Mướn Chồng

Chương 215

Tai Diễm ù đi, Diễm không còn trông thấy ai, không còn nghe được ông Tùng và Hồng nói gì nữa. Diễm ôm lấy đầu. Hồng lo sợ hỏi.

_Em không sao chứ, có cần chịu dìu em vào phòng nghỉ ngơi không….??

Diễm loạng choạng đứng dậy. Giọng Diễm yếu ớt như người vừa mới ốm dậy.

_Cháu xin lỗi, cháu muốn về phòng….!!

Nhìn khuôn mặt tái xám, cơ thể mỏng manh của Diễm. Ông Tùng thương hại nói.

_Cháu đi nghỉ đi, chú cũng về đây…!!

_Chú ở đây chơi thêm lúc nữa rồi hãy về…!!

_Cháu không cần phải áy náy, dù cháu không đi nghỉ, chú cũng phải về bây giờ. Chú đi cũng đã lâu rồi đã đến lúc chú phải về…..!!!

_Cháu hiểu, cảm ơn chú….!!

_Đứng nói thế. Chúc cháu ngày mai đi thật bình an, và nhớ là phải sống thật tốt….!!

Diễm rơi lệ.

_Vâng, cháu hứa….!!

Hồng tiễn ông Tùng ra cổng. Diễm đứng lặng nhìn theo. Bà Hoa buồn rầu nói.

_Ngày mai cháu nhất định phải đi sao…??

_Cháu xin lỗi, cháu không thể ở đây thêm nữa….!!

_Dì hiểu, Dì không trách cháu nhưng khi đi rồi cháu nhớ phải gửi thư về cho Dì….!!

Diễm ôm lấy bà Hoa, nước mắt lưng tròng. Lòng Diễm đau nhói, phải rời xa mảnh đất quê hương của mình ai mà không đau nhưng ở lại đây còn khiến Diễm đau hơn, Diễm đã mất hết tất cả rồi. Diễm muốn làm lại từ đầu, có người tìm cách gây dựng lại tương lai trên chính mảnh đất quê hương của mình, còn Diễm muốn đi thật xa, ở đây Diễm sẽ không làm được gì vì Diễm có quá nhiều nỗi đau, có quá nhiều thứ Diễm không muốn nhớ. Diễm không thể mang theo ông quản gia và bà giúp việc. Diễm mong họ sẽ tự chăm sóc cho mình, mong họ sẽ sống thật lâu.

Sau khi họp xong. Quân đi ăn cơm trưa một mình, hình ảnh cô gái có mái tóc đen dài thoáng hiện ra trong tâm trí Quân. Hình dáng mảnh mai của cô gái đã làm Quân rung động. Quân tự cười chế giễu bản thân.

_Mình trở nên đa cảm từ bao giờ thế này, cô gái đó rõ ràng không có quen biết gì với mình, hơn nữa những cô gái có mái tóc đen dài như cô ấy đâu phải là hiếm tại sao mình lại cảm giác thân quen, tại sao mình lại không thể ngừng nghĩ về cô ấy mặc dù mình không nhìn thấy mặt….??

Quân vò đầu, đĩa thức ăn trước mặt không còn hấp dẫn nữa. Quân không muốn ăn, đứng lên, đặt tiền trên bàn. Quân ra về.

Buổi chiều Quân đến công ty, sau một tháng ở nhà hôm nay Quân mới đi làm việc lại, ở công ty có nhiều thay đổi, mọi chuyện đều do ông Tùng phụ trách. Quân hài lòng vì công việc vẫn được điều hành một cách trôi chảy.

Điều khiến Quân ngạc nhiên là tại sao công ty Hải Thịnh lại do Quân quản lý. Quân lập tức cho mời ông Tùng lên văn phòng.

_Chú làm ơn cho cháu hỏi, tại sao công ty Hải Thịnh lại thuộc quyền quản lí của công ty chúng ta…??

Ông Tùng lúng túng.

_Chú chỉ được hạ lệnh giao mọi việc cho cháu còn sự việc ra sao cháu phải hỏi lại bố cháu….!!

Quân nhíu mày.

_Hỏi bố cháu nhưng theo những gì cháu biết bố cháu đã không còn tham gia vào công việc kinh doanh cách đây một năm rồi. Bố cháu mua công ty Hải Thịnh bao giờ sao cháu không biết, và tại sao bố cháu lại không nói gì với cháu….??

Ông Tùng nuốt nước bọt.

_Ông Hải chủ của công ty Hải Thịnh là bạn của bố cháu, ông ấy bị phá sản nên bố cháu mua lại công ty Hải Thịnh. Cháu cũng biết bố cháu rất có tham vọng, gia đình cháu đâu chỉ có kinh doanh ô tô, nhà cháu còn mở nhiều siêu thị, kinh doanh khách sạn, và thầu đất đai, nay mở rộng thêm công việc kinh doanh gạch men cũng đâu có gì là lạ….!!

Ông Tùng lấy khăn tay chấm mồ hôi trên trán. Ông phải khó nhọc để đóng vai một kẻ nói dối. Quân cũng là một người có nhiều tham vọng nên việc ông Trương mua công ty của ông Hải, sau khi nghe ông Tùng giải thích Quân không thắc mắc gì thêm nữa, nhưng Quân vẫn chưa hiểu tại sao ông Trương không nhắc gì đến chuyện này.

Mở điện thoại, Quân gọi điện cho ông Trương. Sau khi tạm biệt Diễm, ông Tùng đã hẹn gặp ông Trương ở một nhà hàng, ông đã nói rõ mọi chuyện cho ông Trương nghe, ông Trương đồng ý nói giúp cho ông Tùng nên ngay sau khi Quân gọi điện, ông Trương đã giải thích ngắn gọn cho Quân hiểu.

Ông Trương bảo Quân, ông đã mua công ty Hải Thịnh và biệt thự của gia đình ông Hải trong thời gian Quân nằm viện, về cái chết của ông Hải, Quân cũng biết. Quân không ngờ cuộc đời bạn của bố mình lại bi kịch như thế. Tên của ông Hải gợi nhớ cho Quân một cái gì đó rất quên thuộc nhưng Quân không tài nào nhớ ra được, càng cố nhớ, Quân càng đau đầu. Cuối cùng Quân đành chịu thua.

Diễm dành cả buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa, thu xếp hành lý. Chiếc váy cưới và bộ áo vét, Diễm đút dưới đáy va li. Diễm tháo nhẫn cưới trên ngón tay ra, Diễm cẩn thận đút nó vào trong một cái hộp nhỏ.

Mắt Diễm mờ lệ, lòng Diễm tan nát. Diễm vừa làm vừa khóc. Có bao nhiêu quần áo, Diễm đều mang theo hết. Phải lâu lắm Diễm mới về đây nên Diễm không muốn để lại thứ gì ở nhà.

Hồng và Trường rất vui vì cuối cùng hai người cũng sắp được bên nhau, họ cũng vui mừng vì có thể mang được Diễm đi, chỉ cần rời xa nơi này. Diễm sẽ không còn phải chịu đựng nhiều đau khổ và dằn vặt nữa. Hồng đã kể cho Trường nghe, cuộc gặp mặt bất ngờ với Quân và Loan sáng nay. Trường tức giận hét nhỏ nhưng không nói gì.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí ảm đạm. Bà Hoa, ông quản gia buồn phiền, họ không muốn rời xa Diễm, nhưng họ hiểu nếu còn yêu thương Diễm nên để cho Diễm đi, giữ Diễm ở lại chỉ khiến cho Diễm thêm đau khổ hơn.

Ngày mai phải bay nên Diễm đi ngủ sớm. Buổi tối hôm nay Diễm muốn ngủ với bà Hoa, Diễm muốn nói chuyện với bà trước khi rời khỏi nơi đây. Diễm vừa ôm lấy bà, Diễm vừa khóc, bà Hoa cũng khóc, cả hai Dì cháu ôm lấy nhau, họ có nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng họ không nói gì cả. Chỉ cần trong tim của mỗi người đều có hình bóng của người kia là được rồi, lời nói chỉ khiến cả hai thêm đau đớn hơn mà thôi.

Mười giờ sáng hôm sau. Bà Hoa, ông quản gia, Bảo và Kiên đưa Diễm, Trường, và Hồng ra sân bay. Trước khi máy bay cất cánh, Diễm ôm ông quản gia và bà Hoa thật chặt. Diễm nói qua màn lệ.

_Dì và chú nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào sang đến nơi cháu sẽ gọi điện về nhà. Có việc gì chú và Dì nhớ phải báo cho cháu ngay….!!

Bà Hoa sụt sịt.

_Dì nhớ rồi, cháu cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe….!!

Bà định nói Diễm đang có mang nhưng chợt nhớ Bảo và Kiên đang ở đây nên vội dừng lại. Diễm không muốn rời xa hai người, Diễm khóc như mưa. Mắt ông quản gia đỏ hoe, hai dòng lệ nóng hổi rơi trên má ông. Ông yêu Diễm như con, ông đã chăm sóc Diễm từ khi Diễm còn nhỏ, nay ông Hải đã chết, Diễm lại bỏ đi, ông không còn niềm vui nào nữa, cũng may bà Hoa vẫn còn sống với ông nếu không, ông sẽ buồn đau mà chết.

Ông không nói gì, ông chỉ ôm Diễm thật chặt. Diễm đau khổ quá, Diễm không ngừng khóc, lòng Diễm tan nát. Diễm không muốn rời xa họ. Nhìn họ càng ngày càng già yếu, Diễm sợ rằng khi Diễm có thể trở về, họ sẽ không còn sống ở trên đời này nữa.

Trường trấn an Diễm.

_Em đừng lo lắng, sau khi về nước, anh sẽ thu xếp công việc rồi sang đón Dì Hoa và chú quản gia sau…!!

Diễm vui mừng hỏi.

_Anh nói thật chứ…??

Trường gật đầu. Diễm reo lên như một đứa trẻ.

_Hay quá, nếu thế em có thể yên tâm được rồi….!!

Bà Hoa cốc nhẹ vào đầu Diễm.

_Cháu đã mười chín tuổi rồi đấy, đã sống tự lập sao cháu vẫn còn hành động như một đứa trẻ thế…!!

Diễm ôm chặt lấy bà. Giọng Diễm đầy sung sướng.

_Chỉ cần Dì và bác có anh cháu chăm sóc là cháu yên tâm. Cháu không còn phải sợ hay lo lắng gì nữa….!!

_Dì không lo cho Dì, Dì chỉ lo cho cháu thôi. Cháu còn trẻ con, lại sống một mình, Dì sợ không có ai ở bên chăm sóc cháu, cháu sẽ không xoay sở được cuộc sống ở bên ngoài…!!

_Dì đừng lo đây đâu phải là lần đầu tiên cháu sống một mình. Dì không nhớ cháu đã đi du học bà năm sao….??

_Dì nhớ nhưng lúc đó cháu chỉ có một mình còn bây giờ…!!

Diễm vội nhìn bà Hoa đầy ẩn ý, bà Hoa hiểu Diễm không muốn bà nhắc đến chuyện Diễm đang mang thai nên vội dừng lại.

Bảo đứng im ngắm Diễm từ đầu xuống chân, Diễm càng buồn, trông Diễm càng quyến rũ, Diễm có nét mặn mà của một người phụ nữ trưởng thành pha nét trẻ con. Bảo không thể ngăn trái tim mình không đập nhanh mỗi lần nhìn thấy Diễm. Đây có thể là hình ảnh cuối cùng Bảo có thể nhìn thấy Diễm.

Sau lần chia tay này, Diễm sẽ ở bên đó rất lâu, có thể là năm năm hay mười năm nữa, Bảo mới gặp lại được Diễm. Bảo muốn cầu chúc cho Diễm được hạnh phúc, yêu là luôn mong người mình yêu được sống bình an, được làm những thứ mà người đó thích. Bảo không hề nói cho Diễm biết tình cảm của mình, cũng không tìm cách giữ Diễm ở lại. Bảo không muốn Diễm phải khó xử hay phải tránh mặt Bảo.

Nắm chặt lấy tay Kiên, Diễm cảm kích nói.

_Cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh không biết cuộc sống của em sẽ ra sao nữa. Em chúc anh mọi điều đều tốt đẹp….!!
Bình Luận (0)
Comment