Mướn Chồng

Chương 34

Ông Hải thở dài bảo Diễm.

_Con ngoan, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cậu Trường không phải là chồng của con, sao con ương bướng thế, con thấy chưa vì tính cố chấp của con mà bây giờ con phải chịu khổ….!!

Nước mắt ràn rụa, Diễm lắc đầu nói.

_Chú nói dối cháu, nếu anh ấy không phải là chồng của cháu, tại sao trong lòng cháu chỉ nghĩ về duy nhất một mình anh ấy, lẽ nào ngay cả cảm giác của bản thân cháu cũng không biết…..!!

Diễm Hồng gào lên.

_Anh Trường, sao anh không nói gì đi, cô ta có phải là vợ của anh không….??

Diễm buông ông Hải ra, Diễm đau khổ hỏi Trường.

_Anh nói đi, em là gì của anh, tại sao anh cứ im lặng mãi….!!

Ngày trước Trường bị Diễm Hồng bám và làm phiền suốt ngày đến nỗi Trường sợ, bây giờ Trường lại bị thêm một con nhóc hiểu lầm làm chồng nữa, Trường nhăn mặt kêu khổ.

_Hai người có thể để cho tôi yên tĩnh nghỉ ngơi một chút được không….?? 

Trường bảo Diễm.

_Tôi đã nói là tôi và cô không có bất cứ quan hệ gì, nên cô làm ơn đừng gọi toi là chồng của cô nữa, người đàn ông tên Quân mới thực sự là chồng chưa cưới của cô, mong cô hiểu và đừng oán hận tôi….!!

Trường quay sang bảo Hồng.

_Còn em, em nên hiểu là giữa anh và em chỉ là tình bạn, ngoài quan hệ đó ra anh và em không còn quan hệ nào khác, anh hy vọng em nên tôn trọng anh một chút….!!

Diễm đau đớn, nước mắt tràn mi, Diễm nhìn Trường không rời, trái tim tan nát, nỗi đau cào xé tâm gan, sự phản bội của Trường đang giết dần giết mòn cơ thể, giác quan của Diễm.

Diễm cắn môi đến bật máu, Diễm tưởng bao lâu nay Trường đối xử lạnh nhạt, tệ bạc với Diễm vì Trường không yêu Diễm, người mà Trường yêu là cô gái đang đứng trước mặt Diễm.

Run rẩy, Diễm nói.

_Em xin lỗi vì em mà anh phải chịu nhiều đau khổ, lẽ ra em nên biết là trong lòng anh em không là gì cả, có lẽ ngày trước chỉ có mình em yêu anh, thích anh, em muốn lấy anh, còn anh, anh lấy em nhưng trái tim và cơ thể anh không thuộc về em….!!

Diễm khóc nấc lên.

_Em yêu anh nên em sẽ rút lui, em nên buông tha cho anh, em nên để anh đến với cô ấy, bây giờ em chẳng nhớ gì cả, ngay cả em là ai em cũng không nhớ, nhưng em lại không thể quên được anh, có phải số phận của em quá trớ trêu, em đã yêu người không yêu em, thích người không thích em, thôi thì chúng ta nên chia tay nhau từ đây, anh về với duyên tình của anh, còn em, em sẽ đi tìm cho mình một lối đi khác, chào anh….!!

Quẹt dòng lệ chảy trên má, Diễm chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn theo, họ không hiểu ra làm sao cả, Trường ngồi ngơ ngẩn như người mất hồn, Trường cảm thấy trái tim Trường đang đau, lòng Trường đang khóc than, chỉ cần nghĩ từ nay Diễm không còn đến làm phiền Trường, không còn nhận lầm Trường làm chồng của Diễm nữa.

Trường cảm thấy chán và buồn hẳn, phải chăng bị Diễm làm phiền, bị Diễm quấy phá, bị Diễm nhận lầm làm chồng không phải là điều phiền toái, không phải là điều khiến Trường bực mình, tức giận như Trường nghĩ mà trong lòng Trường hình như còn vui vì điều đó.

Ông quản gia vội chạy theo Diễm, Hồng vẫn còn căm tức, và vẫn còn ghen tuông, đôi môi mím chặt, Hồng nhìn Trường không rời, cơn giận trong người Hồng đang bùng nổ, chỉ cẩn một cần kim cũng đủ khiến quả bom trong người Hồng bị tích tụ từ nãy đến giờ nổ tung.

Chán nản và mệt mỏi, ông Hải nói.

_Chú xin lỗi cháu, con gái chú có tính trẻ con, nó lại ương bướng nên làm gì nó cũng làm theo ý của nó, khi nó đã cho cái gì là đúng nó luôn muốn làm cho bằng được, chú mong cháu hiểu và đừng buồn chú….!!

Trường dựa người ra sau thành giường, Trường phân trần.

_Cháu hiểu, cháu không trách gì cô ấy cả, cô ấy cũng đâu có muốn thế, chẳng qua cũng là do cô ấy bị mất trí nhớ, cháu tin là sau khi cô ấy nhớ được cô ấy là ai, cô ấy sẽ hiểu ngay thôi….!!

_Chú cũng mong là thế nhưng từ bây giờ cho đến lúc nó nhớ được nó là ai, chú sợ nó sẽ bị đau khổ, bị dằn vặt vì nó tin cháu là chồng của nó, bây giờ nó trông thấy cháu đi cùng cô gái này, nó tưởng là cháu đang phản bội nó, chú sợ tinh thần, tình cảm của nó càng ngày càng xa sút, nếu tình trạng này mà kéo dài, chú nghĩ nó sẽ không thể nhớ lại được nó là ai….!!

Hồng tức giận hét lên.

_Nói như chú thì có phải là thiệt thòi cho anh Trường quá không, cháu không biết tại sao con gái chú lại nhận lầm anh Trường là chồng nhưng tuyệt đối không được, cháu không thể chấp nhận được điều này, dù có là giả vờ đi chăng nữa, cháu cũng không cho phép…..!!

Trường hét nhỏ.

_Em thôi đi, sao em lại ăn nói với chú như thế….??

Hồng quay phắt lại, Hồng quát.

_Còn anh nữa, anh không được phép nhận cô ta là vợ, anh có còn tôn trọng em không, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không….??

Trường cáu.

_Em bị làm sao thế, chẳng lẽ anh vẫn còn chưa nói rõ cho em hiểu….??

_Em hiểu nhưng anh cũng phải hiểu cho em, em yêu anh, thích anh, làm sao em có thể chấp nhận nổi sự thật là anh đang đóng giả làm chồng của một cô gái khác, mặc dù anh làm thế vì lòng tốt, vì anh muốn cô ấy nhanh phục hồi trí nhớ, em cũng không thể chịu nổi….!!

_Anh và chú có từng nghĩ đến việc khi cô ấy nhớ được cô ấy là ai, cô ấy sẽ hận hai người vì hai người đã lừa cô ấy, cô ấy làm sao lấy lại được lòng tin vào hai người nữa, sự thật nào cũng đắng cay nhưng con người ta sống không thể thoát khỏi nó, theo cháu chúng ta nên giải thích cho cô ấy hiểu, nên động viên cho cô ấy mau chóng lành bệnh còn hơn….!!

Lời của Hồng không phải là không có lí nhưng cũng phải tùy người, tùy trường hợp mới nên đem điều đó ra để áp dụng, còn đối với một cô gái dễ bị tổn thương như Diễm, Diễm sẽ không muốn nghe, cũng không muốn biết gì cả.

Mặc dù ông quản gia đã chạy theo Diễm ngay sau khi Diễm bỏ đi nhưng ông tìm khắp nơi cũng không thấy Diễm đâu, ông đã lục gần như khắp bệnh viện cũng không tìm thấy Diễm, ông cảm tưởng Diễm đã bốc hơi vào không khí.

Ông hốt hoảng, ông vội gọi cho ông Hải, ông Hải vẫn còn đang nói chuyện với Trường trong phòng bệnh, ông không đi tìm Diễm vì ông tin ông quản gia có thể bắt kịp được Diễm nhưng ông không ngờ con gái ông đã hoàn toàn biến mất.

Ông Hải lo lắng hỏi.

_Diễm đâu….??

Ông quản gia nói không ra hơi.

_Xin lỗi ông chủ, nhưng tôi không tìm thấy cô ấy đâu cả….??

Ông Hải đứng bật dậy.

_Bác bảo sao, tôi tưởng là nó đang ở chỗ bác….??

_Tôi đã chạy ngay theo sau cô chủ nhưng cô chủ chạy nhanh quá nên tôi không theo kịp….!!

_Bác đã đi tìm nó chưa….??

_Tôi đã đi tìm gần khắp cả cái bệnh viện này mà vẫn không thấy ….!!

Mặt ông Hải tái lại, môi run run, ông nói.

_Bây giờ ông đang ở đâu….??

_Tôi đang ở dưới sân….!!

Ông Hải thở dài bảo Trường.

_Cháu nghỉ ngơi đi, chú phải đi tìm Diễm, không biết nó đã bỏ đi đâu nữa….!!

Trường sợ hãi, Trường run giọng hỏi.

_Cô ấy liệu có sao không hả chú….?? Cháu xin lỗi vì cháu nên cô ấy mới bỏ đi như thế…!!

Vỗ nhẹ vào vai Trường, ông Hải trấn an Trường.

_Cháu đừng suy nghĩ gì nhiều, lỗi này không phải là do cháu, chú vẫn còn chưa làm gì để cám ơn công cứu mạng con gái chú, cháu vì nó mà gặp nạn hết lần này đến lần khác. Chú thay mặt nó, chú thành thật cảm ơn cháu….!!

_Cháu hãy cố gắng nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng cho tốt, chú sẽ cố gắng giải thích cho nó hiểu, chú tin là sau khi chú giải thích rõ ràng mọi chuyện, nó sẽ hiểu được vấn đề, nó sẽ không khiến cháu bị rơi vào tình trạng khó xử như thế này nữa….!!

Ông cũng quay sang bảo Hồng.

_Chú cũng xin lỗi cháu, con gái bác không có ý phá hoại tình cảm lứa đôi của cháu và Trường, chẳng qua là do nó bị mất trí nhớ, nó được Trường cứu mạng, Trường đã ở bên cạnh nó những lúc nó gặp khó khăn và nguy hiểm nhất nên nó mới hiểu lầm, chú mong cháu hiểu cho nó, mong cháu đừng buồn lòng và đừng trách giận Trường….!!

Hồng im lặng không nói gì, Hồng đang tức, đang hận, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, đầu Hồng bốc khói, Hồng chỉ hận là Hồng không thể hét thẳng vào mặt ông Hải, không thể chửu ông, rủa ông thay cho con gái ông.

_Chú đi đây, cháu cố gắng nghỉ ngơi, mai chú lại đến thăm cháu….!!

Trường dặn.

_Nếu có tin tức gì của cô ấy chú làm ơn gọi điện báo cho cháu biết …!!

_Được rồi….!!

Ông Hải vội rời khỏi bệnh của Trường, ông muốn nhanh chóng đi tìm con gái, biết là Diễm có thể nhớ được số nhà, số điện thoại di động của ông và điện thoại bàn ở nhà nhưng thành phố này đầy rẫy tội phạm, kể từ khi Diễm di du học trở về chỉ trong vòng có mấy tháng đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Ông Hải thở dài.

_Mong là không có chuyện gì xẩy ra với nó nữa, nếu không mình làm sao mà sống nổi….!!

Sau khi được ông Hải giải thích rõ ràng mọi chuyện, Hồng đã hiểu được một phần của câu chuyện, tuy là không trách giận gì Diễm nữa, nhưng lòng ghen tuông trong Hồng vẫn không giảm, Hồng coi Trường là mối tình duy nhất, là người duy nhất Hồng muốn lấy, Hồng đã yêu Trường bao lâu nay, mong ước duy nhất của Hồng là được Trường nói câu anh yêu em.

Tuy là Trường vẫn chưa nói nhưng Hồng vẫn không nguôi hy vọng, Hồng luôn tin là bằng tấm lòng, bằng tình yêu chân thành Hồng có thể khiến Trường đáp lại tình cảm của Hồng.

Đã tám năm trôi qua, tám năm trôi qua trong bình lặng, Trường không nói gì cả, cứ mỗi lần Hồng nhắc đến chuyện tình duyên của Hai người, Trường lại tìm cách gạt bỏ nó đi, Trường luôn bảo Hồng là Trường chỉ coi Hồng là một người bạn thân, một cô em gái của Trường mà thôi.

Vì quá yêu Trường, quá quyến luyến Trường nên Hồng luôn lo sợ mất Trường, Hồng lại là một cô gái có tính sở hữu mạnh, Hồng khi đã yêu ai thích ai thì chỉ muốn người đó thuộc về duy nhất một mình Hồng.

Trường là một con người lạnh lùng, khó gần nên những cô gái bám đuôi theo Trường không ai có thể chịu đựng được tính cách khắc nghiệt của Trường lâu, nên họ đều tự động rút lui, thành ra Hồng ít phải chịu cảnh ghen bóng, ghen gió, nhưng nay đột nhiên xuất hiện một cô gái dám nhận Trường làm chồng, Hồng cũng lờ mờ nhận ra đối với cô gái này Trường không hề vô tình như đối với các cô gái khác, nên Hồng càng ghen tuông, càng đau và càng sợ mất Trường nhiều hơn.

Trường cố gắng nhỏm dậy, Trường muốn đi tìm Diễm, phải ngồi đợi chờ kết quả trong lo lắng, bồn chồn khiến Trường không yên tâm.

Hồng điên tiết.

_Anh còn định đi đâu nữa, anh đã cứu mạng cô ta, đã làm biết bao nhiêu chuyện cho cô ta thế vẫn còn chưa đủ hay sao….??

Trường thở dài.

_Nếu em còn có thái độ không tốt như thế nữa, em làm ơn về đi, anh đã mệt mỏi lắm rồi, anh không muốn cãi nhau với em nhất là vào lúc này….!!

Hồng đau khổ bảo Trường.

_Em không hề muốn nổi nóng với anh, hay muốn cáu giận với anh nhưng anh luôn làm cho em phải đau, phải khổ, phải tức giận vì anh, sao anh không thể một lần nghĩ cho em, suy nghĩ xem anh làm thế có làm tổn thương em không….??

Trường nhíu mày.

_Em làm anh đau đầu quá, anh xin em, đừng có lần nào em đến tìm gặp anh, em cũng nói lại chuyện này được không….??

_Anh nói lại một lần chót, anh và em tuyệt đối không thể có tình yêu, chúng ta vẫn mãi chỉ là bạn, chỉ là một đôi bạn tốt thôi, anh mong em hiểu, mong em đừng cố chấp nữa….!!

Trường loạng choạng đứng dậy, cơ thể xanh xao vì mất máu nhiều, vết thương trên người đau nhức khiến Trường lảo đảo muốn ngã, đi được hai bước Trường lại phải ngồi bệt xuống giường.

Hồng vội đỡ lấy Trường, hai người còn đang một người nâng, một người bảo là không cần.

_Mau buông anh ấy ra….!!

Tiếng quát vang lên làm cả hai giật mình. Trong lúc sợ hãi, Hồng vội buông tay Trường ra, Trường và Hồng kinh ngạc nhìn người vừa quát mình không chớp, họ há hốc mồn, mắt mở to nhìn, họ không hiểu ra làm sao cả.
Bình Luận (0)
Comment