Mướn Chồng

Chương 269

Một chiếc xe ô tô màu đen đậu trước cửa lớp. Mở cửa xe, Quân bước xuống. Thằng bé reo ầm lên.

_Bố đã đến!

Quân tháo mắt kính. Mỉm cươi thật tươi. Quân cúi xuống.

_Lại đây nào con trai!.

Thằng bé ôm chầm lấy Quân. Diễm phải dựa vào cửa mới đứng vững. Nhìn cảnh hai cha con ôm nhau, hạnh phúc mỉm cười, gọi bố xưng con một cách tự nhiên. Diễm không cầm được nước mắt. Diễm tưởng mọi thứ xung quanh mình đều là mơ và Diễm vẫn còn chưa ngủ dậy.

Quân hôn thằng bé. Quân nheo mắt nói.

_Bố xin lỗi. Bố có việc bận nên bây giờ mới đến được.

Thằng bé cười sung sướng.

_Chỉ cần bố đến là được rồi.

Bá cổ Quân. Thằng bé khoe.

_Con và mẹ mới vẽ được một bức tranh rất đẹp. Bố có muốn giới thiệu cùng con và mẹ không?

Quân cười.

_Bố có ý này hay hơn. Con có muốn cùng bố lắp ráp ô tô, sau đó chạy thử không?

Thằng bé phẫn khích hét.

_Vâng, con thích lắm.

Hôn má thằng bé, Quân khen.

_Con thật ngoan. Bố con mình bắt đầu thôi.

Cậu bé Michael mở to mắt nhìn Quân. Trông Quân thật phong độ và đĩnh đạc. Từ lúc Quân xuất hiện cậu nhóc không còn nói được gì nữa. Chắc từ nay Michael sẽ không chọc bạn của mình nữa.

Quân bế thằng bé vào trong lớp. Đi qua chỗ Diễm đứng. Quân cười nhạt.

_Cô không nghĩ tôi sẽ đến đúng không?

Diễm cúi đầu đáp nhỏ.

_Cảm ơn anh.

Quân không nói gì. Đặt túi đồ chơi bên cạnh. Quân cùng thằng bé bắt đầu lắp ráp ô tô. Chỉ một lát cả hai bố con làm xong. Sau đó Quân và thằng bé cho chạy thử. 

Những tiếng ồ, à của các cô bé, cậu bé vang lên. Chúng đều thích mô hình ô to do Quân mang đến. Nếu chúng biết bố của thằng bé là một nhà sản xuất ô tô chắc chúng còn kinh ngạc hơn nữa.

Kết thúc màn trình diễn của mình. Quân và thằng bé nhận được tiếng hoan hô nhiệt liệt. Diễm tặng cả lớp bức tranh do mình vẽ.

Màn trình diễn của Quân và thằng bé quá ấn tượng nên cô Gyndolyne tuyên bố người thắng cuộc thi lần này là gia đình Diễm. Thằng bé hét lên vì sung sướng.

Diễm đứng lặng nhìn hai bố con. Nhìn khuôn mặt rạng ngời niềm vui, nhìn nụ cười tươi rói của thằng bé. Diễm mừng vì cuối cùng Diễm cũng được nhìn thấy nụ cười của thằng bé.

Diễm thấy xem ra trong lòng thằng bé Quân đã chiếm hết trái tim, tâm trí và tình cảm của nó rồi. lúc chưa thấy Quân đến, nó buồn bã, khổ sở, mặt buồn rười rượi. Nhưng kể từ lúc Quân xuất hiện mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Thằng bé trở nên vui vẻ, hoạt bát, cười suốt. Diễm biết mình không có khả năng mang lại được niềm vui và niềm tin cho thằng bé. Người có thể làm được điều đó chỉ có Quân mà thôi.

Cầm món quà trên tay. Thằng bé vừa đi vừa cười, nó hạnh phúc, sung sướng vì cuối cùng, Quân cũng xuất hiện như mong ước của nó.

Sáng nay, đúng tám giờ sáng. Quân mang sợi tóc của thằng bé đến bệnh viện. Quân yêu cầu họ tiến hành làm xét nghiệm gấp. Quân muốn có kết quả trong ngày hôm nay.

Ngồi làm việc trong văn phòng. Quân không làm sao tập trung được. Nhớ đến ánh mắt buồn bã, và khuôn mặt tủi hờn của thằng bé. Quân không thể ngồi yên.

Cuối cùng Quân lấy một mô hình ô tô trong công ty. Sau khi xem xét cẩn thận, thấy nó vẫn chạy tốt. Quân nhanh chóng lái xe đến nhà trẻ Federation. Quân thở phào nhẹ nhõm vì mình đã đến kịp. Chỉ cần thêm mấy phút nữa thôi, Quân sẽ không có cơ hội cùng thằng bé tham gia ngày hội của trường.

Giây phút nhìn thấy khuông mặt bừng sáng, nụ cười hạnh phúc, ánh mắt tươi vui và nghe tiếng gọi ba vỡ òa trong giọng nói của thằng bé. Quân đã sung sướng đến phát điên. Đây là điều Quân luôn mong đợi. 

Quân luôn mong mình là cha của thằng bé. Mong được trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của thằng bé.

Chỉ trải qua mấy phút giây ngắn ngủi được đóng giả làm ba của thằng bé. Quân tưởng mình đang mơ, đang tưởng tượng. Tình yêu, cảm xúc của Quân dâng trào, mạch đập trong cơ thể dâng tràn. Quân thấy mình giống người cha thật sự của thằng bé.

Nhìn nước mắt chưa khô trên má Diễm. Quân cau mày hỏi.

_Tại sao cô luôn khóc? Cô không thể nở một nụ cười dù chỉ là một lần được sao?

Diễm gượng nói.

_Cảm ơn anh vì tất cả. Tôi chưa từng thấy thằng bé vui như thế bao giờ.

_Cô rất biết cách đánh trống lảng. Tôi muốn nghe cô trả lời câu hỏi của tôi.

_Điều này cũng đâu có gì quan trọng. Dù khóc hay cười, tôi chỉ thấy duy nhất một thứ đó là bản thân tôi đang nghĩ gì. 

Quân cau có.

_Cô đúng là một người khó hiểu.

Thằng bé hỏi Quân.

_Chú sẽ đến nhà cháu ăn cơm trưa chứ?

Quân cúi xuống. Nhấc bổng thằng bé lên. Quân nói.

_Chú xin lỗi nhưng chú có việc bận rồi. Để lúc khác chú sẽ đến nhà cháu chơi.

Thằng bé không vui.

_Cháu hiểu. Chú nhớ phải thường xuyên đến nhà cháu chơi.

_Chú nhớ rồi.

Mở cửa xe ô tô. Quân giúp Diễm đặt thằng bé lên ghế. Thắt dây an toàn cho nó. 

Quân dặn thằng bé.

_Cháu nhớ phải ngoan, phải chịu khó ăn uống, đi ngủ đúng giờ và nghe lời mẹ cháu.

Thằng bé ranh mãnh hỏi.

_Nếu cháu thực hiện đúng theo lời chú. Chú sẽ cho phép cháu gọi chú là ba được không?

Diễm và Quân đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều im lặng. Diễm không dám nhìn Quân lâu. Vội đút chìa khóa vào ổ khóa. Diễm muốn nhanh chóng lái xe đi.

Xoa đầu thằng bé. Quân nói.

_Cháu có thể gọi chú là ba của cháu. Chú rất thích điều đó.

Thằng bé reo lên.

_Chú nói thật không?

Quân gật đầu.

_Thật.

Thằng bé gọi ngay.

_Ba!

Mắt Quân đỏ hoe. Sống mũi cay cay. Quân xoa đầu thằng bé.

_Cháu biết không, chú luôn muốn có một đứa con trai như cháu.

Thằng bé cười toe toét.

_Cháu cũng muốn có một người cha như chú.

Quân nhìn Diễm như muốn xem thái độ của Diễm khi nghe hai bố con Quân nói chuyện sẽ phản ứng như thế nào. Nhìn giọt nước mắt của Diễm, nhìn khuôn mặt tái nhợt, nhìn đôi môi mím chặt của Diễm.

Quân nhếch mép bảo Diễm.

_Cô lái xe đưa thằng bé về nhà đi. Có lẽ cả hai mẹ con cũng đã đói rồi.

Không cần Quân nói hai lần. Diễm vội lái xe đi ngay. Quân đứng lặng nhìn chiêc xe ô tô chở hai mẹ con Diễm đi xa dần. 

Đeo kính, mở cửa. Quân quay đầu xe. Trên đường đi, Quân nhận được cuộc gọi của Loan.

Thở dài mệt mỏi. Quân nói.

_Chào em!

Loan vui vẻ chào Quân.

_Chào anh! anh đang ở đâu thế?

Quân gượng cười.

_Em đang tra hỏi anh đấy à?

Loan phụng phịu.

_Em chỉ muốn biết anh đang ở đâu thôi.

_Anh đang lái xe trên đường.

_Có phải anh vừa mới tan sở.

Quân chua chát đáp.

_Đúng, anh vừa mới tan sở. Còn em?

_Em đang ở nhà anh. Bao giờ thì anh về?

_Khi nào hoàn thành xong công việc, anh sẽ về.

_Anh lúc nào cũng nói như thế. Nếu muốn anh không làm việc nữa, chắc là em phải đợi anh cho đến cuối đời.

Quân trầm giọng hỏi Loan.

_Em nói thật cho anh biết. Em và mẹ anh có dấu gì anh không?

Loan giật mình sợ hãi. 

_Anh…anh nói gì em không hiểu?

_Anh mong là em và mẹ anh không dấu gì anh nếu không anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Em thừa hiểu, anh là người ghét nhất là bị người khác lừa dối. Em là người anh tin tưởng. Anh không muốn mai sau, anh phải thất vọng hay phải tức giận vì em.

Loan nói không ra hơi.

_Em…em không dấu gì anh cả.

Quân cau mày.

_Anh cũng hy vọng là em không dấu giếm gì anh.

Quân hỏi sang chuyện khác.

_Mọi chuyện đã được chuẩn bị đâu vào đấy rồi chứ?

Loan vẫn còn chưa hoàn hồn, những lời nói lúc nãy của Quân vẫn còn làm cho tâm trí Loan đảo điên. Quân phải hỏi lại Loan hai ba lần, Loan mới trả lời mình.

_Em…em đã chuẩn bị gần xong rồi.

Quân bóp chặt điện thoại trên tay. Không chỉ có một mình Diễm mới có bí mật không chịu nói cho Quân biết, mà ngay cả Loan cũng tỏ ra hốt hoảng khi Quân hỏi.

Càng ngày Quân càng khẳng định mình bị mọi người xung quanh chơi xỏ. Rõ ràng, Quân đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng trong quá khứ. Chuyện này có liên quan đến thân thế của Diễm.

Nói chuyện thêm với Loan vài câu. Quân cúp máy. Quân bực bội vì cảm giác bất lực và tức giận của bản thân. 

Không thể làm việc với cái đầu lơ ngơ, và tâm trí hỗn loạn. Quân lái xe về khách sạn. Đã lâu rồi không về đấy nên lần này, Quân muốn kiểm tra lại tiến độ kinh doanh và muốn được ăn thức ăn do đầu bếp người Ý nấu.

Lái xe vào garage. Quân nhanh chóng được phục vụ bữa trưa. Ăn xong, Quân về phòng.

Dù đã quyết định không lấy Loan. Quân vẫn chưa thể nói ngay vào lúc này. Quân cần làm xong một số chuyện mới có thể đường hoàng nói cho Loan rõ tình cảm của mình dành cho Diễm hiện nay.

Quân tin rằng Loan là người hiểu chuyện. Loan sẽ không oán trách gì Quân lâu. Nhưng dù thế nào, Quân vẫn cảm thấy có lỗi với Loan. Dù là ai thì cũng thế thôi, bị hủy hôn là một việc không dễ chịu gì. 

Quân có thể quay về Việt nam kết hôn với Loan. Cùng nhau tạo dựng một gia đình bình thường nhưng gia đình đó không có đam mê, không có sự cuốn hút lẫn nhau giữa hai vợ chồng. Trước đây, Quân chấp nhận một cuộc sống như thế nhưng kể từ khi gặp Diễm, mọi suy nghĩ trong Quân đều thay đổi.

Mở va ly, Quân cần mang một ít quần áo đến ngôi nhà mới mà Quân vừa mới mua cách đây ba tháng. Quân có tất cả năm ngôi nhà, chưa tính ngôi nhà gỗ trong rừng. Quân là người kinh doanh bất động sản nên có nhiều nhà cũng không có gì là lạ.

Những ngôi nhà đó, một phần Quân dùng để cho thuê, còn đâu Quân để bán hay dùng để ở khi Quân cần thay đổi chỗ ở mới.

Chiếc va ly này đã theo Quân suốt năm năm. Tuy thời gian sử dụng đã lâu nhưng trông nó vẫn còn mới. Một người có nhiều tiền như Quân có thể mua cho mình không chỉ một mà nhiều cái va ly nhưng Quân không phải là người có mới nới cũ. Quân luôn trân trọng kỉ niệm, và những vật dụng cá nhân quen thuộc của mình.

Tay mâm mê cây bút máy. Quân quan sát tỉ mỉ từng góc cạnh của nó. Đã năm năm trôi qua, Quân vẫn không nhớ được mình đã mua nó khi nào? Quân chỉ biết, Quân không thể rời xa nó và luôn mang theo bên mình. Quân coi cây bút máy là biểu tượng may mắn của mình.

Vứt quần áo lên giường. Quân chuẩn bị xếp đồ. Quân cố tìm việc làm cho mình để tạm quên đi kết quả xét nghiệm ADN mà chiều nay Quân sẽ có được. Vì tờ giấy đó mà gần cả ngày hôm nay, Quân không làm được việc gì ra hồn.

Lúc thằng bé mời Quân đến nhà nó ăn cơm. Quân cũng muốn đi cùng nhưng Quân sợ càng ở gần bên cạnh họ, Quân càng không giữ nổi được bình tĩnh. 

Chưa có lúc nào tâm trí của Quân lại hỗn độn như thế này. Quân không thể nghĩ được gì ngoài tờ giấy đó. Quân sợ rằng nếu phải chờ thêm một ngày nữa, có lẽ Quân phải mua thuốc ngủ để quên đi những lo lắng đang chất chứa trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment