Mười Lăm Năm

Chương 18

Truyền thuyết kể rằng, bước vào trường trung học số 1 chính là bước nửa chân vào trường đại học trọng điểm. Truyền thuyết kể rằng, trường trung học số 1 là trường đầu tiên có sân tập cao su lớn nhất, có thảm cỏ rộng nhất, có phòng thể dục cỡ to nhất, và có thư viện khủng bố nhất. Truyền thuyết kể rằng, mỗi phòng học mỗi phòng ngủ của học sinh trường trung học số 1 luôn là mùa hè có điều hòa, mùa đông có máy sưởi. Truyền thuyết kể rằng, trường trung học số 1 xem học sinh là lớn nhất, học sinh có bất kỳ điều gì không hài lòng với quy định đều có thể liên danh nộp đơn lên trên, có bất kỳ điều gì không hài lòng với giáo viên đều có thể liên danh bãi miễn giáo viên đó.

Còn nữa... ở thời đại mà sức mua của đồng nhân dân tệ cao hơn bây giờ nhiều, truyền thuyết kể rằng, hiệu trưởng trường trung học số 1 lương 50 vạn 1 năm, vô cùng trâu bò.

Ngày đầu tiên Liễu Dung đến lớp học cũng cảm giác được nơi này rất khác, phòng học yên ắng tĩnh lặng, đã có hơn nửa học sinh ngồi vào chỗ, không ai ồn ào, đa số đều đang làm chuyện riêng của mình, từ trên bục giảng đưa mắt nhìn xuống, thấy rất nhiều sách bài tập lớp 10 phiên bản khác nhau, dù có người muốn tám chuyện thì dưới ảnh hưởng của bối cảnh yên lặng văn minh này cũng sẽ cố gắng nhỏ giọng hoặc viết ra giấy.

Hai bên bục giảng mỗi bên ngồi một giáo viên, một người là cô giáo trông rất có thâm niên, còn một người là thầy giáo trông hơi giống học sinh. Nghe nói đây là một truyền thống của trường trung học số 1____năm lớp 10 và 11, mỗi lớp ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm còn có phó giáo viên chủ nhiệm, phó giáo viên chủ nhiệm thông thường đều là giáo viên trẻ vừa tốt nghiệp đi làm, nghe nói một là để giáo viên trẻ mau chóng hòa nhập vào cuộc sống trường lớp, hai là vì tuổi tác gần với học sinh nên dễ dàng kết nối với nhau hiệu quả.

Liễu Dung và Thường Lộ Vận ký tên xong, tìm đến một cái bàn trống sát vách ngồi xuống.

Lúc ngồi, khóe mắt Liễu Dung thoáng nhìn sách bài tập trên bàn nam sinh phía sau, phát hiện cậu ấy đã làm sách bài tập thêm môn hóa lớp 10 được hơn nửa quyển, đầu không ngẩng lên, vẫn đang múa bút như bay, trên người như toát ra sát khí. Liễu Dung lập tức cảm thấy tam quan của mình như bị lật đổ___nhiệm vụ ngày đầu tiên khai giảng không phải là mọi người làm quen, tán gẫu, biết trường biết lớp sao?

Hai cô khẽ khàng ngồi xuống, chỉ sợ quấy rầy vị siêu nhân khí thế nghiêm trang đằng sau, khẽ khàng dùng mặt sau bức tranh trắng đen mà Liễu Dung vẽ hỏng để “chat” qua lại bằng bút.

Khoảng nửa giờ sau, về cơ bản mọi người đã đến đông đủ, cô giáo lớn tuổi mới tằng hắng một tiếng:

- Mọi người dừng hết việc trong tay lại.

Giọng cô giáo hơi mang khẩu âm vùng khác, không nặng, giọng không lớn nhưng tốc độ nói chuyện rất nhanh, người phản ứng hơi chậm đều nghe không rõ cô giáo nói gì, mặt cô giáo cực kỳ nghiêm khắc, thực khiến người ta nhìn đã thấy sợ:

- Hoan nghênh các em đến với lớp 10/7, cô họ Bạch, tên Bạch Ngọc, dạy vật lý, nếu sau này các em học ban tự nhiên thì trong trường hợp không có gì bất ngờ, cô có thể sẽ là giáo viên chủ nhiệm ba năm của các em.

Cô giáo cầm mắt kính chỉ vào thầy giáo bên cạnh trông như học sinh lớn:

- Đây là thầy Tiểu Trương, phó giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta, dạy lớp chúng ta và lớp 10/8 môn tiếng Anh, hi vọng sau này mọi người phối hợp làm việc với thầy nhiều.

Thầy Tiểu Trương cười ngại ngùng với mọi người, ở hàng đầu có vài nữ sinh dẫn đầu vỗ tay, Liễu Dung tinh mắt nhìn thấy thầy Tiểu Trương đỏ mặt.

Thường Lộ Vận viết trên giấy: “Mình sống đến từng này, lần đầu tiên thấy một anh đẹp trai làm thầy giáo đấy.”

Liễu Dung trả lời cô ấy bằng sáu dấu chấm.

Sau câu nói hoan nghênh ban đầu, Bạch Ngọc hầu như chưa từng nói một câu nào hay ho, toàn bộ đều là sau những câu có vẻ khen ngợi như “cô biết các em đều rất ưu tú” là một câu “nhưng”, diễn dịch từ “ra oai phủ đầu” một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Liễu Dung viết trên giấy: “Cô ấy thật sự hoan nghênh tụi mình à, sao mình cứ thấy không giống lắm.”

Thường Lộ Vận vẽ một gương mặt đáng thương.

Giáo viên chủ nhiệm sau phần mở màn chính là những quá trình quen thuộc, bạn bè làm quen, tự giới thiệu bản thân, lần lượt đứng lên bục giảng, tự báo họ tên, số thứ tự, đến từ trường cấp 2 nào, cùng với những thứ như ước mơ và quan niệm sống gì gì đó.

Có gần nửa lớp nói rằng mình trước đây là lớp trưởng, rất nhiều người đứng dậy kiêu ngạo phun ra một chuỗi dài những giải thưởng đạt được, giống như giải thưởng mà thiếu niên nhi đồng có thể đạt được của cả thành phố về cơ bản đều bị lớp này lấy hết vậy.

Có một nữ sinh tóc dài bồng bềnh, đứng dậy mở miệng là bô lô ba la một đống tiếng Nhật, về cơ bản mọi người chỉ nghe hiểu được một thông tin__cô ấy tên Vương Bích Dao, sau đó vị Vương cô nương này sợ mọi người nghe không hiểu nên hạ mình dùng tiếng Anh phiên dịch lại một lần rồi hất tóc ngồi xuống, không coi ai ra gì.

Không biết có phải tiếng Trung quá khó với cô ấy hay không, tới nỗi hơn 10 năm mà không tự tin dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để diễn đạt.

Liễu Dung và Thường Lộ Vận nhìn nhau, trong lòng đều không tự chủ dâng lên một cảm giác quái dị. Khi đó Liễu Dung còn chưa biết đến từ “sính ngoại” là để đo ni đóng giày cho những người như cô gái Vương Bích Dao đây. Cô trầm mặc hồi lâu, chỉ cho ra kết luận, viết ra giấy chia sẻ với Thường Lộ Vận: “Đúng là rừng lớn, chim gì cũng có.”

Lên cấp 3, đầu tiên là tuần huấn luyện quân sự, xét thấy họ đều còn nhỏ, tố chất cơ thể đa phần đều dưới mức trung bình, mùa hè năm nay lại quá nóng nên nhìn chung đều làm qua loa, quá trình huấn luyện vô cùng nhân đạo___thứ không nhân đạo chính là, còn đang trong giai đoạn huấn luyện quân sự mà nhà trường đã tổ chức kiểm tra, lấy danh đẹp là để nắm rõ tình hình, chỉ thông báo trước hai ngày khiến tất cả mọi người đều như lâm đại địch.

Nhà Thường Lộ Vận hơi xa trường, để tiện, cô ấy quyết định ở nội trú, thế là hôm đó khi Liễu Dung đến phòng cô ấy mượn sách thì ngạc nhiên phát hiện cả phòng trừ Thường Lộ Vận ra, một người trên giường, một người ngồi trước bàn học và một người cầm sách đi tới đi lui trong phòng đều đang rì rà rì rầm đọc, ai cũng đang chăm chỉ cày bừa.

Khi Liễu Dung gõ cửa bước vào, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chào đơn giản rồi lại vùi đầu trong biển sách. Cô thầm rơi lệ, thấp thỏm nói hai câu với Thường Lộ Vận rồi cầm sách chạy trối chết.

Thế giới yêu quái gì thế này...

Kết quả kiểm tra nắm rõ tình hình được công bố vào ngày cuối cùng huấn luyện quân sự, tổng cộng kiểm tra ba môn, toán, tiếng Anh và lý hóa tổng hợp, Liễu Dung được điểm tối đa môn toán, môn tiếng Anh bị trừ năm điểm, môn lý hóa bị trừ bốn điểm, tự cảm thấy thế này là rất tốt, ai ngờ sau đó nghe nói có đến bốn năm người trong lớp đạt điểm tối đa cả ba môn.

Huấn luyện quân sự kết thúc, bọn trẻ vội vã cởi bỏ bộ quân trang cứng nhắc, thay đồ của mình vào, thông thường vào lúc này, học sinh trường khác vừa thân quen bạn mới sẽ cùng nhau chơi đùa, còn học sinh trường số 1 cũng vừa thân quen bạn mới nên cùng nhau sửa bài tập.

Liễu Dung lập tức cảm thấy ngôi trường này giống như mang đầy mùi đặc thù khiến cô bắt đầu hơi khó chịu, thu dọn xong đồ đạc, cô chào Thường Lộ Vận rồi không về nhà ngay mà ma xui quỷ khiến lên một chiếc xe buýt, đi tới trạm bên ngoài trường số 8.

Cô mặc chiếc váy của mình, đứng ở cổng trường số 8 một lát, trường này cũng vừa huấn luyện quân sự xong, lớp 11 lớp 12 tự động đến lớp mình báo danh, đóng học phí, cả trường đều là học sinh mới líu ra líu ríu khắp nơi, Liễu Dung đứng tần ngần ở cổng, chợt cảm thấy, so với nơi này, dù trường số 1 có phần mềm và phần cứng mạnh nhất cũng trở nên quạnh quẽ, không hiểu sao, cô hơi bắt đầu hâm mộ Lương Tuyết.

Cô muốn đến thăm Lương Tuyết, nhưng đến đây mới nhớ, cô không biết Lương Tuyết ở lớp nào, đành đi khắp nơi không mục đích trong sân trường đông đúc___từ khi lên cấp 3, Lương Tuyết không còn liên lạc với cô nữa, cô phải làm sao liên lạc với cô ấy đây?

Lương Tuyết không có khả năng có điện thoại di động đi học, điện thoại bàn nhà cô ấy mới lắp năm nay, Liễu Dung từng gọi một lần, bà nội Lương bắt máy, cô chưa nói xong câu “dạ cho con hỏi Lương Tuyết có đó không ạ” thì bên kia đã đáp cứng nhắc “không có” rồi cúp máy.

Còn về Lương Tuyết... đại khái là cô ấy vẫn chưa nghĩ xong phải ăn nói thế nào với những người bạn cũ nên cũng im lặng như đà điểu.

Chợt, phía sau có người gọi cô:

- Nhóc con!

Thoạt đầu Liễu Dung không chú ý, người kia lại kêu thêm một tiếng, cô mới nhận ra giọng nói đó quen quen, vừa quay đầu thì thấy Lương Túc đối diện vẫy tay với cô. Liễu Dung nheo mắt nhìn sang, phát hiện hình như anh hơi khang khác, mái tóc không dài không ngắn đen hoàn toàn, rõ ràng đã được cắt sửa, trông gọn gàng hoạt bát hơn không ít, tai cũng không đeo mấy cái đinh lung tung nữa, điều kinh hãi nhất chính là, anh lại đàng hoàng mặc đồng phục trường số 8!

Lương Túc băng qua đám đông bước tới, quan sát cô từ trên xuống dưới một phen:

- Sao em đi huấn luyện quân sự mà cũng không bị cháy nắng thế? Nhớ hồi đó tụi anh đi, rất nhiều người đều bị cháy khét một lớp da, như tụi em mà là quân sự cái gì, điều dưỡng à?

Liễu Dung cười hì hì vui vẻ:

- Thời gian huấn luyện của tụi em đều là trước 8 giờ sáng và sau 4 giờ rưỡi chiều.

- Quá hủ bại, quá hủ bại rồi!

Lương Túc vừa lắc đầu cảm thán vừa đưa tay muốn xoa đầu cô, nhưng chợt phát hiện, cô nhóc này hình như không còn nhỏ như trong kí ức, dường như qua một kỳ nghỉ hè, cô lại cao hơn một chút, tuy vẫn gầy nhưng không còn tí hon nữa, có chút cảm giác của con gái trưởng thành, chiếc váy của cô thắt nơ bướm phía sau, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng ra sau đầu, ôm cặp sách, mặt mũi vẫn bình thường nhưng lộ vẻ cực kỳ tinh khôi.

Lương Túc khựng lại, thu tay về, nới lỏng cổ áo đồng phục một cách rất không tự nhiên:

- Sao em chạy tới đây?

Liễu Dung nói:

- Em tìm Lương Tuyết.

Lương Túc sững sờ:

- Lương Tuyết... ờ, Lương Tuyết hôm nay không ở trường, nó xin nghỉ, chú hai anh____chính là cha nó, hôm nay phát bệnh, phải có người bên cạnh, mà hôm nay bà nội anh lại đi làm công cho người ta, không có nhà, cho nên...

Liễu Dung “a” một tiếng, ngỡ ngàng.

Lương Túc biết rõ tính cách em gái mình, biết chắc chắn em ấy không chào hỏi với ai chuyện mình không đến trường số 1, anh cũng thầm thở dài, nói:

- Hay là vầy đi, anh cũng báo danh rồi, nhân lúc bà nội không có nhà, anh dẫn em đến nhà họ một chuyến?

Liễu Dung ý thức được rằng, nếu cô không chủ động tìm Lương Tuyết, đồng thời vờ như không có gì cả, thì chờ Lương Tuyết chủ động liên hệ với cô không biết là chuyện của ngày tháng năm nào, bèn gật đầu.

Có điều cô thật không ngờ được, con đường này lại rất không yên ổn.

Rất lâu sau đó, Liễu Dung đặt biệt danh cho Lương Túc là “ôn thần”, bởi vì cô phát hiện, chỉ cần cô theo vị đồng chí trước mắt “không rõ đã cải tà quy chính hay chưa” thì sẽ không gặp phải chuyện gì tốt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment