Lưu quý phi thích xem náo nhiệt, luôn tự hào mình là người có quan hệ tốt nhất hậu cung. Giờ đây nàng ta lại trở thành trò cười cho người khác, trong hậu cung chẳng ai muốn ra mặt bênh vực nàng ta.
Nguyên nhân nàng ta gặp họa là do Ngũ hoàng tử. Chính xác hơn là do vùng đất phong mà Ngũ hoàng tử được ban sau khi phong vương.
Lưu gia đời đời đều là những kẻ quyền cao chức trọng, trong triều đã hình thành nên một thế lực riêng. Vùng đất phong của Ngũ hoàng tử trở thành nơi dung túng cho những kẻ này lộng hành.
Người Lưu gia chiếm giữ tất cả các chức quan trọng ở vùng đất phong này. Bọn họ vì tư lợi, ức h.i.ế.p bách tính, bao che cho cường hào ác bá. Chưa đầy hai năm, đã có vô số vụ án oan ức. Phía sau mỗi vụ án oan, đều là m.á.u và nước mắt của những người dân vô tội.
Ngũ hoàng tử biết rõ chuyện này, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, để mặc cho họ hàng nhà mình tác oai tác quái. Bách tính bị oan ức muốn đến kinh thành kêu oan, nhưng đều bị g.i.ế.c c.h.ế.t dọc đường.
Trong thời gian này, triều đình phái rất nhiều ngự sử đến điều tra, nhưng đều bị mua chuộc hoặc bị g.i.ế.c diệt khẩu. Mọi kênh thông tin đều bị bịt kín, người dân địa phương có khổ cũng không nói được.
May mà vẫn có người phá vỡ được sự phong tỏa này.
Ngoại tổ phụ ta có rất nhiều học trò, trong đó có một người từng thi đỗ làm quan, được bổ nhiệm đến vùng đất phong của Ngũ hoàng tử.
Vị quan này là người chính trực, không dung hòa được với gia tộc họ Lưu. Cuối cùng, ông bị đồng liêu hãm hại, cả nhà bị g.i.ế.c c.h.ế.t chỉ vì ông luôn giữ vững chính nghĩa.
Ông ấy có một người con trai mười lăm tuổi tên là Tiêu Hòa. Trước khi tai họa ập đến, gia đình đã giấu tất cả chứng cứ tội ác của Lưu gia vào người Tiêu Hòa. Họ giấu cậu bé trong thùng phân rỗng, nhờ người gánh phân đưa cậu ra khỏi đất phong.
Tiêu Hòa giả làm đứa trẻ ăn mày lang thang đến kinh thành. Sau đó, dựa vào thông tin phụ thân để lại, hắn tìm đến ngoại tổ phụ ta.
Hàng trăm vụ án oan sai, hàng nghìn sinh mạng, tất cả đều được ghi chép rõ ràng trong chứng cứ. Phụ thân ta đã sắp xếp cho Tiêu Hòa vào cung gặp hoàng thượng. Sự việc bại lộ khiến cả triều đình chấn động.
Đối mặt với bằng chứng không thể chối cãi, Lưu quý phi biết không thể cứu được con trai nên quyết định tự cứu mình trước. Bà ta khóc lóc kể lể mình luôn làm việc thiện trong hậu cung, mong hoàng thượng mủi lòng.
Nhưng bà ta đâu biết, ta đang ở ngoài cửa điện, chờ đợi thời cơ để kết liễu bà ta.
Tiểu Thúy quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy.
"Nô tỳ và thị vệ Kim Nghĩa có tư tình, hai năm trước bị Lưu quý phi bắt gặp. Quý phi nói muốn nô tỳ giúp bà ta làm một chuyện, hứa hẹn sau khi xong việc sẽ tha c.h.ế.t cho nô tỳ, còn để nô tỳ giả c.h.ế.t cùng Kim Nghĩa xuất cung."
Lưu quý phi đã ngã quỵ xuống đất, trừng mắt nhìn Tiểu Thúy. Nếu không có thị vệ ngăn cản, e rằng bà ta đã nhào tới rồi. Lúc bước vào, ngoài hoàng thượng và Lưu quý phi, trong đại điện còn có phụ thân ta, Tiêu Hòa, và hai vị đại thần thân thiết với phụ thân ta.