Muội Muội Mê Thoại Bản

Chương 18

Ninh Viễn hầu phu nhân vác đá nện chân mình, Ninh Viễn hầu cho rằng bà ta dung túng hai người con làm xằng làm bậy, mang tai mang tiếng, tức giận đứng trước từ đường nói muốn hưu thê. Nhưng ngặt nỗi Hầu phu nhân không phạm phải ba tội lớn, Ninh Viễn hầu than trời vài tiếng rồi bỏ đi.

Hôn sự của ta cũng đã định, là con trai của Lễ Bộ thượng thư, hiện giờ đang nhậm chức Biên tu ở Hàn Lâm Viện, có quan hệ thông gia với Trần gia, người mà đã đính ước với Đai ca ta.

Những chuyện khác không nói tới, riêng chuyện gia quy của Lâm gia là không được nạp thiếp, cũng rất đáng để gả qua.

Đồng thời ám vệ được phái đi theo dõi Vệ Cư An lại báo về một tin tức.

Sau khi Giang Uyển tự vẫn, Vệ Cư An tinh thần sa sút mộ thời gian, lại bắt đầu có hành động.

Hắn liên tục ra khỏi thành gặp gỡ người lạ, thân nhân phức tạp, tam giáo cửu lưu người nào cũng có, còn có người ngoại quốc.

Bọn triều lập quốc chưa đủ 100 năm, trải qua tam đại đế vương, mới có được cục diện an ổn hiện giờ.

Chỉ là chiến hỏa biên quan vẫn chưa dừng, phien ban lòng lang lạ sói, năm lần bảy lượt muốn thau tóm các thành trì ngoài biên ải, đều bị các tướng quân đánh bại.

Đại ca cũng từng đi theo Tam thúc rèn luyện trong quân doanh. Tam thúc là người chính trực, có dũng có mưu, tướng tài hiếm có, chỉ là đời trước bị kẻ gian làm hại, không chết vào lúc hai quân giao chiến, mà lại chết vào lúc vinh quy bái tổ,

Lần này Vệ Cư An muốn vu oan hãm hại phủ Tề Quốc công, để xem hắn có bản lĩnh đó hay không.

“Giám sát hắn, nếu bọn họ có qua lại gì, liền về báo cho ta!”

Những gì hắn từng gây ra cho phủ Tề Quốc công, phủ Ninh Viễn hầu cũng nên nếm trải một lần.

Hôn kỳ của ta đã định, ngày lành tháng ba năm sau, các Tú nương trong phủ bắt đầu may giá y cho ta. Xiêm y đỏ tươi như máu để trên giường.

Hướng Trúc đi vào, đưa cho ta một phong thư: “Tiểu thư, có một cậu bé đưa thư này ở cửa sau, nói là thiệp mời của phủ Quy Đức hầu, trong phủ của nàng có vài chậu hoa lan rất đẹp, mời tiểu thư qua thưởng thức!”

Quy Đức hầu phủ cùng nhà ta có chút thân cận, hai bên phủ thường xuyên qua lại, rất quen thuộc.

Nói thật ra, cô nương sắp xuất giá như ta không nên tùy ý ra cửa. Nhưng nhớ đến thoại bản Giang Uyển khi đó là đến từ phủ Quy Đức hầu, ta liền nhận thiệp.

Đến ngày hẹn, ta liền trang điểm chải chuốt một phen, lên xe ngựa đi qua phủ Quy Đức hầu.

Tam tiểu thư Từ gia của phủ Quy Đức hầu cũng bằng tuổi tam muội. Năm trước hai người bọn họ còn kết nghĩa kim lan, năm này liền âm dương cách biệt, nàng ta khó tránh khỏi thương tâm mà rơi lệ.

“Uyển muội muội là một cô nương tốt, nói mất là mất, rốt cuộc là muội ấy mắc bệnh gì?”

Ta đưa khăn cho nàng lau nước mắt, lại hỏi nàng trước: “Tam muội trước nay đều thân cận với muội, thường qua phủ muội chơi. Khi muội ấy đi rồi ta có thu dọn di vật của muội ấy, phát hiện mấy quyển thoại bản. Hỏi nha hoàn, bọn họ nói là lấy từ trong phủ của muội, muội xem có phải hay không?”

Tam tiểu thư Từ gia nhận lấy, mở thoại bản ra, liền đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Cái này… là do ta vô tình có được, ta cùng Uyển muội muội, Thanh muội muội, tổ chức một nhóm thi ca, vốn định một tháng gặp nhau vui chơi một ngày. Sau đó nhờ gã sai vặt ra ngoài mua sách, không biết vì sao mua nhầm mấy quyển này nên chúng ta chia nhau mỗi người một quyển.”

Tam tiểu thư Từ gia, cùng Giang Uyển và đại tiểu thư của phủ Xương Ấp bá đều yêu thích ngâm thơ đối câu, vui chơi ca hát, trong nhà đều biết. Lại không ngờ các nàng họp mặt rủ nhau xem mấy quyển sách lệch lạc này.

Ta nhớ tới không lâu trước đây, trong tiệc mừng thọ của Lão gia phủ Tĩnh Nam hầu có phát sinh vài chuyện. Nữ nhi của Thiếu khanh gia Hồng Tư Lự rơi xuống hồ nước trong phủ Tĩnh Nam hầu. Lúc thay y phục lại bị Tĩnh Nam hầu thế tử xông vào vô tình nhìn thấy cơ thể, hai nhà bất lực chỉ có thể định ra hôn sự.
Bình Luận (0)
Comment