Mướn Chồng

Chương 292

Loan bắt đầu bực mình.

_Tôi không có nhã hứng trêu đùa với anh. Mau tránh ra để tôi đi!

_Nếu cô không nghe lời tôi, tôi sẽ không để cho cô đi đâu.

_Anh định đe dọa tôi đấy à? Anh nên nhớ giữa hai chúng ta không ai nợ ai cả. Tôi không lừa dối anh, anh cũng không lừa dối tôi. Tôi trả tiền cho anh thì có gì là sai?

_Cô không thể im lặng một chút được sao? Nghe cho kĩ đây trên đời này tôi ghét nhất là bị người khác đem ra làm trò đùa, và bị biến thành một thằng hề để mua vui.

Loan mở to mắt nhìn Felipe.

_Anh..anh không định nói, tôi đã cố quyến rũ anh để anh đưa tôi cùng về khách sạn với anh đấy chứ?

_Ai mà biết được, nhỡ đâu đây là kế hoạch của cô thì sao?

Loan không còn tìn vào tai mình nữa. Cố tình quyến rũ? Loan đâu phải là hạng đàn bà lẳng lơ như thế. Chỉ vì bị hủy hôn và phải chia tay với mối tình trong năm năm nên Loan đau khổ tìm đến rượu. 

Hít một hơi thật sâu. Loan gắng gượng nói chuyện tử tế với Felipe.

_Tôi không có hứng thú trở thành một nhân tình tiếp theo của anh. Tốt nhất là anh nên tránh xa tôi ra nếu không tôi gọi cảnh sát đến bắt anh bây giờ?

Felipe cố tình đùa dai.

_Cô gọi cảnh sát đến bắt tôi vì tội gì?

_Tội anh dám bắt cóc tôi về đây, chưa hết anh còn dám đe dọa tôi, tìm cách quấy rối tôi?

Trước khi Loan kịp nói tiếp điều gì. Felipe gập người xuống cười như điên. Loan lợi dụng cơi hội Felipe không chú ý đến mình. Loan nhanh chân bước ra cửa, mở mạnh cánh cửa. Trước khi đi, Loan rủa.

_Anh là một tên khốn. Tôi hy vọng không bao giờ phải gặp lại anh nữa.

Loan sập mạnh cánh cửa. Bên trong Felipe vẫn cười không ngớt. Felipe thấy Loan dữ dằn hơn dáng vẻ mong manh bên ngoài, đúng là không thể khinh được những người phụ nữ nhỏ bé nhưng có một trái tim sắt đá.

Loan đã kích thích trí tò mò và lòng hiếu thắng của Felipe. Felipe muốn tìm cách tiếp cận Loan. Đầu tiên Felipe phải biết Loan là ai, đang ở đâu và đang làm gì? 

Felipe không thích những cô gái có tính cách giống như Loan. Nhưng ở Loan có nhiều tính cách khiến Felipe không thể không nghĩ đến. Đây là lần đầu tiên Felipe bị con gái từ chối. Felipe không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Felipe sẽ làm thứ để hạ ngục tính cách ương bướng và vênh váo của Loan. Felipe muốn xem ai sẽ là người gục ngã trước.

Felipe nhấc điện thoại, sau vài câu trao đổi ngắn ngủi. Felipe đã yêu cầu thư kí của mình tìm hiểu về Loan. Chậm nhất ngày mai, Felipe sẽ biết được Loan là ai?

Nở một nụ cười thích thú. Felipe đi vào phòng tắm, liếc nhìn số tiền Loan đặt lên bàn. Felipe nghiến chặt răng.

_Cô dám dùng tiền để mua vui với tôi. Tôi cũng sẽ dùng tiền để mua vui với cô. Cô hãy chờ đấy.

Từ trong thang máy bước ra ngoài. Đầu Loan bốc khói vì giận. Loan không ngờ chỉ sau một đêm say rượu, Loan không thể quay về cuộc sống trước kia nữa. Quân là người phản bội Loan trước nhưng hôm nay chính Loan lại là người phản bội Quân.

Loan không thể tin được mình đã trở thành một người con gái lăng nhăng, dễ dãi. Ôm lấy đầu, Loan không ngờ mình có thể ngủ với một người lạ. Nước mắt lăn dài trên má, bước chân loạng choạng, Loan rời khách sạn.

Mở điện thoại, Loan gọi nhanh cho mình một chiếc xe tắc xi. Loan gần gọi điện về Việt nam, cần hủy bỏ đám cưới. Loan sẽ không trở về Việt nam cho đến khi Loan lấy lại tinh thần và dũng khí để đối diện với quá khứ bẽ bàng của mình. Còn nếu không thể, Loan sẽ không trở về. 

Loan sợ ông Trần trách Quân, sợ ông tìm cách hại Quân nên Loan cẩn thận tìm lời lẽ thích hợp nói cho ông hiểu.

Lái xe trở về biệt thự, tắm rửa, lau khô tóc. Loan gọi điện về Việt nam.

Ông Trần lo lắng hỏi.

_Con không sao chứ? Tại sao cả ngày hôm qua bố không gọi được cho con?

_Con xin lỗi bố. Con muốn có thời gian suy ngẫm nên tắt máy.

Ông Trần ngập ngừng.

_Con nói cho bố biết. Có phải con và Quân đã hủy hôn rồi không?

Loan gắng gượng trả lời.

_Vâng, chúng con đã quyết định không lấy nhau nữa?

Ông Trần kích động hét lên.

_Có phải do thằng Quân phản bội lại con không? Nếu nó dám khiến con bị tổn thương, bố sẽ không tha cho nó.

Loan mệt mỏi nói.

_Bố đừng như thế được không? Anh ấy không có lỗi gì cả. Ngay từ đầu con đã làm sai, lẽ ra con không nên đem hạnh phúc và tình yêu của mình ra đánh cược. Anh ấy không yêu con, người anh ấy yêu là Diễm – vợ của anh ấy. Bây giờ anh ấy đã nhớ hết mọi chuyện, anh ấy và Diễm đã gặp lai nhau, họ còn có một đứa con trai. Bố bảo con làm sao có thể lấy một người không yêu con, lấy một người lúc nào cũng nghĩ về người khác và bỏ rơi đứa con trai của mình. 

_Nếu anh Quân là một người đàn ông lạnh lùng, và tàn nhẫn như thế, con lấy được anh ấy cũng đâu có hạnh phúc. Con thà chấp nhận làm bạn thân của anh ấy cả đời còn hơn lấy anh ấy rồi phải chịu đau khổ. Hôn nhân không có tình yêu sớm muộn gì chúng con cũng sẽ chia tay trong hận thù và nước mắt. Hủy hôn và chia tay bây giờ là giải pháp tốt nhất. ít ra chúng con vẫn là bạn tốt của nhau, con gái bố sẽ làm lại cuộc đời. Bố không nghĩ là con không thể tìm được một chàng trai tốt hơn anh Quân chứ?

Ông Trần vừa thương Loan, vừa vui mừng vì cuối cùng Loan cũng đã hiểu ra được vấn đề. Tuy ông luôn muốn Quân làm con rể của mình nhưng nếu Loan không còn quá quyến luyến và đòi lấy Quân bằng được, ông cũng không thể làm được gì. Ông yêu con gái của mình. Loan là người thân duy nhất còn lại của ông. Ông sẽ làm mọi thứ để bảo vệ Loan, ông không cho phép ai được làm tổn thương Loan.

_Con chắc chứ? Con sẽ không hối hận vì đã từ bỏ Quân một cách dễ dàng như thế này chứ?

_Con đã hối hận và nuối tiếc nhiều rồi. Nếu con không quá cố chấp con sẽ không mất năm năm cuộc đời yêu anh ấy trong vô vọng. Bây giờ con đã được giải thoát, con cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng con cũng trút bỏ hết được gánh nặng trong lòng. Bố yên tâm con sẽ không suy sụp đâu. Con đang cố gắng lấy lại tinh thần và đi tìm người con trai dành cho con. Lần này con sẽ không yêu mù quáng như lần trước nữa, con sẽ không yêu người không yêu con. Con đã nhận ra tình yêu phải có cho và nhận mới trọn vẹn và hạnh phúc.

Ông Trần kinh ngạc, Loan khác xưa nhiều quá. Loan đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn. Loan không còn là cô gái bồng bột nữa. Ông Trần thở dài nói.

_Nếu con có cần gì, con nên gọi điện cho bố. Bố không yên tâm khi để con sống ở bên Mỹ một mình.

_Bố đừng lo, con tự biết lo cho bản thân mình. Bố cũng không được làm gì gây hại cho anh Quân. Nếu con mà biết được, con sẽ không nói chuyện với bố nữa đâu. Anh Quân là bạn tốt của con. Con không muốn mất một người bạn như anh ấy.

_Con không hận Quân ư?

_Không, con không hận anh ấy. Tất cả đều là do con tự nguyện, con những không hận anh ấy mà còn cảm ơn anh ấy. Vì nếu anh ấy không nhớ ra được mọi chuyện, không hủy hôn với con, con còn đau khổ và mệt mỏi hơn thế này nhiều. Con sợ cuộc sống hôn nhân không có tình yêu, sợ thù hận, sợ cô đơn. Bây giờ con có thể tự do làm những gì con thích, con không còn phải phụ thuộc vào tình cảm của anh ấy nữa. Ngay lúc này con mới thấy con thật sự sống cho mình.

Ông Trần mỉm cười. Ông không ngờ con gái ông mạnh mẽ hơn dáng vẻ yếu đuối bên ngoài. Loan không những nhìn ra được sai lầm của mình mà còn hướng đến tương lai. Nếu Loan có thể nghĩ thông suốt được như thế, ông không còn cớ gì để trách móc Quân nữa. Ông sợ nếu ông làm gì tổn hại đến Quân, con gái ông sẽ xa lánh ông. Ông đã già rồi, ông không chịu đựng cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi.

_Bao giờ thì con về?

_Con sẽ ở đây thêm một thời gian. Bố yên tâm con sẽ sống thật tốt và sẽ sớm về với bố.

_Bố tin là con làm được. Con nhớ là không được hủy hoại bản thân mình, nếu con mà bị làm sao bố sẽ không tha cho thằng Quân đâu. Bố sẽ bắt nó trả giá cho những gì mà nó gây ra cho con.

Loan kêu lên.

_Con đã nói là bố không được hại anh ấy còn gì? Nếu bố còn nhắc lại chuyện này thêm một lần nữa, con sẽ không gọi điện về nhà, cũng không quay trở về Việt nam nữa đâu.

Ông Trần vội xoa dịu Loan.

_Bố biết rồi. Bố hứa là bố sẽ không làm gì thằng Quân cả.

_Bố nhớ giữ lấy lời đấy.

Lễ cưới đã bị hủy nên Loan gọi điện xin lỗi bạn bè và người thân. Họ luôn hỏi Loan vì sao lại hủy, tại sao không tổ chức lễ cưới đúng ngày đã định. Loan đành nói dối là cảm thấy hai người không hợp nhau, không muốn kết hôn sớm nên hoãn lại.

Loan điên đầu vì những cú điện thoại của bạn bè khắp nơi gọi đến. Mất cả ngày chỉ để trả lời điện thoại và gọi đi. Loan nằm dài trên giường, miệng khô khốc vì khát nước, cơ thể rã rời vì mỏi mệt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều. 

Cả ngày không ăn gì, Loan cũng không thấy đói, cũng không muốn ăn gì. Mệt mỏi, chán chường, đau khổ cũng đủ khiến Loan mất hết hứng thú ăn uống và làm những việc khác. Loan chỉ muốn nằm, muốn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Sau khi Loan đi khỏi. Quân rời khỏi nhà, trưa Quân cũng không về nhà ăn cơm, cũng không gọi điện về nhà. Diễm có gọi điện đến công ty của Quân nhưng Quân không nghe máy. Buồn bã, tủi phận Diễm khóc trong thầm lặng. Diễm hiểu Quân đang căm hận mình nên không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp mặt mình. Quân ở cả ngày ở công ty, đêm đi làm về thật khuya. Quân đang tạo một bức tường ngăn cách giữa hai người.

Diễm không trách Quân, cũng không hận Quân. Đây là con đường mà Diễm đã chọn, Diễm không hối hận vì mình đã bỏ đi, Diễm chỉ hối hận vì đã không kịp nói cho Quân biết tình cảm thật sự của mình để bây giờ Quân nghi ngờ, Quân ghen tuông.

Diễm đau khổ không nói nên lời. Nỗi đau trôn dấu khiến lòng Diễm nát tan. Diễm biết rằng từ nay trở về sau Diễm phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của Quân. Biết rằng giữa hai người chỉ có thù hận và căm ghét lẫn nhau, hôn nhân kiểu này đúng là địa ngục trần gian.

Sáng nay do có việc ở nhà xuất bản Youth’s Talent nên Diễm rời nhà từ sáng sớm. Thằng bé đi theo Diễm, hai mẹ con nói chuyện vui vẻ trên đường đi. Nhình những bông tuyết đang bay lơ lửng trên không. Diễm hỏi thằng bé.

_Con thích mùa đông không?

_Con rất thích, con thích được cùng bố mẹ đi trượt tuyết, được nằm nghịch tuyết. Con thích được nặn tượng một ông già nô en. Con thích ném tuyết, thích cùng bố mẹ đón giáng sinh.

Diễm xoa đầu thằng bé.

_Con thích nhiều thứ quá. Mẹ tin là con sẽ thực hiện được ước mơ của mình.

_Chúng ta sắp bay về Việt nam đúng không mẹ?

_Mẹ cũng không biết nữa. Điều này còn phụ thuộc vào bố con.

_Mẹ và bố lại cãi nhau à?

_Bố mẹ không cãi nhau. Bố mẹ chỉ hơi tranh cãi một chút thôi. Đôi khi người lớn có nhiều quan điểm bất đồng với nhau nên cần tranh luận để tìm ra quan điểm riêng.

Thằng bé ranh mãnh bảo Diễm.

_Mẹ biết thừa là mẹ nói dối rất dở, sao mẹ vẫn còn cố?

Diễm phì cười.

_Con càng ngày càng quá hơn rồi đấy. Mẹ không muốn con trai của mẹ trở thành một thầy bói đâu.

_Con thấy trở thành một thầy bói thì có gì không tốt. Con của mẹ phải giỏi mới đoán trước được sự việc đúng không?

_Mẹ biết con giỏi rồi. Mẹ không nói nổi lại với con.

Sau khi vụ việc được giải quyết. Diễm đã lấy lại được tác phẩm của mình, công việc in ấn sách vẫn tiếp tục. Diễm đang cố hoàn thành nốt mấy chương cuối. Bây giờ Jenny trở thành một đồng nghiệp của Diễm.

Hiểu lầm giữa họ đã được giải tỏa, mọi nghi kị và ghanh ghét không còn. Họ trở thành bạn tốt của nhau. Diễm và Jenny đang có ý định viết truyện cho thiếu nhi. Diễm rất yêu con trai, nên muốn viết một cuốn sách tặng thằng bé. Đây là một ý tưởng tuyệt vời. Diễm không muốn bỏ qua cơ hội này.

Nhờ sự quản lý và thay đổi chiến lược kinh doanh của Quân. Nhà xuất bản đã nhanh chóng lấy lại được tiền vốn và ngày càng phát triển hơn.

Sách đã được in ấn và phát hành nên Diễm phải đi nhiều nơi tuyên truyền cho cuốn sách của mình. Diễm thường xuyên mang theo thằng bé. Diễm không muốn cô đơn một mình mỗi khi phải lái xe đi xa. 

Quân vẫn lạnh lùng như trước, Diễm ngột thở trong cuộc sống hôn nhân đầy hận thù và không có chút cảm giác ấm áp của tình yêu do Quân tạo ra. Diễm phải cố chịu đựng vì thằng bé. Diễm không muốn thằng bé phải khổ nên Diễm luôn tỏ ra vui vẻ nhưng thực ra lòng Diễm luôn đau. Diễm luôn khóc thầm mỗi khi đêm về.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Loan và Quân tuyên bố hủy hôn. Sau khi Loan gọi điện thoại về cho ông Trần. Ngay lập tức ông Trần gọi điện cho Quân. Ông đã trút hết bực tức và phẫn uất lên đầu Quân. Quân ngồi im chịu trận. 

Quân không trách ông Trần, cũng không muốn trách Loan. Tất cả mọi chuyện cũng đã qua cả rồi. Bây giờ Loan và Quân là hai người bạn, họ không còn là người yêu của nhau nữa. Đối với Quân cũng như đối với Loan, cả hai đều cảm thấy họ được giải thoát. Nếu hai người lấy nhau, họ sẽ còn làm khổ nhau nhiều hơn. Kết hôn không có tình yêu và kết hôn vì hận thù đều đẩy cuộc sống của hai người xuống địa ngục.

Quân muốn tha thứ cho hành động phản bội của Diễm, muốn có một gia đình mà mình hằng mong ước nhưng Quân không tin là Diễm yêu mình, không tin có thể giữ được Diễm ở bên mình mãi mãi nên Quân sợ phải đau thêm một lẫn nữa. Quân đang phòng thủ bằng cách khóa chặt con tim của mình lại. Quân nghĩ Quân làm thế để bảo vệ mình.

Quân cho rằng, Diễm đáng bị đổi xử như thế. Quân đang đẩy cuộc hôn nhân của mình dần xuống vũng bùn không có lối thóat, nếu Quân không chịu mở lòng mình ra và Diễm vẫn cắn răng chịu đựng mà không nói chuyện thẳn thắn với nhau, cả hai sẽ khiến đối phương bị tổn thương thêm.

*************************

Bảy giờ sáng, Loan bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Mắt nhám mắt mở, Loan ngái ngủ hỏi.

_Xin chào! Ai thế?

Có một tiếng cười đục trầm trong máy.

_Em vẫn nằm trên giường à?

Loan cau mày.

_Ai thì làm ơn nói tên nhanh lên nếu không tôi cúp máy bây giờ?

_Em đã quên anh là ai rồi sao? 

_Tôi không biết anh.

Loan cúp luôn máy. Bực mình vì bị dựng dậy bởi một người đàn ông không quen biết. Anh ta còn dám trêu đùa Loan nữa. Loan cáu bẳn.

_Đúng là xui xẻo. Có lẽ năm nay mình bị sao vận hạn chiếu nên làm gì cũng gặp chuyện.

Vươn vai, che miệng. Loan nhanh chóng đi vào phòng tắm. Còn đang dánh răng, rửa mặt. Loan loáng thoáng nghe bà giúp việc đang nói chuyện với ai đó ngoài phòng khách. Loan kinh ngạc nghĩ.

_Ai mà đến vào giờ này? Hay là Quân?

Lòng Loan nhói đau khi nghĩ đến Quân. Mặc dù đã chấp nhận sự thật, chấp nhận rời xa Quân nhưng Loan vẫn chưa thể quên Quân ngay được. Loan cần thời gian, cần khoảng cách. Loan không muốn gặp lại Quân bây giờ.

Nếu Quân đến thật. Loan không gặp không được. Nếu Loan không gặp, Quân sẽ cho rằng Loan vẫn còn giận Quân như thế sẽ càng làm cho mọi chuyện càng thêm rắc rối hơn. Loan không muốn Quân hiểu sai về mình, không muốn tình cảm của hai người biến chuyển xấu đi, dù không lấy được nhau, Loan cũng không muốn mất đi tình bạn với Quân.

Bà giúp việc thông báo.

_Thưa cô. Có một người đàn ông tên Felipe muốn tìm cô.

Lục lại trong bộ nhớ. Loan không nhớ mình từng quen biết một người tên là Felipe. Loan ngơ ngác hỏi.

_Anh ta có thường xuyên đến đây không?

Bà giúp việc lắc đầu đáp.

_Đây là lần đầu tiên Dì thấy anh ta.

_Lạ nhỉ, cháu có quen ai tên là Felipe đâu. Thôi được rồi để cháu ra xem anh ta là ai?

Chải lại tóc, thay bộ quần áo khác. Loan bước ra phòng khác. Felipe ngồi quay lưng lại với Loan nên Loan không nhận ra. Loan lịch sự hỏi.

_Anh là ai?

Felipe quay lại nhìn Loan. Mặt Loan trắng bệch, cơ thể đông cứng. Loan không thể tin được anh ta có thể nhanh chóng tìm được nhà của mình, thậm chí số điện thoại của Loan, anh ta cũng biết.

Loan lắp bắp.

_Anh..anh đến đây làm gì?

Felipe cười.

_Tôi đến đây tìm cô.

_Tôi không muốn có quan hệ gì với anh. Mời anh đi cho.

_Em đừng nóng như thế. Em tiếp khách như thế không thấy là hơi bất lịch sự à?

_Đó là việc của tôi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh hay muốn gặp lại anh. Tôi đã sai lầm một lần, tôi không muốn lập lại sai lầm của mình. 

_Em đang nói đi đâu thế. Anh làm bạn với em cũng không được sao?

Loan hét to.

_Không!

Loan tưởng Felipe sẽ tức điên lên nhưng ngược lại, Felipe cười đến rung cả người. Loan thấy mình là một con ngố, một con hề. Lần nào gặp nhau cũng thế, anh ta luôn cười, luôn cảm thấy thích thú. Loan thấy có gì đáng cười đâu. Người đáng cười, đáng giễu cợt duy nhất ở đây là anh ta.

________________
Bình Luận (0)
Comment