Mướn Chồng

Chương 168

Gửi xe, Diễm tìm lên phòng bệnh của Quân và Trường. Bà Hoa ngủ gà ngủ ngật trên ghế ngoài hành lang. Diễm thương hại bà, bà đã phải vất vả nhiều vì các thành viên trong gia đình Diễm, Diễm đã hoàn toàn quên hành vi phải bội của bà, mọi chuyện đã qua hãy cho nó qua, điều quan trọng bây giờ là các thành viên trong gia đình được sống hạnh phúc, khỏe mạnh bên nhau.

Cởi áo khoác, Diễm đắp lên người bà Hoa, bà giật mình tỉnh giấc, nhận ra Diễm, bà kinh ngạc hỏi.

_Cháu đến đây làm gì…??

Diễm cười.

_Cháu không ngủ được nên đến đây…!!

_Cháu về đi, hai cậu ấy đã có Dì chăm sóc rồi…!!

_Cháu biết là Dì sẽ làm rất tốt nhưng cháu không ngủ được nếu như cháu không đến đây…!!

Diễm mở cửa phòng, Diễm quan sát Trường và Quân đang chìm trong giấc ngủ. Số phận của Diễm thật bi hài, đầu tiên Diễm tưởng Diễm yêu Trường, sau đó Diễm phát hiện ra Trường là anh trai của mình. Quân vì ghen đã làm nhiều chuyện có lỗi với Diễm, cuối cùng người mà Diễm chọn lại là Quân, Diễm phải đi một vòng mới nhận ra mình yêu ai, thích ai, cần ai ở trong cuộc đời mình.

Biết họ không sao, Diễm yên tâm kéo ghế ngồi xuống cạnh Quân. Vuốt mấy sợi tóc lòe xòe trước trán Quân, Diễm nhìn Quân không rời, ánh mắt Diễm nhìn Quân đầy yêu thương, biết ơn, và ngưỡng mộ, chuyện lúc nãy Diễm hoàn toàn quên, chỉ cần được ở bên người đàn ông này dù có phải làm hơn nữa Diễm cũng sẽ làm.

Nắm tay Quân một lúc, mắt Diễm từ từ nhắm lại, cuối cùng Diễm ngủ ngục. Nửa đêm Quân giật mình tỉnh giấc, Quân thấy tay mình đang được ai đó nắm chặt. Quân tưởng bà Hoa đang nắm tay mình nhưng mùi hương này làm tim Quân chao đảo.

Quân cúi xuống nhìn Diễm, cô vợ tương lai ngủ thật ngon, mái tóc đã được gội, chiếc váy Diễm mặc lúc sáng đã được thay bằng một chiếc váy màu hồng nhạt, nếu ai không hiểu lại tưởng một nàng công chúa đang ngủ quên trong rừng, cô ấy đang chờ một chàng hoàng tử đánh thức mình dậy bằng một nụ hôn.

Quân mỉm cười hạnh phúc, tuy nhiên trong lòng hơi giận Diễm, đã mệt mỏi, và buồn ngủ như thế kia, Diễm đến đây làm gì, chưa hết đi ra đường một mình nhỡ đâu bị ông Đăng bắt cóc, rồi giết luôn thì sao, càng nghĩ Quân càng giận.

Quân muốn quát cho Diễm một trận vì tội không nghe lời nhưng thấy Diễm ngủ ngon thế này, Quân lại thôi. Quân muốn bế Diễm lên giường cho Diễm ngủ nhưng vết mổ sáng nay không cho phép Quân làm điều đó, Quân cũng sợ động vào người Diễm khiến Diễm bị giật mình.

Lấy một cái mền sạch, Quân đắp lên người Diễm, hôn nhẹ lên tóc Diễm, Quân thì thầm.

_Ngủ ngon vợ yêu…!!

Quân nhìn Diễm ngủ, trên môi Quân nở một nụ cười, hạnh phúc trong tương lai khiến Quân lâng lâng chơi vơi trong một giấc mơ thần tiên, Quân tưởng mình vừa uống xong một ngụm rượu mạnh.

Quân chìm trong giấc ngủ với một nụ cười chưa dứt, trong lòng Quân chưa bao giờ cảm thấy thanh thản hơn thế. Bà Hoa định phân trần cho Quân hiểu tại sao Diễm lại đến đây, thấy Quân nhìn Diễm không rời, mỉm cười, bà yên tâm khép cửa phòng lại.

Sáng hôm sau, Quân và Trường đều đã dậy cả, Diễm vẫn còn ngủ say. Quân và Trường ngăn cách nhau bởi một tấm vải màu xanh nhạt, chỉ cần kéo qua một bên là cả hai có thể nhìn được thấy nhau. Nhưng có lẽ cả hai không nên nhìn thấy nhau thì hơn vì Quân và Trường cứ hễ nhìn thấy mặt nhau lại cãi nhau, họ nên ở hai phòng khác nhau.

Hồng đang trên đường đến bệnh viện, đêm hôm qua quá mệt mỏi nên Hồng ngủ ngon giấc, Hồng cố dậy thật sớm để đến thăm Trường, Hồng sợ đêm hôm qua mình không có ở bệnh viện, nếuTrường xẩy ra chuyện Hồng lại không biết gì, càng nghĩ Hồng càng cố phóng xe thật nhanh.

Quân véo mũi Diễm, Diễm càu nhàu.

_Cháu muốn ngủ thêm…!!

Diễm tưởng đang ngủ ở nhà, tưởng bà Hoa đang đánh thức mình dậy. Quân cố nín cười, cúi xuống, Quân hôn Diễm, Diễm giật mình mở to mắt, thấy Quân đang hôn mình, mặt Diễm nóng bừng, Diễm đứng bật dậy, miệng lí nhí.

_Em xin lỗi…!!

Quân trừng mắt.

_Tại sao anh dặn em ở nhà, em lại đến bệnh viện làm gì…??

Diễm phân trần.

_Em không ngủ được nên em đến đây…!!

Quân nhíu mày.

_Em đang lo lắng điều gì đúng không…??

Diễm hốt hoảng hỏi Quân.

_Mấy giờ rồi hả anh…??

_Sáu giờ sáng…!!

Diễm thở phào nhẹ nhõm.

_May quá em tưởng em đã bị muộn giờ…!!

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Diễm, Quân nghi ngờ hỏi.

_Em có hẹn với ai à…??

_Tối hôm qua mẹ anh hẹn em chín giờ sáng đến nhà anh cùng bác ấy đi mua sắm...!!

Quân mỉm cười.

_Chỉ là đi mua sắm thôi, có gì mà em phải lo lắng thế…??

Diễm ngập ngừng.

_Vấn đề là em không hiểu gì cả, anh bảo em phải làm sao đây…??

Nhìn khuôn mặt phụng phịu và hơn dỗi của Diễm, Quân không tài nào dứt ra được, kéo Diễm ngồi xuống, Quân trấn an.

_Em đừng lo, mẹ anh là một người thích mua sắm, bà sẽ tìm được thứ bà thích, bà muốn em đi cùng chẳng qua bà muốn em và bà có thêm thời gian ở bên nhau để hiểu rõ về nhau thôi…!!

Diễm dấu không nói cho Quân biết bà Phương đã bắt Diễm kí vào giao ước tiền hôn nhân vào tối hôm qua, Diễm không muốn mối quan hệ giữa hai mẹ con Diễm xấu đi vì mình.

Trường lên tiếng.

_Em chỉ biết chăm sóc, hỏi han hắn, còn anh, em đã quên rồi à…??

Quân khiêu khích.

_Có phải là cậu ghen đúng không…??

Trường cáu.

_Ai bảo cậu là tôi đang ghen…??

_Không ghen, tại sao cậu lại nói giọng như thể có ai vừa trọc giận cậu thế…??

Diễm ngán ngẩm hai người này lại bắt đầu khẩu chiến. Bà Hoa đã đi mua thức ăn từ sáng sớm. Diễm không muốn chen vào cuộc khẩu chiến giữa hai người, vào phòng vệ sinh, Diễm rửa mặt cho tỉnh ngủ. Lúc Diễm bước ra ngoài, hai người vẫn chưa hết cãi nhau, họ như hai đứa trẻ sinh đúng vào giờ xung khắc.

Hồng mở cửa phòng, thấy Diễm đứng ở giữa phòng, Trường và Quân đang tranh cãi, bà Hoa đặt hai bát cháo nóng trên bà. Hồng cười.

_Ở đây đang xẩy ra chuyện gì thế…??

Trường thấy Hồng đã tươi tỉnh hơn hôm qua, lòng Trường vui sướng, Trường mỉm cười đáp.

_Bọn anh đang bàn công chuyện….!!

Nắm tay Hồng, Diễm quan tâm hỏi.

_Chị đã thấy đỡ mệt chút nào chưa…??

_Chị khỏe rồi…!! Em ở đây cả đêm à…??

Diễm gật đầu.

_Vâng…!!

_Nếu thế em về nhà đi, ở đây để chị lo…!!

Diễm nheo mắt.

_Chị lấy tinh thần ở đâu ra mà nhanh thế, rõ ràng hôm qua em thấy chị rất mệt mỏi, chỉ sau một đêm chị biến đổi hoàn toàn khác hẳn, có phải thấy anh Trường mau bình phục nên chị mừng đúng không….??

Hồng đỏ bừng mặt, những lời Diễm nói không phải là sai sự thật, đúng là Hồng đang vui mừng, đang hạnh phúc, cuối cùng Hồng có thể lấy được Trường làm chồng, có thể tìm được tình yêu của đời mình.

Hồng trêu lại Diễm.

_Còn em chắc không vui mừng vì Quân và em sắp tổ chức đám cưới….?? Hay là hai người có kế hoạch khác…??

Diễm đánh nhẹ vào người Hồng, hai chị em cười khúc khích, Quân và Trường nhìn hai cô vợ tương lai của mình, lòng họ rộn rã niềm vui.

Ở chơi với Quân và Trường thêm một lúc, Diễm ra về, do có hẹn với bà Phương lúc chín giờ sáng nên Diễm phải đến nhà bà đúng giờ, Diễm không muốn tạo ấn tượng xấu với bà Phương.

Lần đi mua sắm này bà Phương không đi một mình bà mời cả Loan đi cùng. Bà Phương làm thế là có dụng ý gì chỉ mình bà hiểu, còn Diễm không quan tâm đến mục đích của bà, Diễm không muốn những suy nghĩ có tính chất hạ nhục, làm khó của bà Phương len lỏi vào trong đầu mình, Diễm còn nhiều chuyện phải lo lắng. Cuộc đời luôn luôn biến đổi, luôn cần phải cố gắng, nếu chỉ vì một chút khó khăn đã nhụt chí thì sao xứng làm người, bóp chặt tay lái, Diễm lái xe về nhà.

Mới hơn bảy giờ sáng, Diễm còn nhiều thời gian, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, cho ông Hải ăn cơm và uống thuốc xong, Diễm yên tâm rời nhà, thay chiếc váy màu hồng, Diễm mặc một chiếc váy màu xám, chiếc váy đã làm nổi bật nước da màu men sứ của Diễm.

Khi Diễm đến nhà Quân, Diễm kinh ngạc thấy Loan đang ngồi trong phòng khách, một thoáng lo âu hiện lên trong lòng Diễm, lấy lại tự chủ, Diễm mỉm cười chào bố mẹ Quân và chào Loan.

Ông Trương có hẹn với mấy ông bạn già nên rời nhà trước, sau đó Loan, Diễm, và Phương rời nhà sau. Trên đường đi bà Phương và Loan nói hết chuyện này đến chuyện kia, họ lờ Diễm đi, Diễm hiểu phận mình nên không hề trách họ
Bình Luận (0)
Comment