Mướn Chồng

Chương 122

Bà Phương nhìn Diễm và Quân không chớp, bây giờ dù bà có muốn bào chữa, dù có muốn ép Quân lấy Loan cũng không thể được nữa rồi, vì ông Trần đang tức giận, ông đã bị Quân làm cho mất mặt, làm sao ông có thể gả cho một người dám giới thiệu vợ chưa cưới của anh ta.

Bà Phương câm lặng không nói gì vì nếu bà nổi nóng ở đây, bà càng thêm nhục mặt hơn mà thôi. Ông Trương ngược lại, ông cười nói vui vẻ với mọi người xung quanh, ông không có ý kiến gì về cuộc hôn nhân của Quân, dù Quân lấy ai ông cũng ủng hộ, có lẽ là người đã từng trải qua những khó khăn và thử thách như Quân nên ông có thể hiểu được.

Loan cố gượng cười, cô nói chuyện với mọi người nhưng mắt không rời Quân và Diễm, Loan đau khổ, buồn rầu, Loan tự nhủ là hãy quên Quân đi vì Quân chưa bao giờ nói Quân yêu Loan, chưa bao giờ lừa dối Loan, nên Loan không thể trách được Quân, có trách, Loan nên trách con tim yếu đuối của chính mình. 

Tiếng nhạc, tiếng cười, mùi rượu, thuốc lá làm đầu Diễm như muốn nổ tung, không chịu đựng hơn được nữa, Diễm lả người ra phía sau. Quân hốt hoảng hỏi.

_Cô không sao chứ…??

Diễm mệt mỏi nói.

_Anh có thể cho tôi về được không, tôi không muốn ở đây…!!

Quân gầu dầu.

_Để tôi đưa cô về…!!

_Không cần đâu, anh ở đây chung vui cùng mọi người đi, tôi đi tắc xi cũng được…!!

Quân bực mình.

_Cô định trốn tôi chứ gì, cô nên nhớ bây giờ cô trở thành vợ hờ của tôi, cô phải ở bên cạnh tôi, chắc là cô không ngu dại tới mức tìm cách chống đối tôi chứ…..??

Diễm không còn hơn sức để cãi nhau với Diễm nữa. Quân bế Diễm, đỏ bừng mặt, Diễm hét nhỏ.

_Buông tôi xuống, anh định biến tôi thành trò cười ở đây à…??

Không cần Diễm phải nhắc, rất nhiều người xung quanh đây đang nhìn cả hai, các cô gái ghen tị với Diễm, mấy quý bà xì xầm to nhỏ. Quân gằn giọng.

_Biết điều cô nên im đi, nếu không cô đừng trách tôi…!!

Nhắm chặt mắt lại, Diễm không dám nhìn ai, cảnh này làm ông Trần càng thêm tức tối, càng thêm chướng mắt, làm Loan thêm đau khổ, bà Phương chỉ còn nước thở dài, bà đành chịu thua, bà biết nếu bà làm quá, bà sẽ mất Quân vì bà hiểu Quân đã yêu Diễm đến phát điên rồi. Ông Trương cười, ông ủng hộ tình yêu của Quân.

Đặt Diễm vào xe, thắt dây an toàn cho Diễm, Quân đưa Diễm về. Diễm lo lắng hỏi.

_Anh định đưa tôi đi đâu đây…??

_Biệt thự…!!

Diễm kêu lên.

_Căn nhà đó là của anh, tôi đã trả lại nó cho anh, tôi không muốn đến đấy sống…!!

_Cô dám cãi lại lời tôi sao…??

Diễm mặc dù tức muốn điên lên nhưng không dám ho he gì nữa. Diễm đã quá mệt mỏi, sức khỏe của Diễm không được tốt, Diễm lại không ăn không ngủ được, tinh thần lúc nào cũng bất ổn nên Diễm cảm tưởng thân xác Diễm như muốn tan ra thành nước.

Diễm ngả người ra đằng sau ghế, nhắm mắt lại, Diễm cố dỗ giấc ngủ. Quân thương hại bảo Diễm.

_Cô ngủ đi, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy…!!

Diễm không nói gì, nói là thế nhưng khi về đến biệt thự, Quân bế Diễm lên phòng, đắp chăn cho Diễm, Quân thở dài.

_Tôi không biết là tôi đang làm đúng hay là đang làm sai nữa, giữ cô ở lại bên tôi thế này cả hai chúng ta đều không vui, đều đau khổ nhưng tôi lại không có dũng khí từ bỏ cô. Tôi đúng là bị điên thật rồi…!!

Điện thoại của Diễm reo vang, Quân nhìn số di động của Trường hiện lên trên màn hình. Quân biết nếu không nói Diễm đang ở đâu Trường sẽ lo lắng không yên nên Quân nghe máy.

_Chào cậu…!!

Trường cáu tiết hỏi.

_Cậu đưa điện thoại cho em gái tôi…!!

_Cô ấy ngủ rồi…!!

Trường giận sôi người.

_Cậu bảo cái gì…?? Ngủ rồi, đừng nói hai người đã làm chuyện gì đó xấu xa…??

Quân nói thật đểu.

_Một người anh như cậu tức giận như thế đâu có giống một người anh lo cho em gái, cậu nên tỉnh lại đi bây giờ cậu là anh trai của cô ấy không phải là người yêu của cô ấy nên đừng dở giọng ghen tuông ra ở đây…!!

_Chính vì tôi là anh trai của Diễm nên mới lo cho nó, cậu đang ở đâu mau nói nhanh để tôi đón nó về…!!

_Rất tiếc từ bây giờ trở về sau cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi, cậu đừng nhúng tay vào nữa…!!

Trước khi cúp máy, Quân nói thêm.

_Cậu bây giờ có lo lắng cũng vô ích vì có khi cô ấy đã mang thai đứa con của tôi rồi…!!

Trường choáng váng, Trường không còn tin vào tai mình nữa. Quân cúp máy, vứt điện thoại xuống giường, lấy quần áo, Quân đi vào phòng tắm.

Mặc dù đã lấy lại được mọi thứ, đã ép được Diễm ở bên cạnh mình,nhưng Quân không làm sao vui nổi, phải chăng không lấy được trái tim của Diễm nên Quân mới đau khổ như thế.

Sau khi tắm xong, lau khô tóc, mặc quần áo, Quân tính đến chuyện đi ngủ. Vì không muốn làm phiền Diễm nên Quân đi xuống phòng khách, Quân không tài nào chợp mắt được dù đã cố. Mệt mỏi, lấy tài liệu của công ty, Quân bắt đầu làm việc, đến ba giờ sáng, Quân ngủ gục trên bàn.

Diễm giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, Diễm sờ sang bên cạnh, tưởng Quân đang ngủ cùng, Diễm hốt hoảng nhưng bên cạnh trống không. Diễm tự hỏi không biết bây giờ Quân đang ở đâu, hay là Quân đã trở về nhà của Quân rồi.

Diễm đi xuống lầu, thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, Diễm nhìn Quân đang ngục trên bàn, từ khi quen biết Quân đây là lần đầu tiên, Diễm mới đứng lặng ngắm Quân như thế này, tự nhiên Diễm cảm thấy Quân bây giờ thật gần gũi, thật thân quen, Diễm không còn sợ Quân nữa, Diễm ước giá mà khi tỉnh lại Quân hiền lành giống như lúc ngủ thì hay biết mấy.

Sợ Quân bị lạnh, Diễm đi lên lầu, mở cửa phòng, lấy chăn của mình, Diễm đắp lên người Quân. Nhìn đống giầy tờ lung tung ở trên bàn, tò mò Diễm cầm lên xem, Diễm là người không thích kinh doanh nên những con số này khiến Diễm đau hết cả đầu. Thu xếp mọi thứ gọn gàng, Diễm nhìn Quân say ngủ, Quân từng nói nếu một ngày nào đó Diễm muốn giết Quân hãy giết Quân trong lúc ngủ.

Diễm tự hỏi mình có nên làm như thế không. Dù có căm thù Quân đến đâu, hận Quân đến mức độ nào, Diễm cũng không có dũng khí làm tổn thương người khác. Diễm hiểu được sự hy sinh của Quân dành cho Diễm, Diễm nên cảm ơn Quân hay nên làm một điều gì đó cho Quân, gia đình Diễm đã nợ Quân quá nhiều. Diễm cảm ơn Quân, vì Quân không bị hận thù làm cho mù quáng, nếu Quân thực sự trả thù có lẽ những người thân xung quanh Diễm không ai có thể sống được, nếu Quân không kịp thời nói cho Trường biết Diễm là em gái của Trường, không hiểu bi kịch gia đình Diễm sẽ đi đến đâu nữa. 

Quân ép Diễm ở bên Diễm, tuy cách làm của Quân tàn nhẫn, lạnh lùng, nhưng nếu có thể hóa giải hết được hận thù trong lòng Quân, tại sao Diễm lại không thử.

Diễm dựa đầu vào vai Quân, nhắm mắt lại, Diễm chìm vào giấc ngủ, ngày mai lại một ngày dài nữa lại tới nhưng bây giờ Diễm đã biết hết mọi chuyện, Diễm biết Diễm nên làm gì để mọi người ai cũng được sống bình yên.
Bình Luận (0)
Comment