*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Day Ten: Pari —— Anh quốc
Nhật ký của một người bán hàng rong ngày 1 tháng 4 năm 2013, Pari, trời trong
Vào dịp Lễ Phục sinh (*), khách đến Cầu Pont des Arts (*) rất nhiều, nhờ đó mà công việc làm ăn của ta cũng rất khấm khá, con cảm ơn thượng đế rất nhiều.
Truyền thuyết kể rằng chỉ cần đôi tình nhân viết tên mình lên ống khóa bóp vào Cầu Pont des Arts, sau đó ném chìa khóa xuống sông Seine, tình cảm của hai người sẽ mãi mãi vững chắc, bởi vậy Cầu Pont des Arts ở Pari được gọi là “Cầu tình yêu”, hiện tại phong trào này đã lan rộng khắp toàn Châu Âu, cho nên càng ngày xuất hiện càng nhiều những người chung nghề với ta. Để đoạt mối làm ăn, hôm nay ta dậy thật sớm, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên người khiến ta không cảm thấy lạnh.
Sáng sớm, Cầu tình yêu nghênh đón hai người khách phương Đông.
Đó là hai bé trai anh tuấn, bằng vào kinh nghiệm nhiều năm hành nghề ta liền đưa ra phán đoán, quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản, ta không xa không gần đứng ở một bên, tuy đứng ở một bên không nghe được hai người nói chuyện nhưng bọn họ tuyệt đối vô pháp quên đi vị trí của ta, ta sẽ chờ thời cơ chín muồi để đi tới chào hàng ổ khóa của mình.
Bọn họ nói ngôn ngữ phương Đông, ta nghe không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt của hai người, ta đã não bổ ra một vở kịch với nội dung cẩu huyết.
Nhất định là đang thổ lộ.
Thế mới nói những người này thật không sáng tạo gì cả, vì sao nhất định phải tới cây cầu này để thổ lộ cơ chứ? Để thuận lợi hơn còn không phải sẽ đặc biệt đi mua một cái ổ khóa sao? Không thể không nói các du khách thực sự là hiệu suất cao a, vừa lúc ta được tiện nghi.
Đối với giới tính của các cặp tình nhân, ta đã không còn thấy bất ngờ gì nữa rồi, bán ổ khóa nhiều năm như vậy ở cây cầu này, xem qua đủ loại hình dạng của các cặp tình nhân, tuổi tác, vóc dáng, thậm chí ngay cả chủng tộc đều không thành vấn đề luôn rồi.
Đúng vậy, là chủng tộc đó. Lần trước có một người phương Đông, chắc là người Nhật Bản, ôm một cái gối ôm in hình thiếu nữ theo kiểu manga (*), hạnh phúc ôm cái gối đó nói đây chính là bà xã của cậu ta…
Còn có một số người nhiều lần đến mua ổ khóa khóa lên cầu, đều sắp trở thành khách hàng thân thiết của ta luôn rồi, thực sự là… Vui tay vui mắt a.
Nói chung, các loại trường hợp đặc sắc nhiều không kể xiết, ít ra thì ngày hôm nay cũng coi như cảnh đẹp ý vui, hơn nữa, nhìn thấy sắc mặt của hai người này, ta cho rằng khả năng thành công phi thường cao.
Nga nga, làm nền phía trước nửa ngày, rốt cục cũng đã thổ lộ rồi. Ta nâng tinh thần lên gấp 12 vạn phần quan sát biểu tình của lãnh mỹ nhân mỹ lệ kia, chốc lát sau cậu gật đầu, hai người ôm nhau tiếp tới có thể sẽ hôn môi luôn, ta liền xông lên chào hàng, ân, giá cả có thể nâng cao hơn một chút, dù sao mấy năm qua những khách du lịch phương Đông, nhất là người Trung Quốc đều rất có tiền, cho nên có thể chém tới đâu liền chém tới đó đi.
Hai người này mắt không quá to, không cao cũng không thấp, có khả năng là người Trung Quốc rất cao, ân, tiếng Trung nói như thế nào nha?
Hở? Bọn họ, sao bọn họ lại đi rồi?
Không phải khi nãy bầu không khí rất tốt sao? Lãnh mỹ nhân kia hình như cũng đã gật đầu rồi a?
Tại sao lại đi rồi trời?
Ấy! Khách nhân! Mua ổ khóa đi nè! Tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đó nha!
Cùng lắm thì coi như tiện nghi cho các cậu một chút đi, còn có thể cho các cậu mượn viết dạ quang luôn nè!
Ấy! Đừng đi a!
——————
Nhật ký tiểu công ngày 1 tháng 4 năm 2013, Pari, trời trong
Vào buổi sáng cuối cùng ở Pari, hướng dẫn viên du lịch sắp xếp cho chúng ta đến Nhà thờ Đức Bà Pari.
Xe khách chỉ có thể dừng ở gần đó.
Ta nói với Tử Hi, đoàn người xếp hàng vào Nhà thờ rất dài, tối đa chúng ta chỉ có thể chụp ảnh ở bên ngoài, sẽ không có quá nhiều thời gian dư dả, cho nên có thể tách đoàn đi riêng một chút thì sẽ tốt hơn.
Tử Hi rất bình tĩnh đồng ý.
Nói với hướng dẫn viên xong, nàng chỉ dặn dò thời gian tập hợp sau đó liền rất an tâm mà để chúng ta đi.
Thời gian quá gấp, ta rất tự nhiên nắm lấy tay em, bước nhanh về phía trước.
Sau 10 phút liền tới được mục tiêu của ta ——Cầu Pont des Arts ở Pari, mang tên Cầu tình yêu.
Ta rất không sáng tạo sao, ta thừa nhận.
Thế nhưng, ta thực sự mong muốn tại nơi tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu này sẽ mang đến vận may cho ta.
Ta bắt đầu khẩn trương, chung quanh đều là những cặp tình nhân ngọt ngào, Tử Hi cũng đã phát hiện ra ý đồ của ta, nhưng em vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến có chút lãnh đạm, mắt thẳng nhìn chằm chằm vào ta, tản ra lãnh ý càng sâu so với dĩ vãng khiến ta thiếu chút nữa liền ngừng tấn công.
Lúng túng yên lặng một lúc lâu, rốt cục ta cũng lấy được dũng khí lên tiếng.
Thốt ra ba chữ “Anh thích em”, đầu óc của ta liền lâm vào trạng thái đần độn, miệng vô ý thức mở ra, hoàn toàn không biết sau đó mình đã nói cái gì.
Chờ đến khi ta phục hồi tinh thần lại, đã là lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Ta phát hiện sắc mặt của em có chút hồng, trong lòng khẽ động, nhịn không được ôm lấy bờ vai của em.
Đáp án của em đâu?
Ta hỏi.
Cảm giác được người trong lòng run rẩy, sau đó hít một hơi thật sâu, đôi mắt linh động đối mặt với ta, sau đó… Nở rộ ra một nụ cười thật tươi.
Đầu óc của ta lại một lần nữa sống lại, vô cùng rõ ràng nghe được thanh âm của em: Chúng ta thử một lần đi.
…
Cả người ta tràn ngập cảm giác hạnh phúc, trong lòng phảng phất như có vô vàn pháo hoa bừng sáng, ôm lấy Tử Hi thật chặt, hận không thể trực tiếp gào khóc như người vượn thời tiền sử.
Ta yêu Pari! Ta yêu Cầu Pont des Arts! Ta yêu ngàn vạn ổ khóa trên cầu!
Nga, đúng rồi! Ổ khóa!
Lúc này có một người bán ổ khóa đi về hướng của chúng ta, bỗng nhiên Tử Hi kéo ta đi.
Em nói sắp tới thời gian tập hợp, vì vậy lôi kéo ta đi về Nhà thờ Đức Bà.
…
Bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, so với ta hơi lạnh hơn chút, ta một đường ngây ngốc bị kéo đi, cả người vui sướng đắm chìm trong việc lần đầu tiên được người yêu chủ động nắm tay, từ phía sau thấy lỗ tai em hơi đỏ lên, ngực liền thấy ngọt ngào, nghĩ đến cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, ta nhất định cũng sẽ đi cùng em.
Ta quay đầu lại cười, một lần cuối cùng liếc nhìn về phía Cầu tình yêu, nghĩ tới mấy năm trước tự mình ở đây bóp ổ khóa vào cầu, tự mình ném chìa khóa xuống sông.
Vị trí của ổ khóa kia ta đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Thế nhưng cái tên trên ổ khóa đó sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm trí của ta…
Khang Kính & Giang Tử Hi
Wish one day
(Ước mong có 1 ngày)Thân ổ khóa quá nhỏ, ta không viết được một câu hoàn chỉnh, có thể cũng là bởi vì lúc đó ta quá bi quan với lại không cảm thấy đoạn tình cảm này sẽ có một ngày đạt thành kết quả đi.
[Wish one day to be with you. ]
(Ước mong có 1 ngày sẽ được ở bên em)May mắn thay, nguyện vọng của ta đã thành hiện thực.
——————
Nhật ký tiểu thụ ngày 1 tháng 4 năm 2013, Pari, trời trong
Sáng nay bắt đầu từ lúc rời giường, ta đã cảm nhận được anh không thích hợp.
Phảng phất như sắp có chuyện gì đó sẽ phát sinh, một thứ gì đó sống động như thật… Khiến ta cũng theo đó mà khẩn trương lên.
Quả nhiên, anh đưa ra đề nghị muốn tách đoàn, dẫn ta tới gần một cây cầu mà trên dãy hàng rào của nó được treo rất nhiểu ổ khóa.
Trên cầu có rất nhiều cặp đôi, từ vài câu của bọn họ ta đã đoán ra đại khái ý nghĩa của cây cầu này.
Anh… Quả nhiên anh đã muốn ngả bài sao?
Đột nhiên tim đập không theo qui luật, không muốn để anh phát hiện ra mình đang khẩn trương, ta nghiêm mặt lại, không chớp mắt theo dõi hành động của anh.
Ai biết hình như anh đã bị cái gì đó dọa sợ, thật lâu cũng không dám mở miệng nói.
Thẳng đến khi anh thốt ra… ba chữ kia.
Rốt cục đã đợi được người này ngả bài, ta mới thở phào một cái.
Sau đó, anh nhắm mắt lại, bắt đầu ngốc nghếch mà nói lộn xộn về những chuyện đã qua với ta.
Tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy ta, tâm tình khi chờ ta đến hội học sinh báo danh, bình thường theo ta đi học và tự học, chờ ta trên đường ta đi về, bảo hộ ta, thậm chí ngăn cản một ít người có ý đồ thổ lộ với ta…
Còn nói đến chuyện đêm trước khi anh xuất ngoại có đến xem ta, ở trong lòng hướng ta nói lời từ biệt, lúc nghe nói ta đến Anh quốc liền phi thường hài lòng, bình thường sẽ lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh ta…
Những cái này ta đều không biết.
Suy đoán trong lòng ta được chứng thực, thậm chí còn cảm nhận được tình cảm của người trước mắt dành cho mình so với trong tưởng tượng càng thêm khắc cốt ghi tâm hơn.
Nói không cảm động chính là gạt người.
Ta rõ ràng ý thức được, nếu như bỏ lỡ người này, cả đời này ta sẽ không bao giờ tìm được một người dành cho ta tình cảm chân thành tha thiết như vậy nữa đâu.
Hơn nữa, ta cũng không nguyện ý để người trước mắt này biểu hiện ra loại tâm tình bi thương.
Ta chưa từng yêu ai, cũng không hiểu thế nào là yêu, thế nhưng, ta mong muốn được cùng anh thử một lần.
Sau khi hạ quyết tâm, bỗng nhiên ta cảm nhận được một tầng sương dày đặc bao phủ trong lòng ta bấy lâu nay đã được xóa sạch, ta thoải mái tươi cười, sau đó cho cái người đang khẩn trương như đợi tuyên án tử hình kia một câu trả lời thuyết phục.
Anh vui sướng như một đứa ngốc.
Ta cảm thấy nam nhân trước mặt này có chút khả ái.
Chỉ chốc lát sau, anh bị vui sướng làm cho đầu óc mụ mẫm rốt cục cũng khôi phục lại lý trí, nhìn thấy người bán ổ khóa tựa hồ có ý muốn chào hàng, ta vội vàng kéo anh đi mất.
Cho dù chính là một ngụ ý tốt đẹp, thế nhưng loại vật hứa hẹn này với ta mà nói là quá mức trầm trọng. Ta không biết đoạn này tình cảm trong tương lai sẽ ra làm sao, chỉ biết vào một khắc kia, ta không muốn lỗ mảng ưng thuận nguyện vọng gì cả.
Cứ thuận theo tự nhiên đi.
Có lẽ sẽ có một ngày, ta sẽ không hề lo lắng mà cam tâm tình nguyện đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của một người.
Giờ khắc này, ta mong muốn người kia sẽ là anh —— Khang Kính.
——————
Nhật ký của một em gái ngày 1 tháng 4 năm 2013, Pari, trời trong
Ngày cuối cùng vẫn phải tới, rất luyến tiếc nha.
Ở trạm cuối cùng, chúng ta đến Nhà thờ Đức Bà. Chờ đến khi ta thật vất vả đi ra khỏi nơi khí thế huy hoàng kia, mở mang thêm về kiến trúc thần thánh trang nghiêm, mới phát hiện không thấy tiểu công và tiểu thụ.
Ta hỏi tiểu thư hướng dẫn viên xem bọn họ đi đâu.
Nàng ý vị thâm trường nói cho ta biết, bọn họ không nói, chỉ nói là đi shopping ở phụ cận.
…
Làm thế nào mà lại có loại cảm giác đánh lẻ như vậy chớ? Σ(っ °Д °;)っ
Lúc này trong đoàn có đôi tình nhân đưa ra ý muốn đi thăm quan Cầu tình yêu.
Tiểu thư hướng dẫn viên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói xin lỗi đã không còn kịp rồi, trong đoàn ít cặp đôi, không thể chỉ vì thỏa mãn mấy người mà ảnh hưởng đến cả đoàn, hơn nữa kỳ thực chỉ là một cái cầu mà thôi, thật không thể so với ý nghĩa của Nhà thờ Đức Bà.
Đôi tình nhân kia bị dọa đến sửng sốt một chút, phẫn nộ mà đi.
Ta như được khai sáng, nghĩ mục đích hai người kia biến mất nhất định là đến Cầu tình yêu đi.
Chẳng được bao lâu sau, hai người đã trở về, vội vã chụp vài tấm ở Nhà thờ Đức Bà xong liền lên xe, cả đoàn xuất phát đến Cảng Calais.
Không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, tại sao luôn cảm thấy sau khi hai người trở về, đã có cái gì đó không giống trước đây rồi.
Cứng rắn mà nói, bong bóng màu hồng giữa hai người vừa dày vừa lớn hơn, lại càng thêm rõ ràng.
Bạn xem, là tiểu thụ chủ động nắm tiểu công đi về đó!
Hơn nữa, không còn là tiểu công hoặc tiểu thụ đơn độc giúp đối phương chụp ảnh, mà là bắt đầu chụp ảnh chung đấy nha!
Trời mới biết tay ta cầm máy chụp hình đều kích động đến run lên rồi!
Thời điểm đang chụp hình, tiểu công hữu hảo nới lời cảm ơn với ta, còn hạ giọng nói mấy câu.
Anh, anh anh biết cả đoạn đường này ta đều chụp ảnh bọn họ?!
Cảm giác xấu hổ trong lòng ta lập tức tăng vọt!! Vừa định nói xin lỗi lại bị anh ngăn lại.
Úi úi úi… Hình như tiểu công cũng không ngại chuyện này, còn để lại một địa chỉ muốn ta gởi một phần ảnh chụp qua cho anh…
Tâm tư quá…
Ta đối với lần này đã thành thói quen, mà quan trọng hơn là: Không tạo thành cảm giác phức tạp cho bọn họ thật sự là quá tốt! ┭┮﹏┭┮
Sau khi qua Cảng Calais, chúng ta ngồi lên du thuyền đến Cảng Dover của Anh quốc, qua vài giờ đã đến eo biển nước Anh.
Du thuyền so với trong tưởng tượng của ta xa hoa hơn rất nhiều, có các loại nhà hàng và chỗ ăn chơi, ở boong thuyền nhìn phong cảnh trên biển cũng là một lựa chọn tốt —— chỉ cần bạn không chê gió lớn.
Lên thuyền, mọi người đều tự tản ra.
Thật vất vả ăn uống no đủ, ta cùng nhị nha đầu đi dạo trên thuyền, đi tới đi lui phát hiện hai thân ảnh quen thuộc.
Đó là một góc yên tĩnh, trên ghế sa lon trước cửa sổ sát đất, hai bé trai tuấn mỹ dựa vào nhau, nhìn về cảnh biển rộng lớn mênh mông ngoài cửa sổ.
Xa xa, tàn dư của hoàng hôn rãi đầy mặt biển, nhuộm biển và trời thành một màu vàng rực, bóng của họ cũng bị kéo ra thật dài.
Tất cả là ấm áp như vậy.
Ta và nhị nha đầu liếc nhìn nhau, lén lút chụp được một màn này, sau đó đi ra ngoài.
Cảm ơn bọn họ đã mang đến cho chuyến hành trình của ta một phong cảnh khác và một chuyện xưa mỹ lệ mà viên mãn.
Chuyến du lịch 10 ngày của chúng ta ở Châu Âu đã kết thúc, nhưng chuyện xưa của mỗi người vẫn sẽ còn tiếp tục.
Chúc mọi người hạnh phúc.
PS: Thiếu chút nữa đã quên nói, lúc rời thuyền, vốn có xe khách tới đón 30 người chúng ta quay về thành phố, bất quá tiểu công nghe nói sẽ có xe đậu ở cảng, vì vậy liền mang theo tiểu thụ chạy khỏi đoàn người. = = vấn đề là không phải tiểu thụ là người S thị sao, tiểu công anh cũng ở London đi! Lại có thể tự nhiên bắt cóc con người ta như vậy, mama anh có biết chuyện này không đây?!——————Lễ Phục sinh: thường được xem là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người theo Kitô giáo, thường diễn ra vào tháng 3 hoặc 4 mỗi năm để tưởng niệm sự kiện sự chết và phục sinh của Chúa Giêsu từ cõi chết sau khi bị đóng đinh trên thập tự giá, được người Kitô hữu tin là đã xảy ra vào khoảng năm 30–33 CN.
Phục Sinh cũng được dùng để chỉ một mùa trong năm phụng vụ Công giáo gọi là Mùa Phục Sinh, kéo dài đúng 50 ngày, từ Chúa Nhật Phục Sinh đến Lễ Hiện Xuống.Cầu Pont des Arts (Cầu Nghệ thuật): là một cây cầu đi bộ bắc qua sông Seine tại Paris, Pháp. Pont des Arts nối liền Institut de France và sân vuông của Bảo tàng Louvre (vốn được gọi là “Palais des Arts” – “Cung Nghệ thuật” dưới thời Đệ nhất đế chế).
Gối ôm thiếu nữ: Cái hình này quá đúng với truyện luôn:))