Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 62

...

Phòng chăm sóc đặc biệt Bệnh Viên Nhân Dân A

Cánh cửa vừa mở, hình ảnh đầu tiên thu vào tầm mắt của Tiểu Tình chính là người cha cô yêu quý kính trọng nhất đang ngồi tựa lưng vào thành giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ xa xăm

"Cha" Giọng nói nghẹn lại nhưng vừa đủ để nghe ra cô thốt lên gọi ông, Tống lão gia ngước nhìn con gái đang máy móc bước đến, ông không khỏi vui mừng mà phiến môi liên tục run rẩy

"Tiểu Tình" Giọng nói run run đầy xúc cảm mà gọi tên cô, Tiểu Tình đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn ông, cô không tin vào đôi mắt mình, cô không dám tin ông đã tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê

"Cha" Cô loạng choạng bước đến, đôi bàn tay cơ hồ chộp lấy tay Tống lão gia trên không trung "Cha tỉnh rồi"

Ông đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô con gái mình, trong lòng không khỏi dâng tràn xúc động

"Nha đầu ngốc, con gầy đi nhiều quá, vất vả lắm hả con gái?" Sự quan tâm sâu sắc của ông, bàn tay dịu dàng chạm lên khuôn mặt cô khiến cô có thể cảm nhận thấy hơi lạnh truyền đến mặt mình. Cô áp tay lên bàn tay lạnh giá của ông, đôi mắt rưng rưng ửng đỏ

"Không vất vả, con rất vui, cha không cần quá lo lắng cho con. Con đã lớn rồi" Đôi mắt chứa chan giọt lệ hạnh phúc ngẩng mặt nhìn người cha kính yêu trước mắt

Ông đã biết chuyện cô một tay chống đỡ Tống thị, cũng biết chuyện cô ký được hợp đồng với Windsor, tâm tư của ông phức tạp vô cùng, ông biết rằng gã Windsor đó không phải kẻ dễ thương lượng, nhưng cô con gái này của ông đã làm được chuyện đó, ông chỉ sợ cô đã phải chịu thiệt thòi

Phó Quân Hạo đứng lặng thinh trước cửa, anh không dám rời đi cũng không dám bước vào bên trong vì sợ sẽ quấy nhiễu đến tâm trạng của hai người

Tống lão gia dời tầm mắt nhìn về phía Phó Quân Hạo vẫn đứng bần thần trước cửa, ông mỉm cười với anh, giọng nói trầm trầm run run phát ra

"Cháu sao không vào đây đi"

Phó Quân Hạo giật mình, ngay sau đó mới hoàn hồn mà chậm rãi bước vào

"Chú đã khỏe lại rồi ạ"

"Ừm...đã tỉnh lại từ tối qua nhưng đến sáng chú mới cho bác sĩ báo lại vì sợ sẽ làm phiền" Tống lão gia nói nghe có vẻ rất trầm ổn, Tiểu Tình ngồi bên cạnh không khỏi đau lòng nhìn ông

"Cha nghỉ ngơi thêm đi, vừa mới khỏe lại mà" Cô nhíu mày sắc mặt chính là vô cùng lo lắng nhưng có thể thấy rõ được trong đáy mắt Tiểu Tình ánh lên ý cười

"Cha đã nằm đây hơn ba tháng nay, còn muốn cha nằm nữa sao?"

Thấy vẻ mặt có nét không hài lòng của ông, Tiểu Tình đành chào thua, cô khẽ nở lấy một nụ cười hiền hòa dỗ dành "Dạ dạ, Tống lão gia, tiểu nữ không dám trái ý người"

Tống lão gia đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Tình, hành động đầy ý cưng chiều "Con bé này, con thật ranh ma"

Phó Quân Hạo thấy hành động này của họ trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vô cùng, anh cũng có một người cha như vậy nhưng ông ấy đã qua đời từ rất lâu rồi

"Nếu cứ tiếp tục làm nũng như vậy thì để ta xem ai sẽ lấy con" Tống lão gia cười rất sảng khoái, như đủ để châm chọc con gái yêu

Tiểu Tình đỏ mặt "Không ai lấy thì con ở lại Tống gia cả đời này để phụng dưỡng cho cha, như vậy không tốt sao?" Tiểu Tình chỉ muốn chiều lòng Tống lão gia nhưng không ngờ phía sau đã có người sợ xanh mặt

"Không được"

Âm thanh vừa dứt đều khiến Tiểu Tình và Tống lão gia phải quay mặt lại nhìn về phía người đàn ông đang hốt hoảng kia. Cơ mặt Phó Quân Hạo cứng đờ, có lẽ trong tình huống vừa rồi anh có chút kích động

Tống lão gia vừa nhìn thấy biểu hiện này lại có chút thất thần, ông đột nhiên nhớ ra một chuyện

"À...ta quên mất hai đứa đang hẹn hò. Xem ra nha đầu nhà ta không lo thiếu người gả đi rồi"

Tiểu Tình ngượng đến mức câm nín, thật sự sợ người cha này "Cha...đừng như vậy mà"

Cô thật không hiểu tại sao từ lúc qua lại với Phó Quân Hạo thì da mặt cô lại mỏng đến vậy, đụng một chút là đỏ ửng lên, thật dễ dàng khiến người ta đoán ra tâm ý

Phó Quân Hạo nghe Tống lão gia nói vậy trong lòng mới nhẹ nhõm một chút "Phù" anh thở ra một hơi như thể vừa từ cõi chết trở về

"Tiểu Tình à...cha đột nhiên muốn ăn một chút bánh ngọt, con ra ngoài mua giúp cha được không?" Tống lão gia bỗng nhiên đề xuất ý kiến khiến Tiểu Tình cùng Phó Quân Hạo có chút ngạc nhiên

"Để cháu đi" Phó Quân Hạo vừa nói xong đã nhìn thấy Tống lão gia đưa tay lên như muốn ngăn cản anh lại "Không cần, cháu ở lại...Ta muốn trò chuyện với cháu một chút. Nha đầu ngốc, con mau đi đi"

Tiểu Tình vâng lời gật đầu liền quay lưng đi, trong lòng cô có chút không an tâm bởi vì tại sao cha cô lại muốn nói chuyện riêng với Phó Quân Hạo, đã vậy còn không muốn cho cô nghe, mờ ám như vậy nhất định có vấn đề thì bảo làm sao người ta an tâm cho được

Tiểu Tình vừa đi khuất, bên trong căn phòng yên tĩnh, Tống lão gia vỗ vỗ lên cạnh giường

"Cháu lại đây"

Phó Quân Hạo thận trọng tiến đến ngồi xuống cạnh bên giường Tống lão gia, từng cử chỉ của anh đối với ông chính là kính trọng hết mực

Cả hai im lặng một khoảng khá lâu, dù Tống lão gia không nối gì nhưng Phó Quân Hạo cũng không mấy gấp rút, cứ ngồi như vậy đợi ông.

Liếc thấy Phó Quân Hạo ngồi lâu như vậy vẫn không có vẻ gì là khó chịu, ông mỉm cười đầy thiện ý với anh

"Không cần phải căng thẳng vậy. Ta chỉ muốn nói chuyện với cháu"

"Dạ, xin chú cứ dạy bảo ạ, cháu sẽ lắng nghe thật kỹ" Cha vợ tương lai mà, nên lấy lòng một chút. Nói đùa vậy thôi thật ra Phó Quân Hạo từ trước đã rất tôn trọng ông bởi vì Tống lão gia là một đại doanh nhân thành đạt một cách kỳ tích, ông khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó thành lập ra một công ty Tống thị chuyên phân phối hàng tiêu dùng, sau cùng là tự lập thêm một công ty sản xuất hàng tiêu dùng. Đến giờ Tống thị đã đẩy mạnh phát triển quy mô lớn với nhiều lĩnh vực khác như mô giới, giải trí thậm chí là kinh doanh cả về du lịch. Tất cả chỉ vẻn vẹn trong vòng 15 năm, ông đã biến điều không thể thành có thể.

"Cháu...với Tiểu Tình nhà ta tiến triển đến đâu rồi?"

Vừa nghe câu hỏi này thốt ra từ miệng của Tống lão gia, Phó Quân Hạo có chút ngỡ ngàng, anh biết ông vốn rất quan tâm con gái mình nhưng sao lại hỏi anh một cách thẳng thừng như vậy?

"Dạ...cháu muốn kết hôn với cô ấy"

Tống lão gia không ngờ Phó Quân Hạo lại trả lời thế này với ông, cậu ta trong vẻ ngoài còn rất trẻ, huống hồ gì sự nghiệp còn đang trên đà phát triển nhưng không ngờ lại đưa ra đề xuất này khiến ông có một chút khó xử

"Cháu...chắc chứ? Thật sự muốn lấy Tiểu Tình à?"

"Dạ...cháu chắc chắn, cả đời này ngoài cô ấy ra cháu sẽ không thể cưới ai được nữa"

Phó Quân Hạo lời nói ra tựa như trụ sắt, trên vẻ mặt cương nghị kinh người, đáy mắt lúc nào cũng hằng lên vẻ quyết đoán khiếp sợ

"Tại sao lại vậy?" Tống lão gia ông có một chút thắc mắc, nếu nói về thời gian bên nhau của cả hai tính từ lúc quen biết thì đến giờ chưa tròn một năm, không lý nào người đàn ông này lại quyết đoán địa vị của Tiểu Tình trong lòng cậu ta như vậy

"Là bởi vì...cô ấy đã hại đời cháu, cô ấy cướp mất lần đầu tiên của cháu, vì vậy Tiểu Tình chỉ có thể chịu trách nhiệm với cháu mà không phải là ai khác. Chú thấy đúng không?" Phó Quân Hạo nói một hơi dài như một đứa trẻ, anh thật sự rất sợ Tống lão gia sẽ không chịu tin anh thật lòng thật dạ yêu thương Tiểu Tình, anh sợ ông sẽ không chấp nhận anh vì so với gia thế của Tiểu Tình thật sự anh còn kém quá xa. Bên cạnh ông có vô số bằng hữu, đối tác lớn mạnh cùng vô số những người có chức cao quyền thế trong xã hội, anh so với họ thật sự là không đáng tuổi gì

Tống lão gia cảm thấy vô cùng phức tạp, cậu ta nói chuyện gì ông rất khó hiểu "Ý của cháu là..."

"Cháu sợ chú chê gia thế nhà cháu không xứng với Tiểu Tình, cháu sợ chú nghĩ rằng cháu chỉ giả vờ yêu thương cô ấy, nhưng chú hãy tin cháu, cháu một tay gây dựng nên Phó thị thì tất nhiên cháu có thể đảm bảo được cuộc sống sau này của cả hai"

"Còn nữa ạ..." Phó Quân Hạo vốn định nói nhiều hơn nhưng khi vừa nói đến đây thì đã bị Tống lão gia ngăn lại "Được rồi"

"Nhưng mà cháu chưa nói xong" Phó Quân Hạo nhíu mày, bộ dạng thành khẩn như thể sợ sắp mất đi thứ gì đó

"Ta bảo đủ rồi, không cần nói thêm nữa"

Tống lão gia lãnh đạm đặt tờ báo trên người sang chiếc bàn bên cạnh, ông nghiền ngẫm bưng lên một tách trà thơm lừng của y ta vừa mang vào, nhấp nháp thơm miệng ông mới chậm rãi nói tiếp

"Ta không ngăn cản Tiểu Tình qua lại với ai, nhưng phẩm chất của cháu rất giống ta lúc trẻ, chúng ta đều là thương nhân, đều đi lên từ hai bàn tay trắng. Nhưng mà ta lo một điều cháu sẽ trở thành một Tống Chính Ngạn thứ hai...sợ cháu đi vào vết xe đổ của ta"

"Ý của chú là...cháu thật sự chưa hiểu" Phó Quân Hạo ngạc nhiên vì câu nói này của ông.

Thế nào là Tống Chính Ngạn thứ hai?

Tống lão gia cười nghe ra rất sảng khoái nhưng chỉ khi trực tiếp đối diện với ông mới có thể nhận thấy sâu trong đáy mắt chính là một nỗi bi ai khó tả

"Tiểu Tình là một đứa bé hiểu chuyện. Từ lúc nha đầu đó biết đến ý nghĩa của chữ mồ côi mẹ thì gần như nó chẳng bao giờ nhắc đến mẹ nó trước mặt lão già này. Tâm tư của nó sâu như đáy biển, đôi khi người làm cha như ta cũng không thể nào dễ dàng nhận ra"

Phó Quân Hạo chỉ dám nghe, gật gù đồng thuận, anh cũng không biết phải nói gì nhưng có những câu hỏi anh vốn không có tư cách để hỏi. Chẳng hạn như tại sao năm đó Tống phu nhân lại qua đời, tại sao Tiểu Tình không bao giờ nói chuyện đó với ai?

Tống lão gia lắc đầu bồi hồi, ông rõ ràng chính là cảm giác đau lòng "Chuyện năm đó vốn là lỗi của ta, cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình"

Phó Quân Hạo nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi "Năm đó đã xảy ra chuyện gì mà cháu thấy chú có vẻ rất đau lòng?"

Tống lão gia cụp mi mắt xuống, giọng nói khàn đặc khiến tâm tư Phó Quân Hạo vô cùng phức tạp

"Năm đó, Lữ Ngọc mang thai Tiểu Tình, bà ấy vốn sức khỏe không tốt nên khi mang thai rất thường xuyên có nhiều chịu chứng bất thường. Cũng vào năm đó, ta đang thực hiện một kế hoạch thâu tóm toàn bộ thị trường, chỉ trong vòng chín tháng ta đã khiến hơn ba mươi Tập đoàn lớn phá sản cùng vô số công ty tư nhân nhỏ đều biến mất hoàn toàn dưới tay ta" Nói đến đây giọng của ông có chút run rẩy

"Chính vì quá say mê công việc, ta đã lơ là bà ấy. Hoàn cảnh lúc đó vô cùng căng thẳng, có khi cả một tháng trời ta không về nhà một lần nào cả"

Phó Quân Hạo nghe đến đây cảm giác thấy chấn kinh nhưng vẫn không có biểu hiện gì khác lạ

"Đến khi bà ấy sắp sinh, người nhà của ta đều không có ai ở cạnh bà ấy. Lúc đó, ta vẫn còn hăng say công việc, vùi đầu vào một đống tài liệu chất như núi. Khi bà ấy đau đớn nằm ở nhà đã cố gắng gọi cho ta nhưng ta vì chú tâm quá mức mà không hề để ý đến chuông điện thoại"

Phó Quân Hạo lúc này đầy vẻ hốt hoảng "Vậy chẳng phải đối với một thai phụ mà nói đó là chuyện rất nguy hiểm hay sao?"

Tống lão gia gật đầu, khóe mắt có chút ươn ướt "Phải, bà ấy bị vỡ nước ói mà vẫn phải lê lếch tấm thân ra đường bắt taxi, tự một mình đến bệnh viện"

"Đến sáng ngày hôm sau, trợ lý của ta chính là tiểu Dương nhận được tin liền chạy vào gọi ta. Lúc ấy ta mới để mắt tới điện thoại nằm trên bàn...là tám cuộc gọi nhỡ, bà ấy gọi cho ta tám cuộc gọi nhỡ"

Nói đến đây Tống lão gia đã phải hít lấy một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng

"Sau đó ta điên cuồng chạy đến bệnh viện...Phu nhân đã bất tỉnh mê man, còn đứa bé vì thời gian sinh ra quá chậm trễ đã khiến nó gặp vấn đề trở ngại trong hô hấp nên dẫn đến việc phải nằm trong lồng kính"

"Ta đã chính mắt nhìn thấy Tiểu Tình nằm thoi thóp trong lồng kính, mặt của nó xanh méc không một chút sắc sống. Ta đã thuê thêm rất nhiều bác sĩ giỏi để cứu chữa cho Tiểu Tình, ta đã đau lòng đứng bên ngoài lồng kính mà liên tục cầu xin, cầu xin cho đứa bé bình an qua khỏi vì bác sĩ đã cảnh báo trước có thể đứa bé sẽ không sống được"

Thời điểm khi vừa dứt câu, Phó Quân Hạo đã tinh tế thấy ông kéo tay áo lên lau đi nước mắt. Đàn ông vốn không khóc, nhưng một khi họ khóc chính là quá đau lòng vì người mình yêu thương.

"Cũng may ông trời thương xót cho lão già này, sau rất nhiều ngày chữa trị thì cuối cùng Tiểu Tình cũng có thể tự hô hấp như những đứa bé khác nhưng vẫn phải tiếp tục nằm trong lồng kính để giữ nhiệt. Lỗi đều do ta mà ra, ta đã xem lại carmera...cảnh tượng lúc đó chính là phu nhân của ta đã phải bò ra ngoài để tìm người giúp đỡ. Bà ấy dù biết như vậy rất nguy hiểm nhưng vẫn không từ bỏ cơ hội sống cho đứa bé trong bụng."

Tống lão gia liên tục lắc đầu, gương mặt khổ sở đến mức không thể khiến người khác đau lòng hơn

"Vậy Tống phu nhân thì sao ạ?" Phó Quân Hạo có chút thắc mắc, anh biết chuyện năm đó đã bị Tống lão gia ém chặt lại, cho dù điều tra cũng là một chuyện rất khó

"Lữ Ngọc hả?...Khi đó ta đưa phu nhân về nhà chăm sóc để hồi phục sức khỏe. Nhưng lại có một chuyện xảy ra, thời điểm đó ta có rất nhiều hợp đồng phải giải quyết, vì vậy mà liên tục bay đi nước ngoài để gặp đối tác, ta vì sợ mọi chuyện lặp lại nên đã phái thêm rất nhiều vệ sĩ đến canh chừng"

"Dựa vào bệnh án của bác sĩ, ta biết được Lữ Ngọc mắc bệnh trầm cảm sau khi sinh, vì ta sợ bà ấy ở nhà sẽ tự làm bị thương mình nên ta đã sử dụng cách độc đoán nhất đối với bà ấy, chính là đem bà ấy nhốt lại trong căn phòng khóa trái cửa để bà ấy không có cách nào thoát ra ngoài được. Ta cho rằng đây chính là biện pháp tốt nhất rồi. Nhưng mà...."

"Nhưng mà...đến một hôm cảnh sát gọi đến báo là Lữ Ngọc đã tự tử. Dụng cụ bà ấy dùng để cắt tay mình chính là mặt dây chuyền kim cương do ta tặng cho bà ấy trong lần kỷ niệm ngày cưới năm đầu tiên"

"Mặt dây chuyền? Có thể sao?" Phó Quân Hạo bất ngờ, chuyện này thật kỳ lạ

"Phải...mặt dây chuyền đó có hình mặt trăng khuyết, hình dáng giống như một cái lưỡi liềm, hai đầu mặt dây chuyền này vốn không có khả năng gây trầy xước nhưng nếu dùng một lực mạnh đâm vào thì chắc chắn sẽ đứt luôn động mạch"

"Thì ra là vậy? Bi kịch" Phó Quân Hạo thầm than trong lòng, đây vốn là một gia đình tràn ấp hạnh phúc nhưng cuối cùng lại bị hủy trong chính tay người đàn ông trụ cột

"Ta đã giữ lại sợi dây chuyền đó bên mình nhầm nhắc nhở bản thân phải khắc cốt ghi tâm về chuyện năm đó, ép buộc bản thân phải nhớ đến tội lỗi đã gây ra cho mẹ Tiểu Tình"

"Vậy bây giờ sợi dây chuyền đó chú vẫn giữ bên mình à?" Thành thật mà nói Phó Quân Hạo có chút hiếu kỳ về gia đình của Tiểu Tình, anh kỳ thật muốn biết hết tất cả chuyện liên quan đến Tống gia, đến Tiểu Tình

Tống Chính Ngạn lắc đầu nhè nhẹ "Năm 18 tuổi, Tiểu Tình đậu đại học A, ta đã tặng sợi dây chuyền đó lại cho Tiểu Tình. Nó luôn giữu bên mình, xem sợi dây chuyền đó như báu vật nên vô cùng trân trọng mà không nỡ mang ra dùng"

"Nếu như năm đó Tiểu Tình không qua khỏi, cũng bỏ ta mà đi thì có lẽ đời này ta không còn lý do để sống tiếp nữa, ta nguyện chọn cách thức tàn nhẫn nhất để lấy đi sinh mạng này. Nhầm lẫn ở đây chính là ta vốn muốn kiếm thật nhiều tiền để mẹ con Tiểu Tình có một cuộc sống tốt hơn, nhưng không ngờ được điều này ngược lại đã hại chết Lữ Ngọc"

"Sau khi chôn cất Lữ Ngọc, ta đã cho người xóa sạch chuyện này vì lúc đó tiếng tăm Tống gia quá lớn, ta sợ nếu chuyện này để người ngoài đồn thổi thì sau này Tiểu Tình lớn lên sẽ phải đối mặt với việc này thế nào. Thứ lỗi bản thân ta quá ích kỷ, ta chỉ muốn Tiểu Tình lớn lên một cách bình thường. Những tòa soạn năm đó dần dần bị ta dẹp sạch, không còn một chút manh mối. Tin tức đưa ra ngoài chỉ đơn giản là Lữ Ngọc qua đời vì sinh khó"

"Sau này khi Tiểu Tình trưởng thành, nó chỉ cho rằng năm đó mẹ của nó vì sinh khó mà chết. Lúc nhỏ, ta nhớ có một lần Tiểu Tình chạy đến ôm lấy ta mà òa lên khóc, lúc đó ta rất bối rối, không hiểu chuyện gì thì Tiểu Tình nó đã ôm lấy chân ta mà liên tục xin lỗi. Cháu có đoán được lý do không?"

Phó Quân Hạo nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó mới nói "Có phải liên quan đến Tống phu nhân"

Tống lão gia mỉm cười "Phải...Nó đã liên tục xin lỗi ta, nó nói "nếu như mẹ không vì sinh ra con có phải mẹ sẽ không chết, cha sẽ không cô đơn đến bây giờ không?""

Phó Quân Hạo cảm giác nhói nhói ở lòng ngực, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập hơn "Cô ấy đúng là một đứa bé ngoan"

"Cháu cũng thấy vậy sao?" Tống lão gia phì cười "Từ nhỏ Tiểu Tình đã ngoan như vậy rồi, chưa bao giờ làm lão già này phải nhọc lòng. Kể cả việc năm đó Ái Như có quan hệ bất chính với cậu bạn trai của Tiểu Tình, việc đó nếu đứng ở góc độ của một cô gái mới lớn như nha đầu ngốc đó lại vô cùng nghiêm trọng. Ấy vậy mà Tiểu Tình nó chỉ trở về phòng khóc suốt một ngày một đêm, sau đó từ từ khôi phục tâm trạng lại như không có gì. Lúc đó ta sợ nó vì uất ức mà làm chuyện dại dột, không ngờ nó lại kiên cường đến như vậy"

"Có lần ta hỏi nó tại sao chuyện xảy ra giữa hai người Ái Như với Gia Mộ đến mức như vậy mà con vẫn có thể xem như không có gì, đã vậy còn chấp nhận cho Đậu Đỏ vào Tống gia. Nó đã nói với ta rằng "Người sinh ra con là cha mẹ, không cần vì những kẻ khác mà đau lòng, họ đâu có nuôi cơm con được ngày nào, ầm ĩ với những kẻ không đâu mới chính là sỉ nhục con. Còn về phía Đậu Đỏ, con chấp nhận được chuyện dơ bẩn của hai người họ thì việc chấp nhận thêm Đậu Đỏ có gì là lạ"

Dù nói là vậy nhưng Phó Quân Hạo hiểu rõ chuyện của Tống Ái Như với Tề Gia Mộ năm đó đã gây cho Tiểu Tình một cú sốc mạnh mẽ đến mức nào. Sở dĩ cô ấy kiên cường như vậy chỉ vì muốn Tống lão gia yên tâm, nhưng người tận mắt thấy cô đau khổ tột cùng chính là anh...Phó Quân Hạo

Cuối cùng Phó Quân Hạo cũng hiểu ra tại sao ông ấy lại nói như vậy? Tại sao lại sợ anh trở thành Tống Chính Ngạn thứ hai. Đúng là phải sống trong chăn mới biết chăn có rệp, không một ai có thể bình bình an an sống an nhàn một cuộc sống xa hoa như vậy đến cuối đời mà không phải trải qua biến cố.

Thì ra để có ngày hôm nay, ông ấy đã đánh đổi đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình, chính là người vợ duy nhất của ông ấy...Lữ Ngọc

Nghĩ đến đây Phó Quân Hạo lại cảm thấy đau xót tột cùng, thì ra mọi thứ đều có cái giá riêng của nó. Thật đáng sợ!

"Chú Tống, sau khi biết được câu chuyện của chú, cháu tin tưởng bản thân tuyệt đối sẽ không lập lại bi kịch này, huống hồ từ đầu cháu đã chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có được Tiểu Tình, cháu sẽ không bao giờ buông tay cô ấy ra, dù chỉ một lần"

"Ta tin tưởng cháu. Mong rằng cháu không làm ta thất vọng" Tống lão gia chua xót nhìn Phó Quân Hạo, ông tin tưởng người đàn ông trước mặt có thể mang lại hạnh phúc cho con gái ông

"Tuyệt đối không làm chú thất vọng" Phó Quân Hạo cong môi cười, nụ cười đầy tự tin chắc chắn

"Còn một chuyện nữa...Ta hy vọng cháu không bao giờ nói chuyện này ra cho Tiểu Tình biết, nha đầu đó sẽ đau lòng"

"Dạ, cháu biết rồi, chú cứ yên tâm"

Câu chuyện này được xem là góc khuất của đại doanh nhân Tống thị, người có danh tiếng lừng lẫy này lại có một quá khứ đau thương như vậy. Càng không ngờ Tiểu Tình là một người sống nội tâm, luôn nghĩ cho người khác như vậy cho dù bản thân phải chịu ấm ức, đau khổ
Bình Luận (0)
Comment