17. (Góc nhìn của nữ chính)
Ao ma/u thật sự rất nóng.
Nóng đến nỗi thần hồn ta nóng chảy, ma/u thịt ta tan thành tro bụi.
Chỉ có Kim Đan của ta và xương thần được luyện đến mức trong suốt hòa vào làm một.
Tắm ma/u với nhiệt độ nóng như thiêu đốt.
Lấy ta làm thành kiếm cho Tòng Ý.
Dùng ma/u thịt của ta để đúc lại cánh tay của Tòng Ý.
Dùng thần hồn của ta để khai mở trí tuệ của Tòng Ý.
Thanh kiếm chiếu sáng bầu trời xanh thẳm, được đúc từ xương cốt ma/u thịt của ta tên là Tòng Ý!
… Kiếm đến!
Một kiếm trảm vạn người!
“Họa thế cmn các ngươi! Nếu thế gian này đã không chứa được ta và Tòng Ý! Vậy thì các ngươi cút xuống địa ngục hết điiiiiiiiiiiii!!!”
Một kiếm đã ra, thì kẻ ác cát bay khói tàn.
Ao ma/u phun trào, Nam Thiên Môn mở ra, trong phút chốc linh trí của tiên nhân trở về.
Vạn vật hồi sinh, người giữ kiếm bạc đầu sau một đêm.
18.
“Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Sau đó Tòng Ý tiên nhân với Tòng Ca tiên nhân như thế nào?”
Tiểu đạo đồng ôm quyển sách còn dang dở và không ngừng hỏi, khiến nữ nhân kia không còn cách nào khác đành phải đặt bút xuống tự mình giảng cho nàng.
“Sau đó, Nam Thiên Môn mở ra, tiên nhân xếp hàng đón chào các đạo giả phi thăng. Tòng Ý tiên nhân mang theo kiếm của nàng phi thăng thượng giới.”
“Sau khi Phi thăng thượng giới thì sao? Tòng Ca tiên nhân cứ c.hết như vậy sao?”
“Sau khi phi thăng lên thượng giới xảy ra chuyện gì thì phải đợi ngươi tu luyện đại thành rồi tự mình hỏi bọn họ.” Nữ nhân nhẹ nhàng xoa đầu tiểu đạo đồng, dỗ dành nàng đi tu luyện rồi mới mở lá thư trong tay ra.
“Lâm Linh thân mến:
Thượng giới nhàm chán, không biết khi nào ngươi mới bằng lòng buông bỏ quá khứ để lên đây với ta.
Hôm nay tỷ tỷ giận ta vì ta đã lấy nhầm giẻ lau để lau lưỡi kiếm cho nàng, cả ngày không chịu cử động, giả vờ làm một vật c.hết.
Nhưng không sao, ta nghe Thiên Đế nói thần hồn của tỷ tỷ được nuôi dưỡng khá tốt, thêm một thời gian nữa có thể đúc lại được cơ thể, sau đó chúng ta sẽ cùng xuống hạ giới chơi với ngươi.
Kèm theo bức thư là một viên Bảo Nguyên Đan, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, nâng cao tu vi.
Nhớ là phải ăn nhé, người ta nói trên trời một ngày, thì ở dưới đã qua một năm, ta sợ trước khi tỷ tỷ có thể theo ta xuống hạ giới thì ngươi đã không còn nữa!
Ký tên: Tòng Ý.”
19. Ngoại truyện 1
“Tòng Ý, muội lại đây cho ta!”
Ta vừa mới đúc lại thân thể dưới sự giúp đỡ của Thiên Đế mấy ngày trước, thần hồn đã trở về trạng thái ban đầu, nhìn mái tóc bạc của Tòng Ý, ta vẫn còn thấy thương tâm rất lâu.
Tỷ muội tình thâm không được mấy ngày, thì đứa nhỏ này đã làm đảo lộn hết tất cả.
Trước đây nàng không có cảm xúc, giống như một đứa trẻ, vất vả lắm mới có cảm xúc, ta lại không ở bên cạnh.
Chỉ chờ ta thực sự khỏe lại, nàng xác định ta sẽ không rời đi, thì mỗi ngày đều làm mấy cái hành động quái đản trước mặt ta, mỗi ngày là một kiểu khác nhau.
Hôm trước thì cầm kiếm nói cái gì mà: tỷ tỷ, sao xương tỷ lại rụng hết vậy.
Ngày mai thì chỉ vào ao sen trước cửa hỏi ta có muốn nhảy vào không.
Hôm nay… đứa nhỏ này cũng không biết đã nhặt được mấy tảng đá linh tinh ở đâu đó rồi đặt thành vòng tròn quanh giường của ta.
Nàng nói đó là trái tim lả lướt mà ta đã từng ném cho nàng, phải trưng bày ra hết.
Ta biết nàng đang trách ta vì đã lấy thân đúc kiếm, bỏ nàng lại một mình, dù có dỗ dành hết lần này đến lần khác nhưng nàng vẫn suốt ngày thấy giận.
Chao ôi, chẳng trách người ta thường cảm thấy tỷ muội trong nhà thật phiền phức, hóa ra có muội muội thất tình lại đáng sợ như vậy.
Nhưng mà không sao.
Dỗ dành nàng cũng chẳng sao cả.
Suy cho cùng, con đường về sau sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.
20. Ngoại truyện 2
Tên ta là Tòng Ý.
Từ trước đến nay, ta chỉ làm theo ý mình.
Ta từ lúc có trí nhớ thì đã không có thất tình lục dục rồi, lúc mà cha mẹ ta còn sống, bọn họ yêu thương ta và tỷ tỷ vô cùng nhưng ta lại vô tri vô giác, không cảm nhận được gì.
Ta không biết ủy khuất là gì, hạnh phúc là gì, cũng không biết tại sao mọi người lại sợ hãi sự sống và cái c.hết.
Tất cả họ đều nói ta là một kẻ ngốc, là quái vật.
Nhưng điều đó không quan trọng bởi vì ta có tỷ tỷ tuyệt vời nhất trên đời.
Ta từng hỏi tỷ tỷ buồn là gì.
Tỷ tỷ nói: “Tối nay ăn ớt xanh chính là buồn”.
Ta không hiểu, tỷ tỷ nói cả đời tỷ ấy ghét ớt xanh, chắc là một loại cảm xúc rất mãnh liệt.
Ớt xanh có vị đắng, ăn cũng không ngon.
Nhưng cũng sẽ không làm người ta buồn.
Nhưng mà tỷ tỷ không thích nên phải loại bỏ hết, cho nên đêm đó ta làm một mồi lửa, đốt hết sạch đống ớt xanh được trồng trên sân ở trong thôn.
Tỷ tỷ nói sau này ta không được phép tự mình hành động nữa, nàng sẽ bí mật nói cho ta biết phải làm gì, ta chỉ cần nghe và làm theo từng bước một.
Tỷ tỷ đưa ta ra khỏi đó.
Hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau, cùng nhau trải qua bao khó khăn vất vả, đã từng phải uống nước bẩn và ăn lá thối qua ngày.
Dưới ánh nắng mặt trời ban ngày, bàn tay tỷ tỷ thật ấm áp.
Dưới đêm trăng quạnh quẽ, sườn mặt của tỷ tỷ thật hiền dịu.
Ta nghĩ đây có thể là hạnh phúc mà mọi người nói.
Ở bên cạnh tỷ tỷ, ta rất hạnh phúc.
Sau đó, có vài người đến và đưa chúng ta đi, nói rằng chúng ta có thiên tư rất tốt, nên đi tu hành.
Ta không biết tu hành khác gì với ăn cỏ, nhưng tỷ tỷ trông rất vui vẻ, nàng nói: “Tòng Ý, chúng ta có nơi để đi rồi.”
Bọn họ bảo ta dùng kiếm, ngưng đan, kinh hô lần này đến lần khác.
Ta và tỷ tỷ cùng được Thanh Nguyên Đạo Quân đón về.
Hắn nói ta đến Vạn Kiếm Phong, chọn cho mình một thanh kiếm bổn mạng.
Ta ngồi chờ ở đó, nhưng kiếm không tới, ta đứng chờ, kiếm cũng không tới.
Tỷ tỷ kéo ta quỳ ở đó, ta muốn rời đi, sức khỏe của tỷ tỷ không tốt, không nên quỳ như vậy.
Nhưng nàng không chịu.
Ba ngày sau, ta nhận được Đồng Ca.
Ta không có đạo tâm, ta thậm chí còn không có tâm.
Tỷ tỷ nói, nếu có người muốn g i ê/ t nàng thì phải làm sao bây giờ.
“G i ê/ t người đó.” Ta trả lời.
“Đây là đạo tâm của muội.” Tòng Ca nói.
Ta không hiểu, lần đầu tiên ta cảm thấy có lẽ mình thật sự ngu ngốc.
Nhưng… cũng chẳng sao cả, kiếm của ta sẽ luôn chĩa vào nơi tỷ tỷ ta muốn chĩa.
Dù những tháng ngày như vậy không thú vị gì, nhưng ta vẫn luôn vui vẻ.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh tỷ tỷ, ta sẽ hạnh phúc.
Luôn có những người ngăn cản ta, họ nói ái mộ ta, ta muốn g i ê/ t họ, nhưng tỷ tỷ nói với họ rằng nàng không cho ta tìm đạo lữ.
Ta không biết ái mộ kia là gì, cũng không biết tại sao mình không thể g i ê/ t người, nhưng nếu Tòng Ca nói thì ta sẽ luôn làm theo.
Những ngày đó thật tốt.
Chỉ cần có nàng ở bên… mọi thứ đều tốt.
Nhưng lũ sú.c si.nh đó muốn cướp Tòng Ca khỏi ta.
Đau, đau quá.
Cảm xúc đầu tiên ta cảm nhận được từ người khác là đau đớn và tức giận.
Ta ước gì có thể xé chúng ra thành từng mảnh để bù đắp cho nỗi đau mất Tòng Ca của ta.
Nhưng nàng đột nhiên xuất hiện trong tay ta và trở thành thanh kiếm của ta.
Ta trơ mắt nhìn xương cốt mọc ra ma/u thịt, 5 giác quan cùng thất khiếu thông suốt, và thanh kiếm đã đúc thành đạo tâm cho ta.
Kiếm này tên là Tòng Ca.
Đạo tâm tên là Tòng Ý.
(Hết.)