Mướn Chồng

Chương 108

Tối hôm nay Quân không muốn về nhà ăn cơm, Quân lái xe đến nhà Diễm, Dì Hoa là nội ứng cho Quân nên bà ra mở cổng cho Quân.

Quân cười hỏi.

_Cô ấy còn thức hay đã đi ngủ hả Dì…??

_Cô ấy đang ngồi nói chuyện với ông Hải ở ngoài phòng khách…!!

Lái xe vào sân, tắt máy, mở cửa xe, Quân đi vào trong. Nghe tiếng xe ô tô, mặt Diễm trắng bệch, mọi thứ liên quan hay thuộc về Quân, Diễm đều sợ, đều khiếp đảm, Diễm muốn chạy trốn, nhưng đây là nhà Diễm, Diễm còn có thể đi đâu được nữa.

Nhìn thấy Diễm, Quân mỉm cười.

_Em không sao chứ….??

Diễm ngồi đông cứng trên ghế xô pha, môi run run.

_Anh…anh đến đây làm gì….??

_Sao em lại hỏi anh câu đó, anh đến đây thăm vợ chưa cưới của mình có gì sai à…??

Diễm hét.

_Anh nên ăn nói cẩn thận một chút, ai là vợ chưa cưới của anh…!!

Diễm không thể ông Hải giúp mình, bây giờ ông Hải giống như một đứa trẻ, ông bảo vệ, tự chăm sóc mình còn không xong, ông làm gì còn khả năng bảo vệ, chăm sóc ai nữa.

Cứ mỗi lần Quân xuất hiện, thế nào Quân cũng tìm cách bắt nạt Diễm, khiến Diễm sợ Quân. Nắm chặt lấy tay Diễm, Quân quan sát vẻ mặt sợ hãi của Diễm, sờ mặt Diễm, Quân lo lắng.

_Em nên đi ngủ đi, nhìn em dạo này hốc hác và xanh xao quá, có lẽ anh nên đến đây thường xuyên hơn vì chỉ có thế em mới ăn được một cái gì đó…!!

Hất bỏ tay Quân ra khỏi mặt. Diễm căm hận nói.

_Anh hại tôi ra nông nỗi này, anh còn đóng vai một người tốt làm gì, chẳng phải nếu tôi chết dần chết mòn trong đau khổ, sợ hãi, anh mới hài lòng là gì…!!

Quân lắc đầu đáp.

_Em đừng nói thế, anh yêu em, anh không bao giờ muốn người con gái mình yêu phải chịu khổ, tất cả là do em không nghe lời anh, nên anh mới phải dùng cách đó với em…!!

Diễm tức giận.

_Anh đừng ngụy biện, ngay bây giờ anh có thể đi được rồi…!!

Kéo Diễm ngồi xuống ghế xô pha, Quân bình thản nói.

_Em nên nhớ bây giờ anh là chủ của ngôi nhà này, em nên chuẩn bị tinh thần chấp nhận là vợ của anh đi, nếu không em sẽ phải rời xa những thứ mà em yêu quý…!!

Mặt Diễm trắng bệch, mồ hôi nhỏ từng giọt. Diễm run rẩy.

_Anh bảo sao, làm gì có chuyện vô lí như thế, tôi không tin anh…!!

_Không có gì là quá khó hiểu, giấy tờ nhà đất của nhà em đang ở trong tay anh, bố em cũng đã kí tên vào rồi….!!

Đứng bật dậy, Diễm quát.

_Anh đừng lừa tôi, tôi không tin anh…!!

Mở cặp, đưa một hồ sơ cho Diễm, Quân hối thúc.

_Em tự xem đi…!

Diễm run run cầm lấy, sau khi xem xong, đôi mắt Diễm đỏ hoe, giấy tờ gốc của căn nhà này đúng là không phải của ông Hải mà thuộc về một cặp vợ chồng nào đó mà Diễm không biết, điều đó có nghĩa ông Hải đã chiếm của người ta, bây giờ ông Hải bị Quân chiếm lại, phải chăng cặp vợ chồng đó có liên quan đến Quân.

Nhìn Diễm vừa xem vừa khóc. Quân thương hại.

_Em đã hiểu mọi chuyện rồi chứ, căn nhà này vốn không thuộc về bố của em, anh mới là người thừa kế hợp pháp của căn nhà này, bố em dám chiếm của gia đình anh, anh phải lấy lại những gì đã mất…!!

_Anh nói bố tôi có thù hằn với anh, có phải vì chuyện này không…??

Quân gật đầu.

_Chỉ là một phần thôi, cái mà bố em nợ anh còn nhiều lắm. Thế nào em đồng ý với điều kiện của anh không…??

Diễm quan sát căn nhà một lượt. Diễm đã được sinh ra và lớn lên, đã sống hơn mười lăm năm ở đây, căn nhà này đã cho Diễm nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có, Diễm yêu quý nó, Diễm tưởng nó thuộc quyền sở hữu của gia đình Diễm nhưng thật không ngờ nó là do ông Hải cướp của người khác đem về.

Nếu mối thù giữa bố Diễm và Quân chỉ có thế, Diễm không cần phải lo lắng, hay cảm thấy có lỗi nữa. Diễm sẽ dọn ra ngoài sống, từ trước đến nay Diễm vốn coi thường của cải, vật chật, chỉ vì căn nhà này, Diễm phải đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình, thật không đáng chút nào. Diễm cũng không thích cảm giác sống trong một căn nhà mang tiếng là đi ăn cắp của người khác.

Diễm trả lời Quân ngay.

_Anh có thể lấy lại nó, ngày mai tôi sẽ dọn đi…!!

Quân cười khẩy.

_Cô đúng là rất dũng cảm, để xem cô có thể ương bướng đến bao giờ…!!

Ông Hải đòi đi ngủ, Diễm mệt mỏi đưa ông về phòng, sau khi đắp chăn cho ông, tắt điện, Diễm đi lên lầu. Quân đứng chăn ngang trước mặt Diễm.

_Em không chào vị khách của mình một tiếng mà đã vội đi ngủ rồi à…??

Diễm cay đắng quát.

_Khách ư…?? Chẳng phải anh nói căn nhà này thuộc quyền sở hữu của anh là gì, bây giờ anh đã có được nó, anh còn nói anh là khách của tôi sao, phải nói tôi là khách của anh mới đúng…!!

Nước mắt trực trào, Diễm nói tiếp.

_Hay là anh muốn tôi dọn đi ngay bây giờ…??

_Em đừng nói thế, em không cần phải dọn đi đâu cả, em có thể sống ở đây, vì dù sao anh cũng không cần đến nó…!!

_Cảm ơn anh nhưng tôi không thích, ngày mai tôi sẽ dọn đi. Anh có thể đứng tránh sang một bên, để tôi đi lên lầu được chứ…??

Lần nào Quân gặp mặt Diễm cũng thế, Diễm cũng đều đối xử lạnh nhạt với Quân. Diễm càng ngày càng hận, càng căm ghét Quân, Diễm luôn ước có thể thoát khỏi Quân càng nhanh càng tốt.

Thở dài, Quân đứng tránh sang một bên. Diễm đi thật nhanh lên lầu, về phòng, Diễm đóng dầm cửa lại. Nước mắt Diễm bắt đầu tuôn như mưa, Diễm khóc nức nở, vậy là hết, mọi thứ mà Diễm có đều đang rời xa Diễm nhưng không hiểu tại sao Diễm lại cảm thấy nhẹ lòng, nếu không còn ân oán, hận thù nữa, Diễm có thể yên tâm rời khỏi.

Không ngủ được, lấy va li, Diễm bắt đầu thu dọn hành lí, ngày mai Diễm phải dọn đi rồi.

Do ông Hùng bố của chị Thúy đã đưa cả nhà sang Mỹ nên căn nhà tạm thời bị bỏ trống, thỉnh thoảng Diễm hay đến dọn dẹp, chăm sóc cây cối và coi sóc nhà cửa, nay không có chỗ nào để đi, Diễm đành phải dọn đến đó sống tạm, sau đó Diễm sẽ đưa ông Hải đi Mỹ.

Quân đang từng bước một ép Diễm vào đường cùng, nếu bây giờ Diễm biết được ngay cả công ty của gia đình Diễm cũng đang nằm trong tay Quân thì có lẽ Diễm đã mua vé máy bay, Diễm đã bay đi ngay rồi, việc mà Diễm còn vướng mắc duy nhất không phải là công ty còn hay mất, Diễm đang lo cho Trường, ngày nào Trường chưa chịu phẫu thuật, Diễm không thể rời khỏi đây.

Quân hiểu Diễm là con người trọng tình cảm, Diễm sẽ không thể bỏ rơi người thân của mình, nên Quân mới dùng cách này để ép Diễm, còn nhiều điều Quân chưa nói cho Diễm biết, sợ rằng sau khi sự thật được tiết lộ, Diễm sẽ không có cách nào để thoát khỏi Quân.

Biết Diễm không sao, Quân ra về. Từ hôm xẩy ra chuyện, Quân đi đâu làm gì cũng có người bám theo, cuộc sống của con người thật phức tạp, tình yêu, thù hận, tha thứ lúc nào cũng lẫn lộn, đúng là chỉ có yêu thương lẫn nhau, con người mới không có chiến tranh, mới không có chết chóc.

Bà Phương đợi Quân ở ngoài cửa. Thấy Quân về, bà không hề gào lên như mọi khi mà bà im lặng không lên tiếng. Quân chào.

_Mẹ vẫn chưa đi ngủ sao…??

_Mẹ có chuyện cần nói với con…!!

Quân chán nản đáp.

_Nếu mẹ định lôi chuyện con phải kết hôn với Loan thì mẹ làm ơn thôi đi, con không muốn nghe…!!

Bà Phương trầm giọng.

_Con nhất định không thay đổi quyết định của mình…??

_Con xin lỗi, việc mà con đã quyết thì dù có chết, con vẫn muốn làm …!!

Trái ngược với mọi hôm, nếu Quân cãi lại lời bà, bà đã quát Quân một trận rồi nhưng hôm nay, bà không hề quát Quân một câu nào. Bà bảo.

_Con ngồi xuống đi, mẹ con ta cần nói chuyện…!!

_Vâng…!!

Quân ngồi đối diện với bà Phường ngoài phòng khách, bà quản gia bưng hai tách cà phê, đặt lên bàn, bà mời.

_Mời bà chủ, cậu chủ…!!

Quân gật đầu nói.

_Cảm ơn Dì…!!

Uống một ngụm, Quân giục.

_Có gì mẹ làm ơn nói nhanh lên, con muốn lên lầu, tắm rửa nghỉ ngơi, mấy ngày nay con không được ngủ ngon giấc nên bây giờ con cảm thấy rất mệt mỏi…!!

_Mẹ biết trong lòng con chỉ có một mình con bé Diễm nhưng con có từng nghĩ nó không hề yêu con làm sao con có hạnh phúc trọn vẹn…!!

Quân đáp lời bà Phương.

_Vậy mẹ có bao giờ nghĩ con và Loan có hạnh phúc không, cô ấy yêu con nhưng con lại không yêu cô ấy, con thà lấy người con yêu, còn hơn phải lấy người con không yêu…!!

_Con quá ngu dại, con tội gì phải chạy theo một người không yêu con, con bé đó có gì tốt đẹp đâu, tính cách của nó đã không ra gì, tài sản gia đình nó đã bị mất gần hết, một con bé như thế mẹ không hiểu con yêu thích nó ở điểm gì…!!

Quân cười.

_Tình yêu vốn khó nói mà mẹ, mẹ cũng có bao giờ từng hỏi mẹ yêu bố vì lí do gì chưa, nếu con nói con yêu cô ấy vì cô ấy xinh đẹp, khỏe mạnh, đáng yêu nhưng theo thời gian tất cả mọi thứ bây giờ của cô ấy sẽ biến mất, vì khi cô ấy già, cô ấy sẽ không còn xinh đẹp, không còn khỏe mạnh nữa, khi cô ấy bị ốm hay bị mệt cô ấy cũng không còn đáng yêu nữa. Con chỉ có thể nói cho mẹ biết rằng, con yêu tất cả những thứ thuộc về cô ấy, dù mai sau có xảy ra chuyện gì, cô ấy biến đổi như thế nào cũng không làm thay đổi được tình cảm con dành cho cô ấy…!!!

Nghe thằng con trai nói một hồi, bà Phương không còn hy vọng có thể ép Quân lấy Loan được nữa, nhưng đã đi được từng này chặng đường không lẽ bà lại bỏ cuộc.

_Mẹ biết con yêu nó, con muốn lấy nó nhưng nó có đống ý lấy con đâu, con không thể ép nó lấy con, yêu con khi nó không hề muốn làm điều đó…!!

Ngả người ra sau ghế xô pha, Quân tự tin đáp.

_Nếu con không chắc có được cô ấy con sẽ không bĩnh tĩnh như thế này, mẹ yên tâm chỉ trong mấy ngày nữa cô ấy sẽ phải thuộc về con thôi….!!

Nghe giọng tự tin của thằng con trai, bà Phương lo sợ hỏi.

_Mẹ thấy con còn đáng sợ hơn cả mẹ, xem ra con mới là người quá đáng, con định dùng cách gì để ép nó…??

Đứng dậy, Quân nói.

_Con lên lầu đây, có gì con sẽ nói chuyện với mẹ sau…!!

Quân bỏ đi, một mình bà Phương ngồi dưới phòng khách, bà Phương cảm thấy thật cô độc, lẻ loi, cả ngày hôm nay ông Trương không hề hỏi han đến bà, bà lo sợ vu vơ, bà sợ ông sẽ bỏ bà, nếu bà còn làm căng quá, bà sẽ mất đi hạnh phúc mà bà đang có.
Bình Luận (0)
Comment