Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 21


ĐĂNG LÚC 03:54:08 NGÀY 02-04-2017
Có lẽ người vui vẻ nhất chính là ta, ta cũng không biết vì sao lại vui sướng như thế, Tần Hoan nằm ở giường đối diện với ta, nghĩ tới mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được nàng...!
"Thảo Dã, ngươi cười gì thế" Phương Phương gắp lấy một miếng cá to, "Ăn nhanh lên, đây chính là tự phục vụ đó, nhất định phải ăn để thu hồi vốn, đừng có cười ngây ngốc ra đó."
Thật lâu sau đó, ta nghe thấy một câu nói như thế này.

Không có chuyện gì mà cũng cười ngây ngốc, không phải bệnh tâm thần, mà là yêu đương.

Ta lấy lại tinh thần, nhìn vào trong chén đã thấy chồng cá cao hơn miệng chén, Tô Mộc ngồi bên cạnh ta, đang gắp cá bỏ vào trong chén của ta, ta vội vàng ăn ngấu nghiến một hồi, đột nhiên phát hiện, người khác, nhất là Tô Mộc, xương cá trên bàn của nàng nhiều hơn ta.

"Hiệu suất của các ngươi thật cao..."

"Ta thấy ngươi vừa mới ngẩn người, có phải gần nhất quá mệt mỏi đúng không?" Tô Mộc tiếp tục gắp thêm một khúc cá cho ta, lúc này đây ta mới phát hiện, xương cá trên bàn của Tô Mộc phần lớn là đầu đuôi, mà trên bàn của ta toàn là xương lớn thuộc khúc giữa của con cá.

"Không có không có, ngươi đừng chỉ biết gắp cho ta, nên nói chuyện nhiều, chuyện của ngươi nhiều hơn ta."
"Nhưng ngươi giúp ta làm rất nhiều nha." Tô Mộc cười cười, dùng tay chống cằm nhìn ta, "Không biết vì sao, nhìn ngươi ăn thứ gì cũng đều cảm thấy rất thoải mái vui vẻ, ôi, ngươi ăn cũng để dính lên cằm."
Nàng móc ra một gói khăn giấy từ trong túi, rút ra một tờ, chìa tay tới trước mặt ta, nhưng lại thoáng ngừng một tí, cầm khăn giấy đưa tới trong tay ta.

"Lau một cái đi, khăn giấy trong tiệm bẩn, hãy dùng của ta."
Không biết tại sao, ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Hoan ngồi ở đối diện, nàng đang cùng Đỗ Trọng tán gẫu rất vui vẻ, cười đến đôi mắt cong cong.

Hơi nước từ nồi lẩu bốc lên, dưới ánh đèn chiếu sáng, hiện ra một loại màu sắc mông lung.

Mùi vị cay độc cuồn cuộn trong không khí, làm cho người ta cảm thấy ấm áp làm sao.

Tô Mộc kính nam sinh ngồi cùng bàn chút rượu, mềm mại dựa vào trên người ta, nhìn Phương Phương và Tuyết Mai đang đùa giỡn ầm ĩ.

Mọi người cùng nhau chúc Tần Hoan thân thể khỏe mạnh, thọ cùng trời đất, tiên phúc vĩnh hưởng (nghĩalà hưởng thụ mãi mãi phúc báo thần tiên).

Tần Hoan cười nói, nàng không muốn làm lão yêu quái, chỉ cần mỗi ngày đều trôi qua đẹp đẽ thì tốt rồi, sau đó lại nhìn thoáng qua ta, thấp giọng nói một câu gì đó.


.................................!
Tập diễn kịch nói cũng không quá thuận lợi suôn sẻ, chủ yếu do cốt truyện quá uẩn khúc và phức tạp, dính tới rất nhiều đạo cụ và cảnh trong kịch, cũng như nhạc nền, hiệu ứng âm thanh cần phải thực hiện từng cái một, còn phải tìm người để tập diễn, vừa đến lúc phải tập diễn, thì mọi người đều đặc biệt nhiệt tình yêu mến học tập, Tuyết Mai nói, nếu không sửa lại kịch bản một chút, sửa lại đơn giản một tí, Tô Mộc không đồng ý, dù đơn giản cũng phải có người diễn đúng không, nhảy từ tầng thứ ba hay tầng thứ ba mươi cũng đều chết, nếu chết thì phải chết anh hùng oanh liệt một chút, nếu làm thì phải làm tốt nhất.

Có một ngày tập diễn xong, mọi người tiếp tục nảy sinh bất đồng, nên buổi tập sớm kết thúc.

Gần nửa đêm, ta đi rửa mặt súc miệng, đúng lúc Tô Mộc đang giặt quần áo.

"Thảo Dã, ngươi nói, ta sai rồi phải không, đề ra yêu cầu quá cao cho mọi người." Tô Mộc không nhìn ta, mà nhìn chằm chằm vào trong thau quần áo.

"Không có, đã làm thì phải làm thật tốt, ngươi đứng ở giữa nên quá khó để phối hợp nhịp nhàng với mọi người, ngươi âm thầm làm rất nhiều chuyện, nhưng mà người khác chưa hẳn biết và hiểu, nhưng ta hiểu ngươi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, toàn bộ vấn đề sẽ được giải quyết."
"Ta đã suy nghĩ đôi chút về việc đạo cụ, yêu cầu cần phải có giường bệnh chúng ta có thể mượn Hiệu Y viện, còn rèm vải dùng chuyển cảnh ta có thể tháo rèm cửa sổ ở ký túc xá của chúng ta ra, ngày mai ta sẽ đi tìm học tỷ ở Hiệu y viện liền."
"..." Lúc ấy Tô Mộc không nói gì thêm.

"Đi, mọi người trong ký túc xá của chúng ta đã ngủ hết rồi, chúng ta đi tới sân bên ngoài ký túc xá ngồi một hồi bàn bạc một chút."

Sau này mỗi một ngày, chúng ta đều sẽ ngồi ngoài sân của ký túc xá một hồi, có đôi khi bàn bạc cách sắp đặt bố trí vở kịch vào ngày hôm sau, có đôi khi thảo luận hoạt động trong lớp, có đôi khi chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, Tô Mộc là một người vừa thông minh sáng suốt vừa hài hước, khi tán gẫu cùng với nàng ta hoàn toàn không cảm nhận được thời gian trôi qua.

Tô Mộc có thói quen viết nhật ký, mấy năm sau, gần sắp tốt nghiệp, vào một đêm tối, chuyến xe lửa của ta khởi hành, tới trường học cũng đã 4 giờ sáng, chuyến xe lửa của Tô Mộc cũng khởi hành, chúng ta không muốn quấy rầy mọi người đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, nên ngồi ngoài sân của ký túc xá chờ bình minh.

Chúng ta ngồi trên ghế dài, Tô Mộc đột nhiên nói.

"Thảo Dã, ngươi biết không, nhật ký hồi năm nhất của ta, trong đó ngươi chiếm hết nửa quyển tập."
"Lúc chúng ta tập diễn kịch nói, có khoảng thời gian đem lại cho ta rất nhiều đả kích, có một ngày ta giặt quần áo rất lâu, nước mắt không ngừng rơi vào trong thau, sau đó ngươi đến bên cạnh..., lại sau đó, chúng ta thường xuyên ngồi tán gẫu ở chỗ này."
"Khi đó ta vẫn chưa ý thức được, ta sinh ra một ít tình cảm đặc biệt đối với ngươi, loại tình cảm này quá nguy hiểm, may mắn thay nó cũng không có phát triển tiếp.".

Bình Luận (0)
Comment