Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 26

“Mẫu Đơn.” Chàng nhẹ nói: “Ta không đùa.”

Ta suýt nữa thì ngạt thở, đây là chuyện gì chứ, lại trở lại điểm ban đầu sao? Ta chỉ là một ma nữ thấp cổ bé họng, trong khi đó chàng là Thái tử Thượng thần, ngàn vạn năm mới có thể xuống âm tào địa phủ một lần như vậy. Vị hôn thê chính thức của chàng vẫn còn đang ở Phong Đô, chàng lại nói như vậy. Rốt cuộc chàng muốn như thế nào chứ?

“Không phải ngài đùa giỡn thì là gì… Lẽ nào, ngài có thể bỏ rơi công chúa Chiêu Cẩm để lấy ta sao, Thái tử Điện hạ? Có phải Ngài cảm thấy nữ tử trên trời dưới đất đều có thể tùy ý đùa giỡn trêu chọc đúng không?” Ta nghiến răng nói, “Thương Âm, nếu ngươi không thể thật lòng thì đừng nói những câu như vậy.”

Mặt Chung Quỳ và gia đinh lặp tức trắng bệch.

Mặt ta lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay đều là mồ hôi, cũng không biết mình đang làm gì nữa. Ta ở Phong Đô từ trước tới giờ lời lẽ từng câu từng chữ đều chưa từng sai sót, giờ đây lại nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Thương Âm nghe những lời mạo phạm của ta như vậy xong, không những không giận mà còn cười, rồi đột nhiên đưa tay ra kéo ta vào lồng ngực.

Ta chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ, khẽ kêu một tiếng, “Thương Âm!” Những ngón tay theo bản năng ngày trước mà giãy dụa cấu véo chàng. Chàng ôm chặt lấy ta, nói thầm bên tai: “Lại lộ móng vuốt nữa rồi? Đừng giãy nữa.”

Âm thanh nhẹ nhàng, một tay chàng ôm trên eo ta, một tay từ phía sau sờ lên lỗ tai trái của ta mà vuốt nhẹ. Chàng dùng thanh âm mà chỉ có ta mới nghe được nói: “Lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta ở kiếp thứ hai, nàng đã nói rằng, ta là tình nhân kiếp trước của nàng kia mà.”

Ta ngẩn ra, trên mặt nóng bừng, “Đó là ta nói bừa thôi, ngươi buông ta ra.”

Ngón tay chàng vẫn xoa tai ta, đây là chỗ ta mẫn cảm vô cùng. Ta khẽ run rẩy, thế nhưng chàng cứ thổi khí nóng bên tai ta khiến cả người ta không còn khí lực, “Sau tai nàng có ấn ý hình hoa lan, nó sẽ không nói bừa.” Tiếng Thương Âm hạ xuống, dừng một chút, sâu xa hỏi một câu: “Nàng cũng biết hàm ý của nó là gì chứ?”

“Ta không biết ấn ký hoa lan gì hết…” Chưa từng nghe ai nói cả.

Ngón tay chàng dừng một chút, lại nhẹ nhàng xoa, nghe không ra tâm tình gì, “Xem ra trước đây ta với nàng, đúng là vô cùng ngại ngùng rồi.”

Tim ta chưa kịp khôi phục nhịp đập, lại bị câu nói này của chàng làm cho kinh hoảng quên mất giãy giụa.

Chàng buông ta ra, ánh mắt nhìn về phía sau ta, nhưng một tay lại nắm lấy cổ tay ta, nắm thật chặt, rồi thả ra, ánh mắt thấm sâu, cuối cùng mới buông tay mà bước xuống đài, mái tóc đen khẽ tung bay. Lúc này ta mới quay đầu lại, nhìn thấy Công chúa Chiêu Cẩm và Thiên binh Thiên tướng đang từ trên đường tới đây, theo đường này để đi đầu thai chuyển kiếp.

“Điện hạ, sao Người lại tự mình ra đây trước vậy, để nô tỳ tìm mãi.”

Thương Âm đứng dưới đài chờ nàng ta đi vào rồi mới cười nói: “Đi thôi.”

Chiêu Cẩm mở to đôi mắt trong veo, đưa mắt nhìn lướt cực nhanh qua mặt ta, kín kẽ nói: “Điện hạ, Người đây là đồng ý để Uyển Nhi cùng Người hạ phàm sao?” Nàng ta cười yêu kiều như đóa hoa, “Điện hạ, Uyển Nhi rất vui.”

“Phu quân đều đáp lại như vậy mà. Là muội có bản lĩnh, muội vốn không nên hạ phàm chịu khổ.”

“Có thể được ở cùng Điện hạ, chỗ nào cũng được ạ.”

Nói mới dễ nghe làm sao! Là ai dạy Ty Mệnh Tinh Quân viết ra cái mệnh cách tốt như vậy chứ? Có bản lĩnh nàng ta đi đầu thai làm nha hoàn thanh lâu thử xem.

Ta liếc bóng dáng xứng lứa vừa đôi của bọn họ kia, trong lòng chua như ăn phải một rổ lớn táo xanh(*) vậy, khó chịu vô cùng. Quay lưng lại, ta ngoắc tay với Chung Quỳ và đám gia đinh, “Thu dọn lại đi, gia không làm nữa.”

Chung Quỳ phe phẩy cây quạt, cười hì hì nói: “Tỷ, ăn phải dấm rồi?”

“Ta rất rất ổn.”

Chàng lắc lư người nhìn về phía cầu Nại Hà một cái, “Nhìn dáng vẻ của Ngài ấy thật sự là không có nhớ rõ tỷ, nhưng bây giờ đối với tỷ cũng khá tốt nha.”

Chàng lập tức chọc vào nỗi đau của ta, ta đi vượt lên trước chàng, “Hôm nay vào trong liêu(*) tiếp nhận sai sự, đệ cùng ta đến nhân gian đi.

(* kiểu dạng một căn nhà nhỏ, hoặc là cái am của sư ở. Những cái nhà nhỏ đều gọi là liêu cả, quán bán nước có thể gọi là trà liêu.)

***

Năm Thương Âm ở kiếp thứ ba trưởng thành rồi thì Thái Bạch Tinh Quân đến tìm ta.

Ta suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đồng ý. Từ cổ chí kim vì sao người đau khổ luôn là nữ tử chứ, vì sao bên cầu Nại Hà có những thiếu nữ chờ đợi mấy đời mấy kiếp? Hồn phách trên mỗi người đều có một câu chuyện phức tạp, dai dẳng, chớ trêu còn hơn cả những câu chuyện được viết trong thoại bản nữa. Đến cuối cùng, chẳng qua là vì tình, tình không buông bỏ xuống được.

Lúc còn sống Thương Âm đã đối xử với ta quá tốt, ta không quên chàng được, vẫn cứ luôn thích chàng, chuyện tình yêu đó đơn giản thôi, nhưng lần này thì phải làm sao đây. Ta tư lự mãi, làm quỷ xử sự, ta ngẩng lên không hổ với trời, cúi xuống không thẹn với đất. Ta thúc đẩy đoạn lương duyên này cũng coi như không có lỗi với chàng. Cuối cùng loại bỏ xong Thần khí này rồi đi đầu thai vào một gia đình tốt, uống một bát canh Mạnh Bà, quên hết kiếp trước kiếp này thôi.

Chỉ có điều ta không nỡ xa đám Tiểu Hắc và Diêm Vương phụ thân. Thôi kệ đi vậy, cứ hưởng thụ cho thật tốt một đời đã rồi tính sau.

Ta hỏi Thái Bạch Tinh Quân: “Tại sao lại là tiểu nữ ạ? Túc Mệnh Tinh Quân và Ty Mệnh Tinh Quân không có ai lợi hại hơn tiểu nữ cả sao?”

Sắc mặt nam đồng tóc bạc vẫn không đổi, nói: “Mẫu Đơn cô nương chớ nên hỏi nhiều. Cả thiên hạ trên dưới, người quen thuộc nhất với những thói quen yêu thương của Thái tử Trọng Lam có lẽ cũng chỉ có cô nương mà thôi.”

Ta ngây ngẩn, vội đổi đề tài, “Tinh Quân nói khéo rồi, kiếp này Thương…Thái tử Điện hạ yêu mến Công chúa Chiêu Cẩm. Trở về Thiên giới rồi bọn họ kết hôn xong, Ngài hãy loại bỏ thần khí trên người tiểu nữ đi ạ.”

“Thần khí trên người cô nương không hề tầm thường, có năng lực như vậy chỉ có các Thượng thần cao quý của Cửu Trùng Thiên thôi. Đến lúc đó Công chúa Điện hạ sẽ trợ giúp cô nương đầu thai.”

Ta càng nghe càng thấy lạ. Tại sao loại trừ thần khí trên người ta lại khó như vậy chứ? Lục tung cả Tàng kinh các, rồi hỏi phụ thân ta mà cũng không thu được kết quả gì.

Thái Bạch Tinh Quân cũng không nói thêm nữa, khuôn mặt trong gương đồng từ từ biến mất, trước khi đi có điểm một nốt chu sa lên lòng bàn tay ta. Nốt chu sa này chỉ lưu lại trong nháy mắt rồi biến mất tựa như tan ra thành nước vậy. Nếu số mệnh tình kiếp của Thương Âm đến…khi chàng yêu Công chúa Chiêu Cẩm, nốt chu sa sẽ lại hiện lên một lần nữa.

Kiếp này Công chúa Chiêu Cẩm còn thật sự làm công chúa nữa chứ. Nàng ta là công chúa thứ bảy của Bình Nhạc Hoàng đế, thích ngao du sơn thủy, nhận sự ảnh hưởng từ mẹ nên rất yêu thích Phật pháp. Lung quốc có không ít chùa miếu được dựng lên là vì chiều theo chủ ý của nàng ta. Nói một cách chính xác, ngao du đến chỗ nào mà thấy sơn thủy tốt, phong quang đẹp thì chùa miếu lập tức được xây dựng lên. Nói theo một cách khác thì chính là một cô công chúa xa xỉ.

Có điều, chính vì nguyên nhân này mà danh hiệu của nàng ta, Công chúa Điện hạ ‘Tuệ Nhân’ được truyền khắp thiên hạ, được đông đảo hành tăng Phật giáo kính yêu, một số chùa miếu còn đúc tượng đồng nàng ta nhằm bày tỏ lòng tôn kính nữa. Thậm chí có dạo còn lưu truyền rằng, nàng ta chính là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế phổ độ chúng sinh, vân vân các thể loại nữa. Ta nghĩ ngày đó Quan Thế Âm ở bên trên nghe được không biết là có cảm tưởng như thế nào.

Năm Tuệ Nhân công chúa mười bảy tuổi, thời điểm cuối xuân hàng năm chính là lúc Hoàng cung Lung quốc tuyển các cung nữ, tố nữ. Thái Bạch Tinh Quân ban cho ta một thân thể, ta mặc một bộ xiêm y dân nữ bình thường, sạch sẽ ở ngoài cung báo danh.

“Tên?” Khẩu khí của thái giám viết báo danh tỏ ra rất không tốt.

“Dân nữ Tiểu Hoa ạ.”

“Tiểu Hoa?” Hắn ta ngẩng đầu, ta vội vàng điều chỉnh vẻ mặt xuống tỏ ra cung kính khúm núm. Tên thái giám dùng đầu lưỡi đẩy mảnh rau xanh trên kẽ răng, nhếch miệng cười cười, âm thanh yểu điệu: “Mặt cũng khá đẹp, đáng tiếc cái tên lại như súc vật vậy.”

Lòng ta nói được lắm, ngày nào đó ngươi vào hoàng tuyền ta sẽ lập tức chọn cho ngươi đường súc sinh cho xem.

Tuyển chọn thị tỳ vốn là chuyện cực nhọc, muốn thuận lợi đến cạnh công chúa lại càng muôn trùng khó khăn hơn. Miệng lưỡi phải lanh lợi, đầu óc phải cơ trí, dáng dấp không được tốt quá tránh huyên binh đoạt chủ, cũng không được xấu quá,làm mất mặt chủ nhân. Ta vừa vào cung liền từ hàng ngũ các cô nương kia lén trốn ra, tuy không thể bay người lên được, nhưng vào được cung rồi thì làm việc sẽ dễ hơn nhiều.

Đi sâu vào trong một chút liền nhìn thấy các cung nữ mặc trang phục đồng nhất. Dải lụa mỏng màu trắng khoác trên tay áo, phần áo ngực được thắt bằng một sợi dây vải màu hồng nhạt, làn váy thướt tha, mái tóc búi cao. Này xem như ta đang trải qua giữa lúc triều đại được coi là trang nghiêm và hào phóng (这算是我在历个朝代中见得算端庄大方), chỉ có điều ngực lộ hơi nhiều.(*) Ta niệm một phù quyết đổi sang trang phục cung nữ, rồi lén trà trộn vào một nhóm cung nữ gần đó nhất mà đi vào.

Ba ngày nữa sẽ là ngày mà hàng năm Công chúa và Hoàng hậu sẽ cùng đi đến Long Vân tự ở núi Phù Không để bái lạy và thắp hương mỗi ngày. Núi Phù Không rừng cây trùng điệp xanh mướt, thác nước tựa tơ bông, biển mây yên hà, là chỗ tu thân vô cùng thanh tĩnh. Bọn họ dự định sẽ ở lại đó một khoảng thời gian để thưởng ngoạn hết cảnh xuân rồi mới trở về. Đêm khuya, lúc ta đến điện của công chúa, trong lòng vẫn suy xét làm sao để công chúa ‘thấy sang bắt quàng làm họ’ với ta, để nàng ta mang ta cùng đi đến Long Vân tự nữa.

Long khí Hoàng cung rất nặng, ta thân là một ma nữ vì thế mà lồng ngực bị đau vô cùng. Ta vận khinh công nhảy lên nóc nhà màu vàng của cung điện, dỡ một mảnh ngói vụn ra rồi nhòm vào trong giống như mấy tên trộm trong thoại bản.

Tẩm cung của Công chúa vàng son lộng lẫy, hầu gái hai bên đang hầu hạ công chúa thay y phục. Ta nhìn thấy mái tóc đen thả xuống như thác đổ và bờ vai trắng như tuyết của công chúa Tuệ Nhân, trong chiếc gương đồng mạ vàng chạm trổ phản chiếu dung nhan của nàng ta. Kiếp này Công chúa Chiêu Cẩm vẫn tuyệt sắc vô song như vậy, đôi mắt kia, đôi chằng mày kia đẹp đến nỗi khiến người khác phải hoảng loạn. Bên cạnh có một nha hoàn mặc đồ màu xanh tiếp lời với nàng ta, chỉ đơn giản là những câu ca ngợi dung mạo công chúa các kiểu mà thôi, nhưng mồm miệng lanh lợi, lời đầy ý cười khen, thế nên được làm thị tỳ thiếp thân nhất của công chúa.

Ta nhìn theo thị nữ thiếp thân kia sau khi công chúa đi ngủ thì tắt đèn rồi trở lại gian phòng nhỏ của nha hoàn. Trong lòng khẽ nói tiếng xin lỗi, ta mò mẫm vào sương phòng rồi dứt khoát bỏ thuốc nàng ta. Vừa ra khỏi cửa, ánh trăng chiếu sáng, một nam tử mặc đồ đen đứng ngay trước cửa, một thân hàn khí.

Thoạt tiên ta tưởng rằng mình bị phát hiện rồi, sau đó nhìn lại mới thấy thì ra là Tiểu Hắc, ta thở phào một hơi, “Ngươi làm gì thế, dọa chết ta rồi.”

Bóng người hắn trong nháy mắt mờ mịt lướt đến nóc nhà cung điện, ta không thể làm gì khác hơn đành hì hục chạy tới rồi lại hì hục vận khinh công nhảy lên. Cơ thể này không chịu được thương tổn, tốc độ và trình độ không nằm trên trình độ được. (肉身伤不起, 速度不在一个层面上.)

Ban đêm yên tĩnh, mơ hồ như có tiếng vang vọng của đội Ngự lâm quân cùng bước vậy. Những người tuần tra đêm trong cung tay xách chiếc đèn đi tuần, hỏa chúc dày đặc. Mái hiên lâu vũ, đại khí bàng bạc, trong bóng đêm tĩnh lặng như tranh, trên con đường lớn rải đá trắng, từng chiếc từng chiếc đèn lồng được cầm song song với nhau đi xa dần, thưa dần.

“Lục giới tự có những quy định của riêng mình, đừng dùng phép thuật trên mệnh cách quá nhiều. Mẫu Đơn, ngươi cẩn thận một chút.”

Đặc biệt chạy tới đây chỉ là muốn nói với ta điều này? Ta nói: “Vừa nãy ta hạ chỉ là thuốc xổ thôi, không chết người được đâu.”

Tiểu Hắc nói tiếp, sáng mai người đến Long Vân tự núi Phù Không, ngươi cũng biết đó là chỗ thế nào rồi chứ?”

Ta nghĩ nghĩ, nói: “Vùng đất bảo địa, nơi trừ tà, vùng đất Phật môn tĩnh lặng.” Rồi khoát tay, “Tiểu Hắc, ngươi yên tâm đi. Những hòa thượng kia không đả thương ta được đâu.”

Hắn không nói thêm nữa, tháo ngọc bội Bích Vân Long Văn bên hông ra, sau đó kéo tay ta thả vào. Ta sững sờ, vật này vẫn luôn theo bên người Tiểu Hắc kia mà.

“Nếu như có chuyện gì, đừng cố gượng ép, có thể gọi ta.”

“Ta cũng đâu phải ra chiến trường, chỉ là làm một bà mối thôi mà. Mà ai bảo Ty Mệnh Tinh Quân đi viết trên mệnh cách rằng Công chúa Chiêu Cẩm và Thái tử gia sẽ gặp nhau ở Long Vân tự kia chứ, ta cũng đâu còn cách nà khác đâu.” Ta nhún nhún vai, khối ngọc trong tay trơn bóng ấm áp, vừa chạm vào da thịt liền có cảm giác thoải mái giống như được ngâm trong suối nước nóng vậy, sự khó chịu vì long khí ban nãy lập tức bị quét sạch sẽ. Ta nắm trong tay, chẳng muốn thả ra.

Thần và người không giống nhau. Mặc dù là đầu thai, nhưng nếu vi phạm tâm nguyện, cứ coi như Ty Mệnh Tinh Quân kia lấy đao khắc ra mệnh cách cũng không cứu vãn được sự tình. Công chúa Chiêu Cẩm chính là sợ chuyện như vậy xảy ra mới mượn ngoại lực để khiến cho Thái tử gia yêu nàng ta. Chỉ có điều, Thái Bạch Tinh Quân lại đem nhiệm vụ ủy thác xuống người ta. Nhưng mà không biết sau này nàng ta biết thân phận của ta thì sẽ có cảm giác như thế nào đây.

Ta cẩn thận thu hồi ngọc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hắc, khuôn mặt hắn đeo chiếc mặt nạ, dưới ánh trăng mông lung mà mơ hồ, chiếc mặt nạ như được mạ một lớp thủy quang. Ta cũng không hiểu sao mà bỗng nhiên lại đưa tay lên sờ cằm hắn, không hề có râu lởm chởm, đường cong hàm dưới của hắn vô cùng đẹp đẽ.

“Tiểu Hắc, xong chuyện kiếp này là ta sẽ đi đầu thai, vậy ngươi,…” Ta chớp mắt mấy cái rồi mỉm cười với hắn, “Trước khi ta đi đầu thai, ngươi để ta nhìn xem ngươi có dáng vẻ gì lâu một chút được không?”

Bình Luận (0)
Comment