Mượn Bụng Buộc Chồng Quay Về (Mượn Phúc Buộc Phu Hồi)

Chương 1

Giữa trưa hè, mặt trời diễm lệ chiếu xuống, khiến thành thị phồn hoa trở thành một vùng nóng rực như lửa.

Mọi người ngày ngày phải kiếm sống dưới ánh dương, không thể không chịu được thời tiết khô nóng, vẫn bôn ba trên đường nhựa tựa hồ sắp nóng chảy.

Cũng chỉ vào loại thời điểm này, Lương Tiếu Mạt mới có thể cảm nhận được số mệnh mình thật tốt.

Bởi vì cô có thể thảnh thơi ngồi ở quán cà phê có điều hoà, một tay nhâm nhi tách cà phê Lam Sơn, một bên nhấm nháp chanh bơ cuốn yêu thích nhất.

Từ lúc mới ngồi xuống đến giờ, cô đã muốn tiêu diệt hai khối ngọt bơ cuốn ngậy ngậy đó.

Xem mùi ngon cô ăn, bộ ba cô nương cùng khối chuyển sang trạng thái nuốt nuốc miếng, cô gái ngồi đối diện cô, mái tóc màu vàng xoăn xoăn rất chói mắt rốt cục nhíu mày hờn giận.

“Mạt Mạt, cậu có thể ngừng ăn theo kiểu khoe khoang ta – đây – không – bao – giờ – béo trước mặt những người đang giảm cân được không?”

Cô gái đang nói chuyện có vóc dáng cao, ngũ quan xinh đẹp, hơn nữa lại có đầu tóc xoăn màu vàng chói mắt, vừa gợi cảm lại yêu mỵ, cô chính là bạn bè chí cốt của Lương Tiếu Mạt, cũng là nhà thiết kế đồ da nổi tiếng Trác Tĩnh Nhã.

“Tớ nghĩ Mạt Mạt có khả năng sắp bị bỏ đói 3 ngày nên phải ăn bù.”

Cô gái tiếp chuyện có vóc dáng nhỏ bé yêu kiều, rõ ràng không hề giống phụ nữ trưởng thành, có cặp mắt đen láy, to tròn, ánh nhìn dễ chịu như khí trời, thoạt nhìn từ đầu đến chân rất giống nai con Bambi.

Cô chính là người bạn thân thứ hai của Lương Tiếu Mạt, là nhà văn nổi tiếng danh xưng Hạ Khả Du.

Đối với những lời trêu chọc của hai vị bạn tốt, đầu tóc ngắn đen nhánh của Tiếu Mạt vẫn không hề ngước lên, không quên đáp trả hai người trước mặt.

“Hai cậu chắc chắn rất tự hào, yêu quí dáng người của mình, hẳn là không ngại bao tớ mỹ vị trước mắt này đâu nhỉ!”

Nói xong, cô liền rất không biết xấu hổ mặc kệ bốn con mắt nhìn chằm chằm về phía mình, lấy hết bánh ngọt hảo hạng đi.

Trác Tĩnh Nhã nhăn mày, vẻ mặt thâm trầm, lắc đầu thở dài nói: “Tiểu Du, cậu quả thực nói đúng, chắc sau này, cậu ấy chắc chắn sẽ bị ngược đãi mất.”

Hạ Khả Du đau lòng nhìn chằm chằm mỹ vị bị cướp khỏi tay, “Coi như tớ chưa từng nói muốn ăn kiêng……”

“Đồ ngọt không tốt đối với thân thể, cho nên Tiểu Du cậu ăn ít là đúng, cái loại này thương thiên hại lí gì đó, giao hết cho tớ đối phó.” Dõng dạc phát biểu xong, Lương Tiếu Mạt mặt mày hớn hở lại nói tiếp: “Đúng rồi Tiểu Du, tớ nhớ rõ là đã hẹn cậu bàn về chuyện quản lý tài sản, có phải gần đây mới nhận được tiền nhuận bút, phát ra đi? Tớ biết cậu giỏi nhất kiếm tiền, nể tình tớ và cậu là bằng hữu tốt, lần này tớ chỉ rút 3% tiền thuê thôi nhé.”

Lương Tiếu Mạt có tài năng thiên phú với loại đầu tư cổ phiếu này, vài năm trước sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì ham tự do, không thích bị người nhà quản giáo, liền tự lập công ti tư nhân hoạt động tự do.

Bình thường không có việc gì nhiều, chỉ tự chơi cổ phiếu, nếu không thì giúp bạn bè đầu tư thêm chút, kể ra một năm kiếm lời được không ít.

Về phần các ba người các cô làm sao có thể quen thân với nhau thì phải đi ngược dòng thời gian đến thời kì trung học –

Lương Tiếu Mạt hoạt bát hướng ngoại, Trác Tĩnh Nhã xinh đẹp hào phóng, Hạ Khả Du trầm tĩnh lạnh lùng, các cô vốn là những cá thể riêng biệt, lại vì cùng nhau tham gia một buổi du lịch mùa xuân, không hiểu tại sao lại có thể trở thành bạn tốt.

Ba người mặc dù có đều tự có phương hướng làm việc, cách đối nhân xử thế riêng, nhưng tình cảm không hề vì ý niệm cuộc sống khác nhau mà thay đổi.

Cho nên khi Lương Tiếu Mạt nhận cuộc điện thoại mời đi chơi của bạn, liền phi thường vui vẻ đồng ý đi.

Lại nói tiếp, khoảng thời gian từ lần gặp mặt trước tới giờ, tựa hồ đã đến gần hai tháng.

Ngay cả Lương Tiếu Mạt mãnh ăn mãnh uống, dưới đáy lòng cũng cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, bên tai bỗng truyền đến tiếng gầm nhẹ của Trác Tĩnh Nhã –

“Là con tiện nhân kia!”

Năm chữ này thật sự đã phá hủy hình tượng ngụy trang cao quí, nhất kiền nhị tịnh1 của Trác Tĩnh Nhã. [1Tạm dịch là luôn bình tĩnh ung dung]

Chỉ thấy cô oán hận nhìn phía ngoài cửa sổ bằng thuỷ tinh, đối diện một nhà hàng Nhật thật trang trọng xa hoa.

Trước cửa nhà hàng là một chiếc Porsche màu đen, hai bóng người chậm rãi xuống xe, nam dáng người cao to, nữ xinh đẹp gợi cảm.

Lương Tiếu Mạt còn chưa kịp thấy rõ diện mạo hai người đó, chỉ thấy người phụ nữ kia mặc bộ váy đỏ bó sát thân người, khoác chặt lấy cánh tay người đàn ông, còn chủ động rướn người hôn anh ta.

Hình ảnh như vậy tại xã hội hiện đại này cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng khi thấy ánh mắt phẫn nộ đầy âm khí của Trác Tĩnh Nhã, Lương Tiếu Mạt liền cảm thấy có điểm kỳ lạ.

“Tô Lệ Nhi chết tiệt, không biết xấu hổ cướp bạn trai của ta xong, giờ đây đã cư nhiên đổi nam nhân……” Trác Tĩnh Nhã lại hướng mặt vào sát cửa sổ thuỷ tinh thêm vài phần, “Hả? Nam nhân kia xem như thế nào cũng thấy càng trông càng giống Quý Triết Nam?”

Vốn đang muốn thu tầm mắt trở về, Lương Tiếu Mạt vừa nghe xong lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, kéo dài cổ, suy nghĩ đánh giá một hồi lâu, mới gật gật đầu. “Ừ, đã nửa năm không gặp, anh ta so với trước kia càng kiệt xuất.”

Tuy rằng chỉ là thoáng nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh, nhưng bề ngoài tuấn tú của đối phương vẫn được cô thu hết vào ánh mắt, đến khi hai người ôm nhau đi vào nhà hàng Nhật, cô mới chậm rãi quay đầu lại, tiếp tục “xử lý” nốt một nửa số đồ ngọt còn lại trên bàn.

Trác Tĩnh Nhã quá bức xúc, tức giận đá một cước vào chân bàn phía dưới cô, “Mạt Mạt, ít ra cậu cũng phải phẫn nộ một chút chứ, đừng quên Quý Triết Nam kia là lão công của cậu trên giấy tờ đấy!”

Lương Tiếu Mạt mồm miệng nhồm nhoàm thức ăn trả lời không rõ: “Ngay cả cậu cũng nói anh ta là chồng theo pháp luật của tớ, cũng tức là ý anh ta ở bên ngoài thế nào, tớ không có quyền can thiệp!”

Cô đã kết hôn với Quý Triết Nam được hơn hai năm, nhưng cuộc hôn nhân này hoàn toàn là do trưởng bối hai nhà quyết định-

Quý lão gia và Lương lão gia vốn là bạn bè cực tốt thời đại học, Quý phu nhân cùng Lương phu nhân cũng là tỷ muội thâm tình, cho nên loại đính ước chỉ có ở tiểu thuyết “Oa nhi thân” lố bịch này, cư nhiên rơi vào người Lương Tiếu Mạt.

Tuy rằng cô đã nhận thức được từ nhỏ là mình hơn Quý Triết Nam một tuổi, nhưng bởi vì hai người cá tính bất đồng, lại trải qua môi trường trưởng thành không giống nhau, cho nên trước lúc phải kết hôn, bọn họ có thể nói là hoàn toàn không biết đối phương.

Quý lão gia cùng Quý phu nhân kinh doanh lập nghiệp, còn Lương lão gia và Lương phu nhân lại là một đôi mê khảo cổ.

Cơ bản cô vốn không hề có khái niệm gì đối với tình huống hôn nhân này, mặc dù cha mẹ từ lúc cô còn rất nhỏ đã thay cô quyết định cuộc “oa nhi thân” này, nhưng bởi vì hai nhà bình thường cũng không thường xuyên đề cập đến vấn đề này, hôn sự đã nhanh chóng bị quên đi.

Chỉ đến hai năm gần đây, hai cha mẹ mê đắm khảo cổ Ai Cập kia đột nhiên xuất hiện như 1 kỳ tích, trịnh trọng thông báo với nàng, thời điểm thành hôn của nàng sắp đến gần.

Cho dù chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng Lương Tiếu Mạt vẫn nhớ như in biểu tình của cô lúc đó có bao nhiêu khiếp sợ.

Ba mẹ nói cho cô, hôn sự của cô cùng đại thiếu gia họ Quý Quý Triết Nam đã được định từ lúc cô còn ở trong bụng mẹ.

Hiện tại Quý lão gia cùng Quý phu nhân bên kia đã bắt đầu thúc giục, muốn cô chuẩn bị tâm lý làm vợ tốt tiến gả cho Quý gia.

Tiếp theo, cô rốt cục cũng tiếp xúc lần đầu tiên với Quý Triết Nam.

Cô vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân ấy, cảm thấy một cỗ rung động – toàn thân anh ta đều tản ra lãnh khí mãnh liệt cùng vẻ tuấn mỹ đặc biệt của quý công tử.

Lúc ấy cảm giác anh ta cho cô là áp lực cùng tịch mịch, cô hoàn toàn không cách nào hình dung ra không khí nào lạnh lùng cùng tang thương hơn thế.

Sau đó, Quý Triết Nam lễ phép hẹn gặp riêng cô ở ngoài đúng một lần, cũng trực tiếp nói thẳng: “Ba năm! Chúng ta thoả thuận kỳ hạn đối phó người nhà, chúng ta kết hôn đúng ba năm, nếu không yêu thương lẫn nhau, như vậy ba năm sau, này hôn sự đính ước này sẽ được giải trừ đúng hẹn.”

Tiếp theo, anh ta giải thích một chút với cô về tình huống trong nhà mình-

Chuyện là anh có một người em trai tên Quý Tử Duy, chính là đại minh tinh Thực Hồng hiện nay.

Gần như mọi người trên toàn Đài Loan đều biết, Quý Tử Duy là một kẻ đồng tính luyến ái, bởi vì cậu ta đã công bố với giới truyền thông xu hướng tình cảm của mình.

Vì vậy nên gánh nặng giữ gìn hương hoả (nòi giống) Quý gia tự nhiên rơi hết xuống người Quý Triết Nam.

Sở dĩ Quý Triết Nam thẳng thắn nói cho cô biết là bởi cho tới bây giờ, anh không có gì hứng thú đối với hôn nhân, cái hôn sự này từ đầu chí cuối đều là ước định nhàm chán của cha mẹ, không liên quan tới anh, anh đồng ý thú cô về làm dâu vì hoàn toàn không muốn nghe những ý niệm phiền toái của ba mẹ.

Lương Tiếu Mạt là một nữ nhân rất trọng nghĩa khí, lời nói luôn theo đúng lương tâm, vào thời điểm cô chính tai nghe được những lời bộc lộ thẳng thắn Quý Triết Nam, liền lập tức đồng tình cùng hắn.

Tuy phải hy sinh khá nhiều vì cuộc hôn nhân giả này, nhưng với tính cách luôn luôn cẩu thả của cô thì lúc ấy cũng chẳng nghĩ được cái gì nhiều, bèn đáp ứng rõ ràng điều kiện anh ta đưa ra.

Thời gian ba năm sẽ đi qua rất nhanh,  ngay cả Quý Triết Nam cũng nói vậy, trong vòng ba năm, nếu cô tìm được ý trung nhân trước thời gian, anh lập tức ly hôn, giải phóng cô.

Mà hai năm nay nhiều lắm hai người cũng chỉ gặp nhau trong những cuộc họp gia đình, thời gian khác, bọn họ không tới nhà nhau, không liên lạc, chỉ khi ngẫu nhiên có chuyện quan trọng mới gọi điện thoại, nếu không bình thường bọn họ gần như không xuất hiện trước mặt nhau.

Trác Tĩnh Nhã không phải không biết sự tình hôn nhân của bạn tốt, nhưng tận mắt thấy chồng của bạn sóng đôi cùng người đàn bà khác, thân là bạn bè, cô vẫn không nén nổi lửa giận.

Huống chi người đàn bà đó lại chính là kẻ thứ ba cướp mất bạn trai nhiếp ảnh gia của cô cách đây không lâu.

Không nghĩ rằng thời gian ngắn ngủn không đến một tháng, kẻ hại nàng thất tình Tô Lệ Nhi kia, lại cư nhiên dụ dỗ chồng bạn tốt của mình.

Thấy Lương Tiếu Mạt không có nửa điểm tức giận, cô hổn hển quát: “Mạt Mạt, nếu cậu muốn đi bắt gian bây giờ, tớ không ngại làm trợ thủ của cậu.”

“Anh ta hẹn hò với người con gái nào căn bản không liên quan đến tớ, nếu anh ta có thể tìm được người yêu định mệnh, nói không chừng kỳ hạn ba năm có thể chấm dứt trước!”

Trác Tĩnh Nhã không chịu nổi liếc một cái xem thường, “Cậu rốt cuộc có phải là con gái hay không làm gì có người phụ nữ nào có thể trơ mắt nhìn lão công của chính mình đi ăn vụng bên ngoài, lại còn ngồi nói mát? Tớ thật hoài nghi không hiểu cậu có chút hiểu biết nào về lão công mình không đấy?”

“Xem như có một chút hiểu biết đi, tớ biết anh ta là người không thích nói chuyện, không thích cười, tính cách lạnh lùng, rầu rĩ…… Còn nữa còn nữa, tớ biết sinh nhật anh ta vào lễ Noel, chòm sao là Thiên Bình.”

Câu trả lời của nàng quả nhiên lại đổi lấy sự xem thường của Trác Tĩnh Nhã.

“Tiểu Du, cậu nói xem đầu Mạt Mạt có phải thật sự rất có vấn đề không?”

Hạ Khả Du hồi lâu không hé răng cứ chống cằm không biết đang suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu mới nói: “Kỳ thật, chuyện xưa của Mạt Mạt cùng lão công cho tớ rất nhiều linh cảm sáng tác. Được, buổi tối hôm nay có thể thử thêm đoạn tình tiết này vào xem sao, sinh hoạt phí của tớ tháng này có tin mừng rồi.”

Trác Tĩnh Nhã lại phát điên, “Tiểu Du, theo như tớ biết, sau khi cậu ly hôn với chồng trước, bản thân tiền phụ dưỡng của cậu đã vượt quá nhuận bút rồi mà.”

Vì sao hai người bạn tốt quan trọng nhất của cô đối với sinh mệnh mình đều thờ ơ như vậy? Tình yêu dưới cái nhìn của họ giống như trò đùa, chỉ duy nhất có mình là bình thường, cũng là người duy nhất thực lòng đối với tình cảm……

Thomas quả là một xú nam nhân – cũng vì con hồ ly tinh Tô Lệ Nhi kia mà bỏ cô, rõ ràng là cô đã dùng hết toàn bộ tâm lực để yêu thương hắn.

Chỉ bởi vì tên tiện nam nhân kia tham gia tiệc rượu cùng Tô Lệ Nhi đúng một lần, sau đó liền vô tình bỏ rơi cô.

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên được bộ dạng Tô Lệ Nhi kéo Thomas xuất hiện trước mặt cô thị uy, mình đã có biết bao nhiêu phẫn nộ.

Không được, thù này cô không nuốt xuống nổi!

Đột nhiên, cô trụ chặt tay Lương Tiếu Mạt, hung tợn nói: “Mạt Mạt, nếu cậu còn coi tớ là bằng hữu, hãy báo thù cho tớ, đi cướp lão công về, làm tức chết hồ ly tinh Tô Lệ Nhi kia đi!”

Mặc cho Lương Tiếu Mạt hết sức kinh ngạc, cô nói tiếp: “Thù lao chính là – tớ có thể miễn phí thiết kế cho cậu 3 mẫu áo thịnh hành nhất hiện nay, màu tối khác loại, đồ độc không thể giống người khác.”

Chạm phải cái nhìn thờ ơ xem thường của Lương Tiếu, cô cắn chặt răng, vẻ mặt như chấp nhận bất cứ giá nào, dùng sức đập bàn.

“Mặt khác, tớ nghe nói tháng trước cậu đi Âu Châu điên cuồng mua sắm, tiêu không ít bạc, gần 10 vạn Nhân dân tệ, nếu cậu đáp ứng giúp tớ việc này, tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài vị khác VIP, cam đoan của tài khoản ngân hàng của cậu sẽ lập tức được nhân ba.”

Quả nhiên, Lương Tiếu Mạt dao động, xoa xoa cằm, tự hỏi thật lâu sau, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu, “Thành giao.”

Tập đoàn Quý thị chủ yếu về quy hoạch, phát triển đến giờ này ngày này, sớm đã cùng quốc tế cước bộ tướng nối đường ray.

Tổng công ti Quý thị ở khu chuyên buôn bán vàng bạc của Đài Bắc, toà nhà cao chọc trời, tính toàn bộ số nhân công trên dưới phải đến hai mươi mấy vạn người.

Lúc này, trong phòng hội nghị trên tầng thứ hai của toà nhà 18 tầng này, đang mở một cuộc họp hội nghị khẩn cấp.

Quý Triết Nam thân là người thừa kế đời thứ ba của tập đoàn Quý thị, từ sớm đã cho mọi người thấy được tài kinh doanh thiên phú của mình.

Ngồi đối mặt với vị boss trẻ tuổi đầy hứa hẹn kia, thành viên hội nghị đều biểu hiện kính sợ.

Ở phương diện nào đó mà nói, Quý Triết Nam năm nay hai mươi chín tuổi kia đã tạo nên một xí nghiệp thập phần thành công. Anh suy nghĩ khôn khéo, giàu tâm kế, là một thiên tài hiếm có trên thương trường.

Nhưng không chỉ điều đó làm nên danh tiếng của anh, tính cách lạnh lùng cũng là một chiêu bài hữu hiệu, ngay cả tâm phúc đắc lực đã theo anh nhiều năm, cũng không dám biểu hiện không đàng hoàng trước mặt anh.

Mọi người đều sợ hãi vị thủ trưởng trẻ tuổi anh tuấn này do nguyên nhân rất đơn giản, chính bởi ở bất cứ trường hợp nào, bất kể đối mặt với kẻ nào, vị boss tuấn mỹ kia cũng chỉ dùng một vẻ mặt, luôn thiếu một loại cảm xúc, đó là mỉm cười.

Mặc kệ tâm trí có kiên cường bao nhiêu, cả ngày phải đối mặt với lão bản lãnh khốc cực điểm như vậy, lâu ngày vẫn sẽ vô hình sinh ra áp lực lên người.

Tựa như giờ phút này mỗi quý một lần họp lại tổng kết, thông qua tổng kết bộ quản lí tài vụ, công ty này luôn làm việc hiệu quả và lợi ích đạt được so với quý trước rõ ràng đã vượt qua sáu lần.

Vậy mà đại lão bản Quý Triết Nam cũng chỉ gật gật đầu theo quán tính, không vì nhân viên cố gắng khiến công ty kiếm được nhiều tiền mà toát ra nửa phần vui sướng.

Đúng lúc này, trợ lý riêng của Quý Triết Nam đột nhiên tới gõ cửa phòng họp, mở cửa ra từ phía sau, cầm di động thật cẩn thận đi đến bên người đại lão bản, nhỏ giọng nói thầm qua lỗ tai: “Tổng tài, một vị nữ nhân tự xưng là phu nhân của ngài gọi điện thoại đến, nói có chuyện quan trọng muốn tự mình nói chuyện với ngài.”

Phu nhân?

Kiểu xưng hô này làm cho phản ứng đầu tiên của Quý Triết Nam là sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên diện mạo của một cô gái tóc ngắn.

Tuy rằng anh không có nhiều cảm giác lắm với người con gái danh là phu nhân của mình kia, thậm chí trong cuộc sống thường ngày, anh gần như xem nhẹ hoàn toàn sự tồn tại của cô.

Nhưng giờ phút này đối mặt với ánh mắt kỳ dị của những nhân viên cấp dưới, anh đành lờ họ đi để tiếp nhận điện thoại từ tay người trợ lý, thuận tiện dùng ánh mắt trách cứ liếc anh ta một cái.

Anh đang trong thời gian họp, luôn luôn giao điện thoại di động cho trợ lý, nếu không có có chuyện quan trọng, anh chắc chắn không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy hội nghị tiến hành.

Người trợ lý cười chột dạ, biết lão bản muốn chỉ trích anh ta làm việc không ổn, nhưng đối phương trong điện thoại laạ tự xưng là phu nhân tổng tài, thân phận này làm cho kẻ trợ lý nhỏ như anh ta thập phần khó xử a.

“Này này, là Quý Triết Nam sao? Em Lương Tiếu Mạt, lão bà của anh a……”



Lúc Quý Triết Nam đuổi tới cục cảnh sát, tên cảnh sát phá án không nhịn được đánh giá từ đầu đến chân này người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, khí chất đẹp đẽ quý phái này.

Theo anh ta thì từ bộ âu phục hàng hiệu giá trị xa xỉ kia và đôi giày da Italy trên chân cậu ta là có thể nhìn ra được lai lịch người con trai đang đến không hề đơn giản.

Ngũ quan cương nghị đầy sắc bén, đôi mắt đen thâm thúy phát ra ánh nhìn nguy hiểm khiếp người.

Nhất là vết sẹo không quá rõ ràng dưới cằm Quý Triết Nam, làm người ngoài không dám đến gần, càng tăng thêm phần nguy hiểm cùng tà mị.

“Tôi tìm Lương Tiếu Mạt.” Anh không có chút rườm rà ướt át nào, trực tiếp cho thấy mục đích tới đây, “Tôi là chồng theo pháp luật của cô ấy, xin hỏi cô ấy ở đâu?”

Người cảnh sát phá án biểu tình có chút sợ run, chồng theo pháp luật? Lời này nghe qua tựa hồ không có lỗi, nhưng vì sao anh ta lại có cảm giác không thích hợp.

Lương Tiếu Mạt trong phòng tra hỏi ở cách đó không xa, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, vừa thấy Quý Triết Nam xuất hiện liền vội vàng đứng lên, liều mình vung hai tay,“ Đây đây, em ở trong này, nhìn qua nhìn qua đây……”

Quý Triết Nam ở khóe mắt đã có vệt thâm quầng lúc ẩn lúc hiện, vừa quay đầu liền thấy vợ anh lại ở phòng tra hỏi kẻ phạm tội, đôi mày rậm không kiễn nhẫn gắt gao nhăn lại.

Đến khi người cảnh sát dẫn xuống đến phòng tra hỏi, anh chỉ thấy Lương Tiếu Mạt ngồi chật vật một mình, khoa trương nhất là, của khoé mắt của cô còn hơi đỏ lên.

Trong phòng trừ bỏ hai gã cảnh sát cùng Lương Tiếu Mạt, còn có vài tên thiếu niên oán hận trừng mắt nhìn Lương Tiếu Mạt, hoa chân múa tay vui sướng, thoạt nhìn tựa hồ muốn ăn sống nuốt tươi cô.

“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”

Quý Triết Nam xuất hiện cùng âm thanh lạnh lùng, làm cho hiện trường đang hơi náo loạn lập tức trở nên an tĩnh lại.

Lương Tiếu Mạt chỉ không kịp quỳ xuống đất nghênh đón, không đợi cảnh sát truyền đạt lại tình huống, cô lập tức kể lại toàn bộ sự việc xảy ra.

Buổi sáng hôm nay cô hẹn gặp một vị khách ở khách sạn bàn bạc, lại gặp phải vài tên côn đồ có ý cướp bóc ở bãi đỗ xe.

Bởi vì chiếc xe máy Harley là khoản tiền đầu tiên cô bỏ ra năm nay, là lễ vật mà cô dùng tiền kiếm được từ giao dịch tốt nhất để thưởng cho chính mình.

Tên côn đồ có vẻ coi trọng xe máy Harley của cô, uy hiếp cô cho bọn chúng mượn xe đi vài vòng.

Lương Tiếu Mạt khó chịu đến cực điểm, cùng tranh chấp với bọn họ, thuận tiện đảm đương vai trò giáo viên, giáo dục đạo đức cho mấy tên tiểu tử này một phen.

Cho tới bây giờ nếu không bị người ta chọc quá Lương Tiếu Mạt sẽ không bao giờ phát hỏa, cô dựa vào võ thuật của chính mình khi còn là đội trưởng trụ cột của đội Taekwondo thời trung học, rất không khách khí cho mấy tên tiểu tử này vài quyền.

Nhưng nàng một cước không cẩn thận, lỡ đả thương mắt của một tên tiểu tử, khiến những tên xung quanh tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Tên côn đồ cướp bóc bất thành bị làm nhục, thẹn quá hoá giận, sai rõ ràng nhưng lại báo cảnh sát, chỉ trích Lương Tiếu Mạt đả thương người, yêu cầu bồi thường lớn.

Lương Tiếu Mạt chưa từng chịu qua loại uất khí này, cảm thấy bức xúc cực điểm, chẳng những không hẹn được khách, còn gặp phải phiền toái.

Bình tĩnh nghe lời cô kể lại xong, sắc mặt Quý Triết Nam thủy chung không thay đổi, rất nhanh gọi điện thoại cho luật sư riêng của mình, cũng hướng cảnh sát nói: “Chuyện này tôi sẽ cho luật sư của tôi đến giải quyết, hiện tại, tôi chỉ muốn biết khi nào thì có thể mang cô ấy đi?”

Làm xong thủ tục nộp tiền bảo lãnh, Lương Tiếu Mạt cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời của thế giới bên ngoài.

Quý Triết Nam làm việc lưu loát, dứt khoát rõ ràng, việc không nên hỏi anh không hỏi, mà cũng lười hỏi.

Thời khắc vừa ra khỏi đồn cảnh sát, anh chợt nghe đến Lương Tiếu Mạt ở bên cạnh không ngừng thầm thì thì thầm, ý tứ đại khái là ngày hôm nay thực không hay ho, ra khỏi nhà không tra hoàng lịch, gặp loại sự việc phiền toái này phải bái thần cầu phật mới có thể hóa giải.

Anh nghe thấy phiền chán, có chút không kiên nhẫn, đối với người vợ trên danh nghĩa này, anh căn bản chỉ thấy qua mặt vài lần, càng miễn bàn chuyện tình cảm giữa hai người.

Sở dĩ anh xuất hiện ở trong này hoàn toàn là vì quan hệ vợ chồng, còn bởi cô gái này cũng là con gái một của bạn tốt phụ thân, bắt anh bỏ mặc quả thực anh không làm được.

Ngay lúc Lương Tiếu Mạt còn đang nói không ngừng, anh đột nhiên xoay người, lạnh nhạt hỏi: “Sự tình đều đã được giải quyết, em còn có chuyện gì sao? Nếu không còn gì để nói, tôi còn phải về công ty họp.”

Lương Tiếu Mạt đang nói hăng say hơi run sợ một chút, tính cách cô xưa nay luôn luôn sảng khoái tùy ý, ai thích cô, ai chán ghét cô, loại sự tình này, cô luôn luôn lười đoán.

Hơn nữa cô phát hiện ra vẻ không kiên nhẫn trong đôi mắt người đàn ông này, có lẽ anh ta thật sự bề bộn nhiều việc.

Phản cảm của anh đối với cô biểu hiện rõ ràng như vậy, cô lại không biết xấu hổ vẫn vỗ vỗ bả vai anh như bạn bè, sảng khoái khoát tay, “Không có sự gì, hôm nay cám ơn anh, bằng không em thật không biết nên tìm ai giúp.”

Cha mẹ cũng không ở trong nước, Tiểu Du chắc đang bế quan viết truyện, di động tắt máy, Tĩnh Nhã thì lại thuỷ chung không dùng điện thoại, không còn biện pháp nào khác, cô chỉ có thể cầu cứu anh.

Đối với lời cảm tạ của cô, Quý Triết Nam cũng chỉ đáp lại tượng trưng, sắc mặt không chút cảm kích.

Lương Tiếu Mạt rất ít khi cầu người, bọn họ tuy là vợ chồng, nhưng bình thường căn bản không có gặp gỡ, hôm nay nợ anh ta một cái nhân tình, cô có chút ngượng ngùng. “Hôm nay anh giúp em giải vây, chi bằng bữa tối này để em mời anh đi.”

Tuy rằng cô tuyệt đối không muốn mời loại người không có chung tiếng nói này cùng mình ăn cơm, nhưng vẫn không thể thiếu cử chỉ khách sáo tất yếu.

“Không cần, nói như thế nào em cũng là vợ trên danh nghĩa của tôi, đây là việc tôi phải làm.” Vẻ mặt không chút thay đổi.

Lương Tiếu Mạt không chịu nổi xem thường anh ta từ tận đáy lòng, xem đi, loại nam nhân mặt luôn lạnh như băng này không chút thú vị, dù rằng bộ dạng kiệt suất, khí chất sang trọng thì cùng sống với người như thế thật sự là tra tấn tinh thần.

Thời điểm anh nói ra lời cự tuyệt, cô vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng người như thế ăn cơm, không biết có hại cô ăn không tiêu không.

“Muốn tôi tiễn em một đoạn đường không?”

“Không cần, cảm tạ!” Cô mở miệng cự tuyệt theo bản năng, ngay cả cùng hắn ngồi chung một xe cũng không thoải mái được.

Đã có thể rời đi tại đây, cô đột nhiên nghĩ đến lời nhờ cậy của Trác Tĩnh Nhã cách đây không lâu –

Nếu cô có thể thành công câu dẫn lão công trở về từ tay hồ ly tinh kia, thì cô chẳng những có thể kiếm được gấp ba lần tài khoản hiện giờ, còn có thể được giới thiệu khách sộp, tiểu phát nhất bút tiền2 (k hỉu lắm chax là chỉ phải làm ít việc mà kiếm được thật nhìu tiền).

Mà cô nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cư nhiên thật sự đáp ứng Trác Tĩnh Nhã rồi.

Bình thường Quý Triết Nam vốn không xuất hiện trước mặt cô, lần này vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt, cô hẳn là phải nắm chắc cơ hội này chứ.

Mà khi cô đã lấy lại tinh thần mới phát hiện, Quý Triết Nam không biết khi nào đã nghênh ngang phóng xe thể thao đi.

Bị bỏ lại nơi cửa đồn cảnh sát, Lương Tiếu Mạt không khỏi há to miệng, oái….. Anh ta cứ như vậy mà đi rồi?



Quý Triết Nam đến khuya mới từ công ty trở về phòng trên tầng cao nhất của toà chung cư xa hoa, cảnh anh thấy được dù ở tình huống nào cũng không dám tưởng tượng –

Ban ngày ở cục cảnh sát mới gặp mặt Lương Tiếu Mạt, thế mà bây giờ cô ấy đang ngồi ngủ trước cửa nhà anh, xem bộ dáng thì có vẻ cô đã chờ ở chỗ này rất lâu.

Cúi đầu nhìn cô một hồi lâu, Quý Triết Nam áp chế sự khó hiểu trong lòng, dùng mũi chân nhẹ nhàng đẩy đẩy cô gái đang ngủ say.

Lương Tiếu Mạt ưm vài tiếng, chậm chạp tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy rõ ràng bóng người xuất hiện trước mắt mình là ai, ngáp một cái, mơ hồ nói không rõ: “Anh đã về rồi?”

“Tại sao em lại ở nơi này?”

Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, vẫn còn vài phần buồn ngủ, “Anh không tính mời em đi vào sao?”

Mặc dù có trăm ngàn cái không tình nguyện, nhưng xuất phát từ lễ phép, anh vẫn lấy chìa khóa nhà ra mở cửa, mời cô đi vào.

Lương Tiếu Mạt dần dần tỉnh hẳn, chân vừa mới bước vào phòng đã tò mò tìm hiểu chung quanh, cô đi lại tới tới lui lui, mở cửa đóng cửa vài lần xong, cười nói: “Nhà anh được thiết kế không chút sai sót, phía trên còn có bể bơi lộ thiên, quả thực không thể tiện nghi hơn!”

“Đúng vậy.”

Đây là chung cư kiến tạo xa hoa của Quý thị ba năm trước đây, toà nhà với khánh thành đã bị tranh mua không còn, may mắn lúc trước anh đã tự lưu lại một gian cho chính mình.

Nhìn cô bình thường tự tại giống như trở lại nhà của chính mình, anh cực kì bất mãn, nhưng vì giữ lễ phép, anh cũng không biểu hiện ra ngoài, “Sao em có thể đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi?”

Chỉ thấy sắc mặt quan khách Lương Tiếu Mạt lập tức lộ ra gương mặt của người con dâu nhỏ chịu ủy khuất, đáng thương hề hề nói: “Sự kiện phát sinh hôm nay làm em sợ, em không biết mấy tên côn đồ kia có tìm đến làm phiền em không, cho nên em quyết định trong tương lai, sẽ trú ngụ ở nhà của anh để tị nạn một thời gian, tốt lắm!”

Lý do này làm Quý Triết Nam nhăn mi. “Nếu em thật sự sợ hãi, vì sao không trú ở nhà chính trên đỉnh núi của Quý gia? Nơi đó không gian rất rộng, lại có người chăm sóc.”

Không gian riêng của anh, anh không có hứng thú chia xẻ cùng người khác.

“Nơi đó địa phương quá lớn, lại cách xa nội thành, không có phương tiện giao thông, đi đường buổi đêm rất đáng sợ, hơn nữa chỉ có một mình em trở về, mấy người hầu khẳng định sẽ nói lại cho ba, cho nên muốn đến muốn đi, em đã quyết định tạm thời ở lại nơi này cùng anh.” Cô cười cười vô liêm sỉ, “Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng, vợ chồng ở cùng một chỗ, hẳn không phải là việc gì lạ cả.”

Quý Triết Nam híp mắt xem xét cô một hồi lâu, hoành khán thụ khán3 (xem xét kĩ toàn bộ), cũng không cảm thấy kiểu con gái như cô sẽ bị mấy tên côn đồ dọa đến nhu nhược.

Hơn nữa cô mạc danh kỳ diệu sau khi sự kiện phát sinh, chủ động đến đây, còn đưa ra ý muốn ở cùng anh, rốt cuộc cô đang có chủ ý gì?

Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, Lương Tiếu Mạt bỗng cảm thấy chột dạ một chút.

Nếu có thể, cô cũng không dám trêu chọc nam nhân này, không hề thú vị a, chỉ vì chiếu cố giúp bạn tốt nên cô quyết định lớn mật tiến vào hang hổ hạ gục nó.

Ách, kỳ thật cũng không vĩ đại đến vậy, nhưng lúc trước nhất thời nóng não đáp ứng chuyện này, nếu bây giờ đổi ý thì thật không tốt lắm.

Cho nên cô mới kiên trì chủ động bám ở đây, chuẩn bị phát huy thế công “bánh mật”, ít nhất phải đuổi con hồ ly tinh kia đi trước rồi nói sau.

Cố gắng giả bộ đáng thương, thêm chút nhu nhược, ngay cả loại chuyện tâm hồn bị tổn thương không đầu không đuôi này cô cũng đều xả ra, mãi mới phát hiện mình đã nói được một lúc lâu mà Quý Triết Nam cư nhiên từ đầu tới cuối đều không tiếp lời lấy một lần.

Chạm phải ánh mắt sắc bén của anh, một lúc lâu sau cô mới kiên trì giả ngu nói tiếp: “Anh không nói gì coi như là đã đáp ứng cho em ở nhà anh rồi nhé, em vừa mới nhìn thấy một gian phòng khách khá rộng, trước hết buổi tối hôm nay em sẽ ở tạm nơi này, tốt lắm!” Nói xong, ngáp một cái thật to, “Buồn ngủ quá a, đi ngủ trước, ngày mai em sẽ trở về nhà cũ lấy hành lý thuận tiện đi đánh một cái chìa khóa mới, ngủ ngon!”

Nói xong một hơi, không cho anh cơ hội phản bác, cô tuỳ tiện chọn một gian phòng trống để ngủ lại.

Quý Triết Nam đã thật lâu không nói, nhìn chằm chằm hướng nơi cô biến mất một hồi lâu, ánh mắt lạnh như băng chậm rãi trở nên ấm áp hơn.
Bình Luận (0)
Comment