Mướn Chồng

Chương 61

Dìu Quân vào phòng khách, Diễm nhờ Dì hoa đi lấy hộp thuốc trong tủ cho Diễm. Vừa bôi thuốc cho Quân, Diễm sụt sịt nói.

_Em xin lỗi, em mong anh từ lần sau đừng đến tìm gặp em nữa….!!

Cầm lấy tay Diễm, Quân khổ sở giải thích.

_Nếu em không cho anh gặp em nữa làm sao mà anh chịu nổi, mong em đừng bắt anh rời xa em….!!

Lau hai dòng lệ trên má, Diễm thở dài.

_Em không muốn hai anh đánh nhau hay coi nhau như kẻ thù vì em, em là một cô gái không ra gì, anh là một người bạn tốt của em, còn Trường là một người đàn ông có ơn cứu mạng em, em còn thích anh ấy nữa, em không muốn một trong hai anh bị tổn thương vì em….!!

Quân lắc đầu.

_Em đừng nghĩ thế, việc em chọn ai trong hai người bọn anh là quyền của em, anh và Trường không có quyền bắt ép em nhưng anh mong em hiểu, không có thằng đàn ông nào lại không ghen tuông khi thấy người con gái mình yêu đang ôm hôn một người đàn ông khác….!

Diễm cúi mặt, miệng lí nhí.

_Em hiểu, vì thế em mong anh đừng đến tìm em nữa, em không nên gặp mặt ai trong hai anh, có lẽ như thế sẽ tốt hơn….!!

Quân kêu khổ.

_Xin em đừng đối xử vô tình với anh như thế, anh không thể chịu đựng được nếu một ngày anh không được gặp mặt em chắc là anh sẽ phát điên lên mất…!!

_Anh sẽ quên được em thôi, em cầu chúc cho anh được hạnh phúc, đừng quên em sẽ luôn là bạn tốt của anh….!!

Quân ghen tuông hỏi.

_Em vẫn yêu hắn, thích hắn mặc dù hắn làm tổn thương em sao…??

Diễm buồn rầu đáp.

_Xin anh đừng hỏi gì em vào lúc này, em không thể nói được gì, mong anh hiểu cho em….!!

Quá mệt mỏi, quá chán chường, im lặng, Quân không hỏi Diễm câu nào nữa, Diễm tiếp tục bôi thuốc cho Quân, xảy ra quá nhiều chuyện nên hơn một giờ đêm Quân mới từ nhà Diễm ra về.

Trường không về nhà ngay, mang khuôn mặt bị bầm tím nhiều chỗ, Trường tìm một cái quán ven đường, gọi mấy chai rượu, Trường uống như điên, cuộc chiến lúc nãy vẫn còn chưa tan, nhớ lại ánh mắt căm hận và chán ghét của Diễm, lòng Trường tan nát, vò đầu bứt tóc, Trường gọi thêm mấy chai rượu nữa.

Say mềm, Trường gọi điện thoại cho Diễm nhưng Diễm không bắt máy, Trường cười như điên, lảo đảo Trường ra về, đã quá khuya nên đường vắng không có nhiều xe cộ, nếu không Trường đã đâm vào người ta rồi.

Chưa mở được cửa, Trường thấy có một cô gái đang ngủ gục trước cửa, mắt nhắm mắt mở, nhớ hôm nào Diễm cũng ngủ trước nhà Trường như thế này, chân đá nhẹ vào người cô ta, Trường lè nhè hỏi.

_Cô đến đây làm gì….??

Hồng giật mình thức giấc, thấy Trường về Hồng mỉm cười sung sướng nhưng Hồng không vui được lâu, nhìn khuôn mặt bị bầm tím, mùi rượu nồng nặc toát ra từ hơi thở của Trường, Hồng sợ hãi hỏi.

_Anh bị làm sao thế…??

Vì quá say nên Trường không còn phân biệt được cô gái đứng trước mặt mình là Hồng không phải là Diễm, Trường cười khẩy.

_Cô đến đây để xem tôi bị thê thảm như thế nào đúng không…?? Cô đã thắng rồi, đã thỏa mãn rồi vì tôi bây giờ đang rất thê thảm, đang rất khổ đau….!!

Vội đỡ lấy Trường, Hồng sụt sịt.

_Anh đang nói lung tung gì thế, em không hiểu gì cả…??

Đẩy Hồng đứng sát vào cửa, Trường nhếch mép.

_Cô thật giỏi ngụy biện, cô làm tôi đau khổ như thế này, cô lại nói cô không hiểu gì, cô có cần tôi moi tim gan ra cho cô xem không…??

Hồng khóc nức nở, bây giờ thì Hồng đã hiểu rồi, nhất định người con gái làm cho trái tim Trường tan nát, làm Trường uống say đến không biết gì thế này là Diễm, chỉ có Diễm mới khiến Trường thay đổi, mới khiến Trường tan chảy, dù tám năm qua Hồng đã cố nhưng Hồng không làm được.

Nâng cằm Hồng lên, Trường đau khổ hỏi.

_Hắn có gì hay mà tại sao em luôn ở bên cạnh hắn, còn anh thì sao, tại sao em không thể tha thứ cho anh, em nói đi, làm ơn nói gì đi….!!

Đẩy Trường ra, Hồng muốn đi về, Hồng không muốn phải thay người con gái khác cho Trường trút hận, trút những lời yêu thương, nếu phải làm thế Hồng có khác gì một cái bóng, một người mãi mãi vẫn chỉ là một kẻ đứng ở đằng sau, một người đứng trong bóng tối, một người thế thân.

Hồng chưa rời khỏi cơ thể Trường, lôi giật Hồng lại, Trường quát.

_Cô định bỏ đi đâu, có phải cô muốn quay về bên hắn đúng không, tôi sẽ không bao giờ để cho cô làm thế….!!

Trường hôn Hồng, một nụ hôn cưỡng bức, Hồng đánh thật mạnh vào người Trường, mặc dù Hồng luôn mong Trường yêu Hồng, nhưng không phải trong tình huống, không phải trong hoàn cảnh này, Hồng càng cố vùng thoát khỏi Trường, Trường càng ôm chặt, càng hôn Hồng mãnh liệt hơn, nước mắt làm môi Hồng mặn chát, làm lòng Hồng đau khổ, không có nỗi đau nào hơn nỗi đau người mình yêu lúc nào cũng nghĩ về một người con gái khác, lúc nào cũng lo lắng cho cô ta, lúc nào cũng chỉ muốn nhìn cô ta mà thôi.

Hồng càng khóc, càng đánh mạnh vào người Trường, Trường càng ghen, càng hận, nhấc bổng Hồng,Trường bế Hồng vào giường ngủ.

Sợ hãi cực độ, Hồng hét.

_Bỏ em xuống, anh đang làm gì thế….??

Hồng đánh mạnh vào mặt, vào đầu, vào ngực Trường, ném mạnh Hồng lên giường, cởi áo, Trường cười thật đểu.

_Sao cô không thuộc về tôi nhỉ…??

Mặt Hồng trắng bệch, cơ thể run rẩy, Hồng cố ngồi dậy, cố chạy khỏi giường, nhưng Hồng chỉ là một cô gái yếu đuối, một người đàn ông khỏe mạnh như Trường lại được hận thù, ghen tuông, rượu giúp sức, Hồng không thể chạy thoát.

Chuyện gì đến cũng phải đến, quá đau đớn, quá tủi nhục, Hồng ngất xỉu. Sáng hôm sau, Trường giật mình tỉnh giấc, Trường thấy cơ thể mình đang nằm cạnh ai đó, hốt hoảng Trường nhìn sang, vén mấy sợi tóc che phủ khuôn mặt Hồng, mắt Trường mở to, mặt tái nhợt, môi run rẩy, Trường cố nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm qua, sau khi nhớ lại toàn bộ, đôi mắt Trường đỏ hoe, trong cơn say Trường đã gây nên tội, Trường không biết phải đối diện với Hồng như thế nào.

Nhìn hai dòng lệ trên má chưa khô của Hồng, Trường cắn chặt răng, loạng choạng Trường đi vào phòng tắm, đau khổ, Trường gục mặt khóc, Trường đang làm tổn thương người bạn thân nhất, tốt nhất, vò đầu bứt tóc Trường không biết phải làm sao.

Hồng tỉnh dậy, cơ thể đau nhức, nhớ lại chuyện đêm hôm qua, Hồng khóc như mưa, cắn chặt răng, mặc quần áo, Hồng đã quyết tâm không bao giờ thèm nhìn mặt Trường hay đến tìm Trường nữa, Hồng không muốn Trường phải chịu trách nhiệm, lấy một người đàn ông mà trái tim của người đó không thuộc về mình thì có khác gì lấy được một cái xác mà không có linh hồn, không lẽ vợ chồng sống với nhau chỉ cần nhìn thấy mặt nhau hàng ngày, chỉ cần pháp luật công nhận là đủ.

Ôm lấy mặt, Hồng khóc như một đứa trẻ, cầm lấy túi sách, Hồng muốn đi. Trường từ trong phòng tắm bước ra, thấy Hồng, cả hai im lặng không nói gì, sau chuyện đêm hôm qua, hai người không còn có thể giả vờ bình thường để gặp mặt nhau được nữa.

Cúi gằm mặt, khó khăn lắm, Trường mới thốt nổi nên lời.

_Anh…anh xin lỗi….!!

Hồng căm phẫn hét lên.

_Đủ rồi, tôi không muốn nghe, bây giờ anh có nói gì, làm gì cũng vô ích, anh không thể trả lại đời con gái cho tôi…!!

Vừa khóc, vừa cười Hồng nói.

_Từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh hãy đi tìm tình yêu của anh đi…!!

Hồng xăm xăm đi ra cửa. Trường thở dài.

_Anh sẽ chịu trách nhiệm….!!

_Bốp….!!

Hồng tát Trường một cái nảy lửa, Hồng hét.

_Anh tưởng tôi cần anh lấy tôi sau khi anh làm chuyện đó với tôi ư, anh nhầm rồi, có thể tôi sẽ đau, sẽ hận anh, nhưng tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm hay lấy tôi, tôi không cần, thà là tôi phải sống một mình cả đời, còn hơn phải lấy một người chồng không có trái tim, tình bạn tám năm của chúng ta đến đây là kết thúc, chào anh….!!

Nắm lấy tay Hồng, Trường van xin.

_Anh xin em, xin em hãy tha thứ cho anh…!!

Hất tay Trường ra, Hồng cười cay đắng.

_Tám năm qua tôi đúng là một con ngốc, tôi đã luôn yêu anh, hy vọng vào tình cảm của anh để rồi hôm nay tôi chỉ nhận được một nỗi đau, nhận được một con tim tan nát, một nỗi sầu hận không bao giờ tan….!!

Tát Trường thêm mấy cái nữa, Hồng nói.

_Mấy cái tát này coi như anh trả lại tôi những gì mà anh đã nợ của tôi. Tôi hy vọng tôi không bao giờ phải gặp lại anh nữa….!!

Hồng bỏ đi, Trường ngồi thụp xuống nền nhà, thù hận thật khủng khiếp, Trường không những làm tổn thương Diễm mà bây giờ còn làm tổn thương Hồng – người bạn thân trong tám năm, tất cả đã mất hết cả rồi, Trường không còn gì nữa, tình yêu mất, tình bạn cũng không còn. Nước mắt lăn dài trên má Trường, Trường ngồi im lặng, xung quanh Trường yên ắng quá, Trường cảm tưởng chỉ còn duy nhất mình Trường là còn tồn tại trên đời này.

_________________
Bình Luận (0)
Comment