Mướn Chồng

Chương 141

Tuy Quân không sao nhưng bác sĩ cũng khám sơ qua cho Quân. Không được bình tĩnh nên Quân không thể làm được việc gì khác, mọi chuyện đều do Bảo lo. Bảo ra lệnh cho cấp dưới phát lệnh truy nã ông Đăng. Tội giết người, bắt cóc, tội làm ăn phi pháp đã có đầy đủ nhân chứng, vật chứng. Bảo có thể khởi tố ông ta trước tòa án. Với những tội danh này ông ta phải bị tù chung thân hay bị tử hình.

Để một tội phạm nguy hiểm bỏ trốn được ra ngoài như ông ta thật không an toàn chút nào, mạng sống của Quân, gia đình Quân, Trường, Diễm, Hồng, ông Hải vẫn còn bị đe dọa, tuy ông ta phải sống lén lút nhưng bộ óc độc ác và tinh khôn của ông ta có thể nghĩ ra được bất cứ điều gì để hại họ.

Quân đi đi lại lại ngoài phòng chờ, đã mấy lần Quân xông vào phòng cấp cứu của Diễm nhưng bác sĩ không cho phép, mọi lời an ủi động viên của mọi người đều vô ích, Quân không thể yên tâm khi chưa được nhìn thấy Diễm, chưa chắc chắn Diễm vẫn còn sống.

Bà Phương thấy con trai vẫn bình an, bà thở phào nhẹ nhõm.

_Con không sao chứ….??

Quân lắc đầu đáp.

_Con không sao…!!

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của thằng con trai, bà hiểu Quân đang lo lắng cho Diễm. Tình yêu của Quân dành cho Diễm nhiều như thế nào, bà có thể cảm nhận được. Bà thở dài.

_Con không nên lo lắng quá, con bé đó sẽ không sao đâu…!!

Quân không còn tâm trí để chú ý đến chuyện khác, nếu bây giờ bà Phương trọc giận Quân, Quân sẵn sàng cãi lý với bà, cảm giác vừa mất Diễm, đã khiến Quân không còn hứng thú, không còn muốn bất cứ thứ gì trên đời, Quân là người hiểu hơn ai hết Diễm quan trọng với mình như thế nào. Lúc tưởng Diễm chết, Quân nghĩ nếu phải đánh nhau với tử thần Quân cũng muốn dành lại Diễm. Thật may là Diễm không sao.

Thời gian chờ đợi đối với Quân như dài vô tận, mỗi tích tắc Quân cảm tưởng từng phần cơ thể của mình đang dần tan biến đi. Bà Phương có nhiều chuyện muốn hỏi Quân nhưng khi thấy khuôn mặt trầm trọng của Quân, bà lại thôi. Ông Trương vỗ vai an ủi Quân. Cuối cùng cánh cửa phòng bệnh cũng mở ra. Quân là người lao đến đầu tiên. Giọng Quân không còn hơi thở nữa.

_Cô ấy thế nào rồi…??

_Cô ấy bị xốc nước nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi…!!

Quân nắm tay bác sĩ thật chặt, khuôn mặt bừng sáng, ánh mắt long lanh vui mừng.

_Cảm ơn bác sĩ. Tôi có thể vào thăm cô ấy được chứ…???

Bác sĩ gật đầu.

_Được, nhưng đừng làm ồn, cô ấy cần nghỉ ngơi…!!

Không cần nghe bác sĩ nói đến lần thứ hai, Quân đi luôn vào trong. Diễm nằm thiêm thiếp trên giường, mái tóc ướt nhẹp vì nước, bộ quần áo ướt đã được thay bằng bộ quần áo bệnh nhân. Quân nắm chặt lấy tay Diễm, mắt Quân rưng đầy lệ.

_Cảm ơn em đã về với anh. Em có biết lúc anh tưởng anh sẽ vĩnh viễn mất em, anh đã đau khổ như thế nào không, nỗi đau này không ai hay thứ gì có thể bù đắp nổi….!!

Giọng Quân nghẹn ngào.

_Anh cảm ơn Thượng đế vì đã trả em lại cho anh, anh không muốn mất em, không muốn em rời xa anh. Em làm ơn đừng bỏ anh, dù em bắt anh làm gì cho em cũng được, chỉ cần em còn sống, chỉ cần em ở bên anh…!!

Quân gục mặt xuống ngực Diễm, Quân khóc, một người đàn ông cứng rắn như Quân kể từ khi yêu Diễm, Quân đã khóc, đã rơi lệ, đã cảm thấy mình đang nắm được một thứ gì quý giá trong cuộc đời mình.

Bà Phương đứng im ngoài cửa, bà xúc động trước tình cảm của Quân dành cho Diễm. Bà hiểu bà không nên ép Quân lấy Loan nữa, bà chưa thấy Quân khóc bao giờ, cũng chưa thấy Quân yếu đuối như bây giờ, thế mà nay Quân đã khóc như một đứa trẻ, đã bộc lộ cảm xúc của chình mình, chỉ có khi yêu thật người ta mới như thế này.

Ông Trương vỗ vai bà Phương.

_Bà đã hiểu tình cảm của hai chúng nó chưa? Bà không nên ép Quân nữa, đừng để nó phải sầu khổ, con bé Diễm là tất cả đối với nó. Nếu bà ép nó phải xa con bé Diễm, nó sẽ sống như thế nào chắc là bà có thể hình dung ra…!!

Bà Phương im lặng không đáp, biết con trai không sao, bà có thể yên tâm. Bà bảo ông Trương.

_Chúng ta đi về thôi, để nó ở lại với con bé Diễm. Em nghĩ dù có ép nó theo chúng ta về nó cũng không chịu về đâu…!!

Ông Trương gật đầu.

_Em nói đúng, chúng ta đi thôi…!!

Hai ông bà đưa nhau về, Bảo, Kiên và cảnh sát cũng kéo nhau đi hết, họ không muốn làm phiền Quân. Không muốn phá vỡ giây phút riêng tư của Quân. Quân cứ nắm chặt lấy tay Diễm, nhìn Diễm ngủ. 

Quân không bao giờ muốn trải qua chuyện này thêm một lần nữa, càng nghĩ Quân càng căm hận ông Đăng, nếu Quân không nhanh trí nhảy xuống sông, có lẽ Diễm sẽ chết thật.

Bà tay Quân siết tay Diễm thật đau, từ lo sợ chuyển thành oán hận, Quân sẽ biến cuộc đời của ông ta thành địa ngục, ánh mắt Quân vằn lên, từng thớ thịt trên cơ thể căng phồng, thần kinh Quân căng như dây đàn, người Quân đang chưa thuốc nổ, ai dám chọc ghẹo Quân người đó sẽ nhận được một cơn thịnh nộ không bao giờ dứt từ Quân.

Một lúc sau Kiên quay lại, trên tay Kiên là bộ quần áo mới cho Quân thay. Kiên đưa nó cho Quân.

_Anh thay đi nếu không lại bị ốm bây giờ….!!

Quân cầm lấy, không nói gì. Quân tìm một nhà vệ sinh, thay xong, Quân đưa bộ quần áo ướt cho Kiên.

_Phiền cậu mang bộ quần áo này đến một tiệm giặt ủi…!!

_Vâng, lát nữa em sẽ đi…!!

Quân trầm giọng hỏi.

_Tình hình sức khỏe của Trường và Hồng thế nào rồi…??

Kiên thở dài đáp.

_Trường bị đánh mạnh vào đầu, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng bị ảnh hưởng không ít. Bác sĩ nói bệnh thận của Trường nên được mổ sớm nếu không e rằng tính mạng khó bảo toàn…!!

Kiên ngập ngừng

_Còn Hồng, bác sĩ nói cô ấy đang mang thai….!!

Quân kinh ngạc.

_Cậu nói gì…??

_Bác sĩ nói cô ấy có thai được ba tuần rồi….!!

Quân không đoán được cha đứa trẻ là ai nhưng sau một giây tính toán dựa vào tình cảm của Hồng dành cho Trường chỉ có một khả năng duy nhất đứa trẻ đó là con của Trường. Quân ghen tị.

_Trong khi cậu ta không muốn có con thì lại có, còn tôi muốn nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì…??

Kiên ngơ ngác.

_Anh bảo sao…??

Quân đỏ mặt, không ngờ Quân có thể nói thế trước mặt Kiên, thật không giống Quân chút nào. Để chữa ngượng, Quân hỏi Kiên chuyện khác.

_Cậu nói bác sĩ yêu cầu Trường phải tiến hành phẫu thuật gấp nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng…??

_Vâng, bác sĩ nói quả thận của cậu ấy đã vượt quá giới hạn chịu đựng rồi, cậu ấy sẽ sớm bị đột quỵ, sớm phải nằm viện…!!

Quân biết Diễm muốn Trường nhận quả thận của mình nhưng nhìn cơ thể gầy yếu và đang bệnh tật của Diễm, Quân không muốn Diễm phải hy sinh sức khỏe của mình. Quân bảo Kiên.

_Cậu đi tìm bác sĩ chuyên khoa hỏi ông ta xem khi nào thì tiến hành phẫu thuật được, tôi sẽ cho cậu ta quả thận của tôi…!!

Kiên không tin vào tai mình nữa.

_Anh cho Trường quả thận của anh…?? Nhưng anh và cậu ấy đâu có cùng nhóm máu…??

_Tôi có nhóm máu Rh, cậu ấy cũng Rh, cậu bảo tôi và cậu ấy không cùng nhóm máu thì cùng cái gì…??

Kiên mỉm cười.

_Anh làm thế vì Diễm đúng không…??

Quân nhún vai.

_Tôi không cao thượng như cậu nghĩ, nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, tôi đã ước nếu có thể làm bất cứ điều gì để cô ấy sống lại tôi cũng sẽ làm. Cô ấy là người trọng tình cảm, tất nhiên cô ấy sẽ cho anh trai mình quả thận của cô ấy. Nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, cô ấy quá ốm yếu, nếu mất một quả thận cô ấy sẽ không thể đủ sức khỏe để làm những gì mà cô ấy thích, trong khi tôi là người có cùng nhóm máu với cậu ấy, tôi có thể cho cậu ấy quả thận của mình…!!

Kiên xúc động, Kiêm cảm nhận được tình cảm của Quân dành cho Diễm, gia đình Diễm là kẻ thù của Quân nhưng Quân đã gạt bỏ nó đi vì Quân yêu Diễm, để có được tình yêu của Diễm, Quân đã lấy ân báo oán. Kiên có thể học được mọi thứ từ Quân nhưng cách đối nhân xử thế giống như Quân, Kiên vẫn chưa thể học được.

Nén xúc động, Kiên nói.

_Em sẽ đến gặp ông ta ngay bây giờ…!!

_Ừ, cậu đi đi…!!

Quân mở cửa phòng bệnh của Diễm, kéo ghế, Quân ngồi xuống. Cầm tay Diễm, Quân thấy sống mũi mình cay cay, thấy lệ sắp sửa dâng tràn. Nghe nhịp đập đều đặn phát ra từ trái tim Diễm, Quân thấy mình chưa bao giờ vui như thế, Diễm vẫn còn sống, vẫn còn hơi thở. Quân áp tai vào ngực Diễm, nhắm chặt mặt lại, hai dòng lệ nóng hổi rơi xuống áo Diễm.

Ở bên Diễm thế này Quân thấy thật bình yên, thật hạnh phúc, trên môi Quân nở một nụ cười. Quân không muốn rời xa căn phòng bệnh của Diễm, không muốn rời xa tình yêu của mình, Quân muốn ở lại đây cho đến khi nào Diễm tỉnh lại thì thôi, Quân muốn nhìn thấy ánh mắt long lanh của Diễm.
Bình Luận (0)
Comment