Mướn Chồng

Chương 184

Đầu tiên Quân đưa Diễm đến công ty, do sáng nay công ty Quân có một cuộc họp nên Quân không thể bỏ lỡ được. Diễm ngồi đợi Quân trong văn phòng. Quân bảo thư kí bưng cà phê cho Diễm. Cô ta vốn ghét Diễm, nên nhân cơ hội chỉ có một mình Diễm ở trong phòng, cô ta khinh khỉnh bảo Diễm.

_Cô đúng là một con cáo, tôi không biết cô dùng cách gì để quyến rũ anh Quân nhưng sớm muộn gì cô cũng lộ bộ mặt thật của cô thôi…!!!

Diễm đang lo lắng không yên, tâm tĩnh không được ổn định, cô ta lại chọc tức Diễm. Diễm bực mình đáp.

_Cô chỉ là một nhân viên bình thường của anh Quân thôi, cô có đang vượt quá bổn phận của mình không….??

_Vì tôi lo cho hạnh phúc của anh ấy nên tôi mới nói thế….!!

_Tôi hiểu nhưng chẳng phải anh ấy đã chọn tôi là gì. Cô có lo cũng không được, cô nên làm tốt bổn phận của mình đi thì hơn…!!!

Cô ta mím môi.

_Đừng tưởng cô được anh Quân yêu là có thể lên giọng với tôi. Một con nhóc như cô dù có giỏi dở thủ đoạn đến đây cũng không thể bằng dấu mãi được cái đuôi cáo của mình đâu…!!

Diễm mệt mỏi không đáp. Diễm thấy tranh cãi với một kẻ như cô ta chẳng ích gì. Diễm không muốn nói cho cô ta biết Diễm yêu Quân, cần Quân nhiều như thế nào, Diễm chỉ muốn nói điều đó cho Quân biết thôi. Ngoài ra Diễm không quan tâm cô ta nói như thế nào, nghĩ ra sao mặc cô ta.

Cô ta nói một hồi, Diễm không đáp lại. Cuối cùng Diễm cau mày bảo cô ta.

_Cô nói đủ chưa, nếu đủ rồi mời cô ra khỏi đây…!!

Cô ta còn muốn nói thêm vài câu nữa. Kiên mở cửa phòng. Biết Kiên và Quân rất thân nhau, sợ mọi chuyện lôi thôi, cô ta vội rút lui. Diễm lắc đầu ngán ngẩm. Kiên cười hỏi.

_Nghe nói cô bị ốm.….??

_Chỉ là cảm cúm xoàng thôi. Anh Quân đã họp xong chưa….??

_Anh ấy dặn cô chờ anh ấy một chút…!!

_Bảo anh ấy là cứ làm việc đi và không cần phải lo lắng cho em…!!

Lấy một tập hồ sơ trên bàn, Kiên rời khỏi phòng. Diễm nhìn mấy mô hình ô tô ở trên bàn của Quân. Diễm say sưa ngắm nhìn, vuốt ve từng cái một. Diễm nhớ lần trước, Diễm phải khổ sở mới xin được một mô hình xe cứu hỏa của Quân. Mô hình đó Diễm đang để nó dưới đáy va li, Diễm không hiểu tại sao, Diễm lại cho dự cảm mình sẽ phải ra đi mà lần ra đi này chắc phải lâu lắm, Diễm mới về được.

Không có việc gì làm nên Diễm lấy một tờ giấy A4, một cây viết chì, Diễm bắt đầu vẽ. Diễm vẽ Quân theo trí tưởng tượng, từng nét bút chí nguệch ngoạc trên trang giấy rồi dần dần thành hình. Diễm vẽ Quân khi Quân đang say ngủ, Diễm thích nhất là được ngắm nhìn Quân ngủ, lúc đó Diễm mới thấy Quân là của mình trọn vẹn.

Cầm cục tẩy, Diễm tẩy xóa những nét vẽ dư thừa. Hôn nhẹ lên tờ giấy, Diễm mỉm cười hài lòng. Che miệng ngáp, mắt Diễm bắt đầu díp lại, cả đêm hôm qua Diễm chỉ ngủ được hai tiếng nên Diễm muốn ngủ bù. Diễm nằm dài trên ghế, hai tay ôm tờ giấy A4 vẽ hình Quân trước ngực, Diễm chìm dần vào giấc ngủ.

Kết thúc cuộc họp, Quân trở về văn phòng. Nhìn Diễm đang nằm ngủ ngon trên ghế, Quân mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, Quân đứng dựa vào cửa. Quân im lặng nhìn Diễm, chỉ mấy ngày nữa thôi, đám cưới của hai người sẽ được công bố, danh sách khách mời, nhà hàng tổ chức tiệc cưới, Quân đã chuẩn bị được một nửa, khách mời thì Quân không lo, còn nhà hàng, Quân vẫn chưa ưng ý, Quân muốn đám cưới này phải để lại một ấn tượng khó quên cho hai người.

Quân nhìn tờ giấy Diễm đang ôm trước ngực, tò mò Quân muốn biết Diễm đã ghi gì mà Diễm có vẻ trân trọng và cẩn thận như thế. Sợ làm Diễm giật mình thức giấc, Quân nhẹ nhàng rút tờ giấy ra khỏi tay Diễm.

Quân đỏ bừng mặt, nhìn hình ảnh say ngủ của mình được Diễm vẻ một cách sinh động, thể hiện được cái hồn của bức ảnh. Trái tim Quân đập thật nhanh, lúc nãy, Quân rơi xuống vực thẳm của đau khổ thì bây giờ Quân lại bay lên thiên đường của hạnh phúc. Quân muốn phát điên lên vì Diễm, chỉ cần một câu nói Diễm có thể điều khiển được cảm xúc của Quân. Quân không dám nghĩ lúc Diễm nói câu em yêu anh, Quân sẽ phản ứng như thế nào, chết lặng, hét toáng lên, hay là rơi lệ….?? Quân không biết nhưng đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời Quân.

Không muốn đánh thức Diễm dậy, nhưng hôm nay Quân có nhiều kế hoạch muốn được cùng làm với Diễm. Quân gọi nhỏ.

_Công chúa, dậy đi thôi. Chúng ta còn phải đi thử áo cưới nữa…!!

Diễm chỉ hơi cựa quậy rồi lại nằm im. Quân cười.

_Chắc là em muốn anh hôn em, em mới dậy được chứ gì….??

Quân cúi xuống, ôm chặt lấy Diễm. Quân hôn Diễm, Diễm giật mình tỉnh dậy, đầu tiên Diễm hốt hoảng tưởng ai đó đang hôn mình nhưng mùi nước hoa này không cần mở mắt Diễm cũng biết là ai. Diễm xấu hổ đẩy Quân ra.

_Anh đúng là đồ lợi dụng…!!

Quân liếm mép.

_Ai bảo em quyến rũ anh…!!

Quân nheo mắt trêu Diễm.

_Có phải em nhớ anh quá nên mới vẽ hình của anh đúng không….??

Diễm nhìn tờ giấy A4 đang ở trên tay Quân. Diễm đòi.

_Anh trả lại cho em đây. Nó là của em sao anh lại tự tiện lấy…??

Quân hỏi dồn.

_Anh có cho phép em vẽ anh đâu, sao em lại vẽ anh khi anh chưa cho phép em….??

Diễm xẫu hổ cãi.

_Ai bảo em đang vẽ anh, anh có nhìn lầm không….??

Quân cúi sát mặt Diễm, mũi Quân chạm vào mũi Diễm, môi Quân vờn trên môi Diễm, Quân giục.

_Vậy thì em đang vẽ ai…??

Diễm đang nằm dưới Quân, người Diễm đông cứng, ngay cả thở, Diễm cũng không dám thở mạnh. Diễm lắp bắp.

_Em không biết…!!

_Không biết sao em vẽ được….??

Diễm cố gắng ngồi dậy, Quân nhích sang bên cạnh, rồi kéo Diễm đứng lên. Biết là Diễm xấu hổ không dám thừa nhận, Quân cũng không muốn làm khó Diễm.

_Em cho anh tấm hình này nhé….??

Diễm nhìn cây bút máy mình tặng Quân đang được cài trên túi áo vét. Diễm hạnh phúc vì Quân đang sử dụng món quà Diễm tặng hôm nào. Diễm mỉm cười gật đầu.

_Anh lấy đi, nhưng em không hiểu tại sao anh lại thích bức hình này….??

_Tại vì anh thích anh ta, em không thấy là anh ta rất đáng yêu à…??

Diễm le lưỡi.

_Em không thấy ai vỗ ngực tự xưng như anh…!!

Nắm chặt tay Diễm, Quân cười thật gian.

_Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận, em đang vẽ chân dung của anh…!!

Diễm ú ớ không đối đáp lại được lời của Quân. Quân hôn Diễm, ôm Diễm vào lòng. Quân khàn giọng bảo Diễm.

_Em đừng cho anh hy vọng rồi lại dập tắt nó. Em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không….??

Diễm vòng tay ra sau gáy Quân, nhắm mắt lại, Diễm khóc vì hạnh phúc, Diễm cầu mong sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Diễm đã chịu đựng quá đủ rồi. Cả hai im lặng không nói gì, họ đang lắng nghe nhịp đập của trái tim mình. Không hiểu tại sao Diễm lại không muốn đi thử áo cưới ngày hôm nay, Diễm linh cảm sẽ có chuyện không hay khi đi ra ngoài.

Diễm lí nhí bảo Quân.

_Để ngày mai mình đi thử áo cưới được không anh….??

_Em không thích à….??

_Không phải là em không thích mà là do em cảm thấy không an toàn khi đi ra ngoài. Để mai rồi đi anh nhé….??

Véo mũi Diễm, Quân cười.

_Em trở nên đa sự từ bao giờ thế? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu….!!

_Nhưng mà em vẫn không yên tâm…!!

_Thôi nào cô nhóc, anh không muốn chờ đợi thêm nữa, chúng ta đi thôi…!!

Cầm lấy tay Diễm, Quân đỡ Diễm đứng dậy. Cất tờ giấy A4 vào hộc bàn, khép cửa văn phòng. Quân cùng Diễm đi xuống lầu. Diễm đi theo Quân mà cứ như đang đi trên một cây cầu sắp gãy, Diễm sợ hãi. Níu tay Quân. Diễm nài nỉ.

_Mình về đi anh, em cảm thấy không được khỏe….!!

Quân lo lắng nhìn khuôn mặt xanh tái của Diễm, Quân quan tâm hỏi.

_Em lại bị sốt à…??

_Không phải, do tâm trạng của em không được yên. Chúng ta đi về thôi, ngày mai rồi hãy đi….!!

Mở cửa xe ô tô, Quân đỡ Diễm vào trong, thắt dây an toàn cho Diễm. Quân trấn an.

_Em đừng nghĩ ngợi lung tung, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần em thư giãn tinh thần, nghĩ đến một chuyện gì đó khiến em vui vẻ, nỗi lo trong lòng em sẽ lắng dịu xuống….!!
Bình Luận (0)
Comment