Mướn Chồng

Chương 166

Diễm và Hồng không muốn về nhà, họ không muốn rời xa người họ yêu. Hồng đang có mang, nên cần được nghỉ ngơi, cần được chăm sóc đầy đủ. Diễm không muốn Hồng phải chịu khổ, nên nói.

_Chị đi về đi, một mình em ở đây chăm sóc họ là được rồi…!!

Hồng từ chối ý tốt của Diễm.

_Cảm ơn em nhưng chị không thể về nhà, chị không yên tâm nếu phải rời xa anh ấy…!!

Diễm trêu.

_Chị yên tâm cứ hai phút em sẽ nhắn tin thông báo tình hình sức khỏe của anh ấy cho chị một lần. Thế nào chị đã yên tâm để đi về nhà chưa…!!

Hồng đỏ mặt, mắt nheo lại, Hồng đáp trả lời trêu đùa của Diễm.

_Còn em thì sao, không muốn rời xa lang quân của mình hả…!!

Diễm gật đầu thừa nhận.

_Em khác chị, chị đang có mang, còn em không có gì cả, em có thể chịu được, còn chị cần phải nghỉ ngơi. Nghe lời em chị nên về nhà đi, anh Trường cũng không muốn chị phải khổ vì anh ấy….!!

_Nếu chị về em cũng phải đi về cùng chị vì anh Quân cũng không muốn em ở lại đây, trông em mệt mỏi quá…!!

_Em không thể về nhà, lần trước anh Trường bị bệnh, chị đã ở đây cả đêm với anh ấy rồi, bây giờ đến lượt em thay chị….!!

_Nhưng mà…!!

Diễm nài nỉ.

_Em xin chị, chị mệt mỏi, xanh xao thế kia làm sao đủ sức khỏe lo cho đứa bé. Em không muốn cháu của mình bị ốm yếu vì mẹ của nó phải làm việc quá sức đâu. Nghe lời em về nhà, tắm rửa, ăn cơm, nghỉ ngơi, sáng mai chị hãy quay lại đây…!!

Trường và Quân đều đã ngủ say nên không biết gì, trời cũng đã xế chiều. Diễm nói mãi cuối cùng Hồng đành lái xe về nhà, Diễm thở phào nhẹ nhõm. Bà Hoa sau khi nấu cơm, tắm rửa, ăn cơm tối cùng với ông quản gia, ông Hải, bà bắt xe tắc xi đến bệnh viện, bà muốn thay Diễm chăm sóc Trường và Quân. Bà nghĩ Diễm cũng đã mệt mỏi rồi, Diễm cần nghỉ ngơi.

Khi bà Hoa đến, thấy Diễm ngủ ngà ngủ ngật trên ghế. Bà khuyên.

_Cháu về nhà đi, Quân và Trường có Dì lo rồi…!!

Diễm lắc đầu.

_Cháu muốn ở đây với họ…!!

_Cháu trông rất mệt mỏi, cháu sẽ bị ngã quỵ nếu cháu còn cố…!!

Đúng là Diễm rất mệt mỏi, lúc nào Diễm cũng chỉ muốn ngủ, không hiểu tại sao Diễm lại thế. Diễm cảm tưởng mình luôn thèm ngủ, luôn muốn nằm xuống, ngay cả ăn, Diễm cũng không muốn nuốt. Diễm ngây thơ nghĩ dạo này do xẩy ra quá nhiều chuyện, hôm trước Diễm còn suýt bị giết chết nên tinh thần Diễm không được bình thường, cơ thể Diễm vẫn chưa hồi phục lại sau những chuyện xẩy ra.

Diễm che miệng ngáp một cái thật dài, mắt Diễm díp lại, Diễm muốn ngủ. Bà Hoa phì cười bảo Diễm.

_Cháu về nhà đi, cháu ở lại đây cháu cũng lăn ra ngủ thôi…!!

Diễm đỏ bừng mặt, xấu hổ, ngượng ngùng, Diễm không dám nhìn thẳng vào mặt bà Hoa. Bà Hoa giục Diễm.

_Cháu đi đi, bố cháu và ông quản gia đang chờ cháu ở nhà…!!

Vừa lúc đó, Quân tỉnh ngủ. Nhìn Diễm mệt mỏi. Quân thương hại bảo Diễm.

_Em về đi, ở đây có Dì Hoa chăm sóc cho anh rồi…!!

_Em không muốn về, em muốn ở lại đây…!!

_Nghe lời anh đi nhóc, nếu em không muốn anh giận em thì em về nhà nghỉ ngơi đi. Sáng mai hãy đến đây thăm anh và Trường…!!

Bà Hoa và Quân mỗi người nói một câu, Quân vừa an ủi vừa đe dọa khiến Diễm không thể từ chối lòng tốt của họ, Diễm đành đứng lên đi về, trước khi đi, Diễm mỉm cười, tay vẫy vẫy chào Quân và bà Hoa.

Quân và bà Hoa nhìn theo bóng dáng Diễm cho đến khi cánh cửa phòng bệnh khép lại. Bà Hoa khen ngợi Diễm.

_Cô ấy rất dễ thương…!!

Quân nheo mắt đáp lại.

_Dì cũng thấy cô ấy dễ thương à, cháu tưởng chỉ mình cháu biết…!!

Bà Hoa mắng yêu.

_Cháu đúng là một người hay nói nhảm…!!

Quân và bà Hoa nói chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau. Lúc Quân và Trường ngủ, Diễm đã đi mua thức ăn, gọt trái cây cho hai người, Diễm định khi nào Quân và Trường tỉnh lại, họ sẽ có thứ gì đó để ăn. Nói chuyện một lúc với bà Hoa, Quân mệt mỏi rời khỏi giường, vết mổ làm Quân nhức nhối, Quân hy vọng là mình sẽ mau chóng khỏe lại, Quân không muốn nằm lâu vì còn nhiều việc đang chờ Quân làm.

Một lúc sau Trường cũng tỉnh ngủ, Bác sĩ đến khám, tiêm, kê đơn thuốc cho Quân và Trường. Sau đó họ rời khỏi, bà Hoa lấy thức ăn cho Quân và Trường, cả hai im lặng không ai bảo ai câu này, họ tạm đình chiến. Họ mệt mỏi, ăn xong chỉ muốn ngủ nên không còn tâm trí cho chuyện khác. Trường mừng vì Hồng đã về nhà, khi tỉnh dậy việc đầu tiên Trường muốn làm là giục Hồng về, Hồng đang mang thai, sức khỏe chưa bình phục hẳn, Hồng cần về nhà, cần được nghỉ ngơi nghỉ, cần được ngủ ngon giấc, không khí bệnh viện không hợp với một người phụ đang mang thai.

Diễm lái xe về nhà, sau khi tắm rửa, ăn cơm xong, Diễm tính đến chuyện đi ngủ.Quân dặn Diễm không được nói cho bà Phương và ông Trương biết Quân đã cho Trường quả thận của mình, nên Diễm không dám ho he nói gì. Trong lòng Diễm lúc nào cũng bứt rứt không yên, Quân đe dọa Diễm, nếu Diễm để lộ ra dẫn đến hậu quả Quân không lấy được Diễm, Quân sẽ phá tung hết mọi thứ cho Diễm coi. Diễm hơi ớn khi nghe những lời đe dọa của Quân.

Diễm đang tìm cách nói cho bố mẹ Quân biết vào một dịp nào đó, vào thời điểm này tốt nhất là Diễm không nên nói gì, Quân nói đúng, bà Phương chỉ vừa mới chấp nhận Diễm, không nên vì chuyện này mối quan hệ của hai người lại xấu đi. 

Diễm khổ sở vì phải nói dối. Diễm không biết phải ăn nói với bà Phương, ông Trương như thế nào cho phải. Không may cho Diễm, ngay buổi tối hôm ấy, bà Phương gọi điện cho Diễm. Giọng bà lạnh băng không một chút tình cảm.

_Chào cô.....!!

Diễm lí nhí.

_Chào bác. Bác có khỏe không ạ…??

_Nhờ cô, tôi vẫn bình thường…!!

Nghe giọng nói đầy khiêu chiến của bà Phương, Diễm nuốt nước bọt.

_Bác có gì cần nói với cháu không ạ….??

_Cô có thể đến nhà tôi chứ….??

Diễm giật mình lo sợ vu vơ, Diễm không hiểu dụng ý bà Phương mời mình đến nhà bà làm gì, Quân không có nhà, có khi nào bà mời Diễm đến để mắng chửu một trận không.

Diễm không thể viện cớ để từ chối nên dù có sợ hãi, Diễm vẫn phải nói.

_Dạ, được ạ…!!

_Nếu thế cô đi ngay bây giờ đi…!!

_Vâng, cháu sẽ đến ngay…!!

Mở cửa phòng, Diễm thay bộ quần áo mặc ở nhà bằng một chiếc váy màu hồng nhạt, buộc lại tóc, cầm chìa khóa xe máy, Diễm nhờ ông quản gia mở hộ cổng, sau đó lái xe đến nhà Quân.

Trên đường đi Diễm không ngừng nghĩ, không ngừng lo sợ, hồi hộp. Diễm không tài nào đoán được dụng ý của bà Phương.

Bà giúp việc ra mở cổng cho Diễm, thấy Diễm đến bà vui mừng chào.

_Chào cháu. Ông bà chủ đang chờ cháu ở trong nhà…!!

Diễm mỉm cười.

_Chào Dì. Dì có biết hai bác gọi cháu đến đây làm gì không…??

_Dì không biết. Thôi cháu vào đi…!!

_Vâng…!!

Diễm dắt xe lên sân, căn biệt thự nhà Quân rất lớn, Diễm thích nhất là khu vườn, ở đây có đủ tất cả các loại cây cảnh, Diễm không hiểu một khu vườn rộng lớn thế này một mình bà giúp việc làm sao cán đáng nổi, Diễm tò mò muốn hỏi nhưng rụt rè không dám lên tiếng, Diễm đến đây vì bà Phương mời đến không phải đến để điều tra người làm trong nhà Quân.

Hai ông bà Phương đang ngồi trong phòng khách, Diễm lễ phép chào.

_Chào hai bác…!!

Ông Trương dễ tính hơn bà Phương, sau khi hiểu ra toàn bộ mọi chuyện ông bắt đầu nhìn Diễm bằng con mắt khác, ông dần có cảm tình với Diễm. Bà Phương mặc dù không thích Diễm, nhưng bà không thể phủ nhận Diễm rất đáng yêu, lanh lợi và trẻ con.

Ông Trương lên tiếng.

_Chào cháu….!!

Bà Phương giống như mọi hôm bà không nói gì, Diễm hiểu bà không thích mình nên không dám hy vọng bà sẽ thích mình. Diễm muốn biết bà Phương gọi mình đến đây có chuyện gì nên hỏi luôn.

_Thưa bác, bác có gì cần nói với cháu…??

Bà Phương lạnh nhạt đáp.

_Tôi nghe nói cô và con trai tôi sẽ tiến hành tổ chức lễ cưới sớm đúng không…??

Diễm rụt rè.

_Vâng, anh ấy có nói với cháu như thế. Bác không hài lòng ạ…??

Bà Phương nhếch mép.

_Cô thừa biết là tôi không thích cô làm con dâu tôi, nhưng vì thằng Quân quá yêu cô, muốn lấy cô bằng được nên tôi phải chấp nhận...!!

Diễm cúi đầu, tay mân mê tà áo. 

_Cảm ơn bác…!!

Cử chỉ bẽn lẽn và cam chịu của Diễm khiến bà Phương hài lòng, bà đoán bà sẽ có một cô con dâu dễ bảo. Diễm lại ghi thêm một điểm nữa trong mắt bà Phương.

_Ngày mai tôi muốn cùng cô đi mua sắm…!!

Diễm ngước mắt nhìn bà Phương.

_Mua sắm….??

Mặt Diễm đỏ bừng.

_Cháu xin lỗi nhưng cháu ít đi mua sẵm nên cháu không biết chọn thế nào, mong bác đừng giận….!!

Bà Phương kinh ngạc nhìn Diễm không chớp, bà không thể tin được một cô gái như Diễm lại không biết mua sắm. Bà Phương tưởng Diễm giả vờ, bà trừng mắt bảo Diễm.

_Cô không muốn đi cùng tôi, cô cứ nói thẳng tôi sẽ không ép cô…!!

Diễm vội xua tay giải thích. 

_Cháu không dám nói dối, từ nhỏ đến giờ mua sắm đồ cháu toàn nghe theo gợi ý của bạn bè nên cháu sẽ không biết gì để đóng góp ý kiến cho bác…!!

Ông Trương bật cười.

_Nếu thế cháu càng phải đi theo vợ bác, vì bà ấy là một chuyên gia mua sắm, bà ấy sẽ dạy cho cháu nên mua gì, sắm gì…!!

Diễm vui mừng.

_Có thật không ạ, cảm ơn bác….!!

Bà Phương vừa tức vừa buồn cười, con nhóc này đúng là trẻ con, có thế thôi mà cũng cười, không hiểu con nhóc có biết là mình ghét nó không nhỉ.

_________________
Bình Luận (0)
Comment