Mướn Chồng

Chương 305

Trong bữa cơm tối. Ông Trương trách.

_Thằng Quân này tệ thật. Nó ham công việc cùng vừa thôi. Ít ra nó cũng phải về ăn cơm cùng gia đình.

Diễm chưa kịp lên tiếng nói đỡ hộ Quân. Bà Phương nói.

_Ông còn chê thằng Quân. Ngày trước ông cũng có khác gì nó đâu. Ông còn ham công việc còn hơn cả nó.

Sáng nay hai ông bà cùng thằng bé đi tập thể dục. Tính thằng bé vui vẻ nên khiến ông bà nội cười suốt. Nhờ thằng bé tình cảm vợ chồng của ông bà Phương đã dần hàn gắn lại như xưa.

Bà Phương không còn ghét bỏ thằng bé nữa. Bà bắt đầu thích và yêu nó như một người cháu trai của mình.

Thằng bé khôn ngoan nên biết nói và làm hài lòng ông bà nội. Ông Trương đối đáp lại.

_Bà lúc nào cũng bênh thằng Quân.

Ông quay sang hỏi Diễm.

_Con về phe ai? Phe mẹ con hay phe bố?

Thằng bé khôn khéo trả lời.

_Ông đừng làm khó mẹ cháu. Tất nhiên là mẹ cháu về phe bố cháu rồi.

Ông Trương giả vờ thở dài.

_Cháu cũng về phe bà nội của cháu chứ gì?

Thằng bé lắc đầu.

_Cháu về phe của ông nội.

Ông Trương cười tươi. Xoa đầu thằng bé. Ông khen.

_Cháu của ông ngoan. Có thế chứ, ít ra ông còn có cháu.

Bà Phương hỏi thằng bé.

_Cháu yên ông nội hơn bà nội đúng không?

_Đâu có. Cháu yêu cả hai ông bà.

_Nếu cháu yêu bà sao cháu lại về phe của ông nội mà không về phe của bà?

Thằng bé trả lời ngay.

_Cháu về phe của ông nội để cân bằng. Cháu không muốn ông cô đơn. Nếu không có ai ủng hộ bà, cháu cũng sẽ về phe của bà.

Bà Phương lắc đầu chịu thua thằng bé. Nó trả lời mới khôn khéo làm sao. Diễm che miệng cười. Lúc chờ ghe thằng bé trả lời. Diễm nín thở vì lo lắng. Câu trả lời của thằng bé vượt xa những gì mà Diễm nghĩ tới. Xem ra thằng bé không cần Diễm dạy nó phải ăn nói và trả lời người khác như thế nào. Thằng bé tự biết nó phải làm gì.

Ăn xong, thằng bé ngồi trong lòng ông Trương. Bà Phương ngồi đối diện. Cả hai vừa uống trà vừa nói chuyện. Thằng bé khoe.

_Cháu có vẽ tặng ông bà một bức tranh. Ông bà có muốn xem không?

Ông Trương hào hứng.

_Cho ông xem. Ông muốn thưởng thức tài nghệ của cháu.

Tụt khỏi lòng ông Trương. Thằng bé nhanh nhẹn đi lên lầu. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó. Ông Trương dặn với theo.

_Cháu đi chậm thôi. Nếu không lại ngã bây giờ.

_Dạ, cháu sẽ cẩn thận.

Bà Phương nhìn thằng bé không rời. Ông Trương hỏi.

_Bà đang nghĩ gì thế?

_Tôi đang nghĩ về những việc tôi làm trước kia.

Ông Trương nhẹ giọng.

_Những việc đã qua rồi. Bà cho qua đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. chỉ cần bây giờ bà sống khác đi. Bà chấp nhân cuộc sống hiện tại. Mở rộng lòng chào đón mẹ con Diễm. Bà thấy không? Từ lúc thằng bé về đây nhà mình vui hẳn. Thằng bé không những thông minh, xinh đẹp, dễ thương. Nó còn rất ngoan ngoãn, và vui tính. Không phải ai cũng may phước có được một thằng cháu như chúng ta đâu.

Bà Phương mỉm cười.

_Ông nói đúng.

Ông Trương nheo mắt.

_Lâu rồi tôi không thấy bà cười. Giá mà mỗi lần nói chuyện với tôi. Bà đều cười như thế này thì hay biết mấy.

Bà Phương đỏ mặt đáp.

_Ông chỉ nói xàm.

_Tôi đâu có nói xàm. Tôi đang nói rất thật.

Cả hai nhìn thằng nhóc đi xuống từng bậc thang. Trên tay thằng bé cầm hai tờ giấy vẽ. Thằng bé mỉm cười nói.

_Ông bà xem đi. Xem cháu vẽ ông bà có giống không?

Bà Phương, ông Trương chụm đầu lại xem hai bức vẽ của thằng bé. Diễm từ trong phòng ăn đi ra phòng khách. Thấy bố mẹ chồng cùng thằng bé đang chụm đầu và đang bình phẩm bức tranh của thằng bé.

Đôi mắt Diễm mờ lệ. Diễm cảm ơn thằng bé. Nếu không có nó, Diễm không biết làm thế nào để đối diện với bà Phương, không biết làm thế nào để hòa nhập vào cuộc sống gia đình và làm thế nào để thực hiện nghĩa vụ một người con dâu. Nhờ thằng bé, mọi chuyện đã diễn ra một cách suôn sẻ và tốt đẹp dần lên.

Bà Hoa đứng cạnh Diễm.

_Thằng bé đúng là rất đáng yêu.

Diễm lau hai dòng lệ trên má.

_Cảm ơn Dì.

_Cháu có biết Quân bận gì không?

_Anh ấy không nói gì cả. Cháu gọi điện cho anh ấy. Anh ấy chỉ nói vài câu rồi cúp máy. HÌnh như anh ấy vẫn còn giận cháu.

_Dì tưởng. Cháu và cậu ấy đã giải tỏa hết mọi hiểu lầm rồi.

_Lẽ ra cháu và anh ấy đã có cơ hội nói với nhau vào buổi chiều ngày hôm qua nhưng anh ấy bận việc đột xuất nên cháu không nói được gì cả.

_Dì tin là hai đứa sẽ sớm xóa tan hết mọi hiểu lầm và khoảng cách thôi.

Diễm thở dài.

_Cháu cũng hy vọng có thể làm được như Dì nói.

Hơn mười hai giờ đêm Quân mới về. Lần này Quân không say rượu nhưng người cũng nồng nặc hơi men. Diễm không tài nào ngủ được nên thức đợi Quân về.

Nhìn thấy Diễm. Quân lạnh lùng hỏi.

_Sao cô vẫn chưa đi ngủ?

Nghe giọng không mấy thiện cảm của Quân. Diễm run giọng đáp.

_Em chờ anh.

Quân nói cộc lốc.

_Không cần. Từ ngày mai cô cứ đi ngủ trước đi.

Không nói thêm câu gì nữa. Mở cửa tủ. Lấy một bộ quần áo. Quân đi tắm. Tắm xong. Diễm tưởng Quân sẽ đi ngủ nhưng không. Quân lấy máy tính, sau đó mở cửa phòng làm việc của ông Trương. Quân nhốt mình trong phòng làm việc. Diễm bật khóc. Ngồi một lúc chờ nước mắt cạn khô, chờ cơn đau thắt qua đi. Diễm đi pha cho Quân một tách cà phê.

Gõ cửa phòng. Diễm hỏi.

_Em có thể vào được không?

Quân cáu.

_Tôi bảo cô đi ngủ. Sao cô vẫn còn thức?

_Em chỉ muốn mang cho anh một ly cà phê và một bát cháo sau đó em sẽ đi ngủ ngay.

_Thôi được rồi. Cô vào đi.

Diễm quan sát căn phòng chứa toàn sách. Đây là lần đầu tiên Diễm bước vào căn phòng làm việc của bố chồng. Đúng như những gì Diễm nghĩ hai bố con Quân rất giống nhau. Cả hai đều đam mê công việc và kinh doanh.

Đặt lên bàn. Diễm định nói vài câu với Quân nhưng thấy Quân không muốn nói chuyện với mình. Diễm đành rút lui trong im lặng. Đóng cửa phòng, đứng dựa vào tường. Diễm ôm lấy ngực. Để mặc cho nước mắt rơi. Diễm tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Quân chỉ vì bận vieenc nên mới thế thôi. Khi nào hoàn thành xong. Quân sẽ có nhiều thời gian dành cho mình hơn. Làm vợ mình phải có trách nhiệm san sẻ và thông cảm cho anh ấy.

An ủi mình xong. Diễm thấy khá hơn. Nỗi đau giảm được một chút. Quẹt ngang nước mắt. Diễm lững thững đi về phòng. Căn phòng lạnh giá không có hơi ấm. Diễm không biết người ta lấy chồng có cảm giác như thế nào. Còn Diễm chỉ thấy nước mắt và buồn khổ.

Không ngủ được. Diễm lôi máy tính. Cố gắng tập trung. Diễm viết xong được một chương trong cuốn sách dành cho thiếu nhi. Nghĩ đến khuôn mặt thiên thần và nụ cười của thằng bé. Diễm thấy ấm lòng. Cảm giác nhẹ nhõm quay trở về. 

Quá mệt mỏi. Diễm ngủ ngục trên bàn. Quân làm việc đến hơn bốn giờ sáng. Vươn vai. Quân ôm lấy đầu. Quân đang bị khủng khoảng tinh thần. Ông Trần đang tập hợp cổ đông trong công ty. Họ đang o ép Quân vào đường cùng.

Là người chưa từng chịu thua bất kì ai trong công việc tự nhiên bị người khác chơi khăm. Quân không thể chấp nhận được nên nhất thời không điều khiển được lý trí của mình.

Quân biết mình sai khi đối xử lạnh nhạt và tàn nhẫn với Diễm nhưng Quân không muốn chia sẻ mọi buồn phiền trong lòng mình cho Diễm biết. Quân là người tự chủ, là người không muốn bộc lộ điểm yếu của mình cho người khác biết nên Quân thà chịu đựng một mình còn hơn nói với Diễm.

Bế Diễm lên giường. Quân thì thầm.

_Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện với em sau khi anh lấy lại được mọi thứ, còn bây giờ anh không muốn nói gì cả.
Bình Luận (0)
Comment