Mướn Chồng

Chương 67

Diễm đưa Trường đến bệnh viện, trên đường đi Trường không ngừng nhăn nhó kêu đau, Trường kêu một phần vì cú đụng xe không phải là nhẹ, một phần Trường phải làm thế mới có cơ hội được Diễm quan tâm.

Diễm khóc suốt trên đường đi, Diễm đang hối hận vì hành động tức giận của mình đã làm cho Trường bị thương, nếu Diễm biết được Trường mong điều này xảy ra thì có lẽ Diễm đã không hối hận nhiều như thế.

Trường nắm chặt lấy tay Diễm, đầu dựa vào vai Diễm, mặt Trường rịn đầy mồ hôi đúng là Trường đang đau thật, lo sợ phát điên, Diễm luôn giục anh chàng tài xế lái xe thật nhanh.

Khóc nức nở, Diễm lo lắng hỏi Trường.

_Anh không sao chứ…?? Em xin lỗi, em không cố ý làm anh bị thương…!!

Trường thều thào.

_Anh không sao đâu, em đừng lo, anh sẽ khỏe lại ngay thôi…!!

Lau hai dòng lệ trên má, Diễm đau khổ nói.

_Mong anh không bị làm sao, bố em đã bị như thế rồi, em không muốn mất luôn cả anh…!!

Trường sung sướng hỏi.

_Trong em anh quan trọng như thế sao…??

Diễm gật đầu.

_Anh rất quan trọng, em không muốn mất anh. Ngay lần đầu tiên gặp anh, em đã có cảm giác thân quen như tình thân ruột thịt, càng gặp anh em càng có cảm giác đó…!!

Trường nhíu mày.

_Tình thân ruột thịt….??

_Vâng…!!

Trường cay đắng đáp.

_Giá mà điều đó không xảy ra thì chúng ta đã không phải khổ sở như thế này….??

Diễm ngu ngơ hỏi.

_Anh vừa nói gì em nghe không được rõ…??

_Không có gì….!!

Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đưa Trường đi siêu âm, chụp X-Quang. Diễm đi đi lại lại ngoài phòng chờ, bây giờ Diễm vừa phải lo cho ông Hải, vừa phải lo cho Trường, Diễm coi họ là hai người quan trọng nhất cuộc đời Diễm, Diễm không muốn mất ai trông số họ.

Một lúc sau bác sĩ đi ra, Diễm đứng dậy, mắt chưa khô lệ, Diễm run giọng hỏi.

_Anh ấy có sao không bác sĩ…??

_Bụng cậu ấy có dấu hiệu bị tổn thương, cô nên làm thủ đăng kí cho cậu ở bệnh viện để tiện việc theo dõi…!!

_Cảm ơn bác sĩ…!!

Mở cửa phòng, đi vào trong, Diễm sụt sịt.

_Em xin lỗi anh, lần này em đã hại anh rồi…!!

Gượng cười, Trường nói.

_Anh không sao đâu, em đừng lo, chúng ta có thể ra về được rồi chứ….??

Diễm lắc đầu.

_Bác sĩ nói anh cần phải ở đây để tiện cho việc theo dõi bệnh tình của anh, anh nên ngoan ngoãn ở lại đây đi…!!

_Nhưng anh ghét không khí bệnh viện…!!

_Ghét anh cũng phải ở lại, nếu không em sẽ giận anh…!!

_Được rồi, anh sẽ ở lại, chỉ cần hàng ngày em đến đây thăm hỏi anh là được rồi…!!

Đỏ mặt Diễm không nói gì. Trường nhìn Diễm không rời, trên môi Trường nở một nụ cười thật tươi, mặc dù khuôn mặt tím tái, nhợt nhạt vì đau nhưng cơ hội được Diễm tha thứ, quan tâm thế này không phải là dễ mà có được. Trường nên cảm tạ ơn ông Trời, nên cảm tạ ông đã để cho tai nạn này xảy ra, nếu không, có lẽ Trường không bao giờ làm Diễm nguôi ngoai được cơn giận đối với Trường.

Ở ngoài cửa có một đôi mắt đang nhìn vào, ông ta cười thật sâu cay.

_Xem ra thằng con trai ngu ngốc của mình đã làm con bé kia siêu lòng rồi, kiểu này chẳng mấy chốc nó phải kết hôn với con bé kia thôi, khi đó kế hoạch của mình mới thật sự hoàn mĩ…!!

Nói xong câu đó ông ta bỏ đi luôn, ông ta vừa đi khỏi có một bóng đen bám theo ông ta, một lúc sau Quân đến, do có hỏi thăm phòng bệnh của Trường nên Quân biết Trường đang nằm ở phòng bệnh nào, cánh cửa phòng chỉ khép hờ, người đứng ở bên ngoài có thể nhìn vào trong, nếu không phải do quá yếu đuối, nếu không phải do quá xúc động, Diễm đã không để cho Trường ôm và nếu Diễm không làm thế Quân sẽ không nhìn thấy, nếu Quân không nhìn thấy sẽ không có quá nhiều chuyện xẩy ra về sau này.

Tức giận, ghen tuông, căm hận, Quân bỏ đi, đi qua phòng bệnh của ông Hải, gửi hoa và quà cho ông, Quân đi về nhà. Diễm không hề biết Quân đến thăm ông Hải cho đến khi Diễm đi về phòng bệnh của ông Hải, Diễm được ông quản gia nói lại, mặt Diễm tái nhợt, môi run rẩy, Diễm chạy đi tìm Quân nhưng Quân đã đi xa rồi.

Diễm đi lang thang trong sân bệnh viện như một con điên, Diễm không biết Diễm yêu ai thích ai nữa, nhưng Diễm biết Diễm đang làm tổn thương cả hai chàng trai, vì Diễm họ đang ở hai thế đối đầu nhau. Liệu Quân có vì điều này mà mang hết những bằng chứng đó ra tòa không.

Không còn cách nào khác, mặc dù ghét Trường, vì Trường mà ông Hải bị ra nông nỗi này nhưng vì Diễm nên ông quản gia, bà giúp việc phải phụ Diễm chăm sóc cả ông Hải lẫn Trường.

Mặc dù Diễm thông minh, nhưng Diễm quá ngây thơ, trong trắng, đối với cuộc đời đầy lọc lừa và gian dối này Diễm không có một chút đề phòng, hay có một chút cảnh giác nào, Diễm có biết đâu người đang được Diễm quan tâm, lo lắng, chăm sóc, cảm thấy có lỗi chính là thủ phạm của tất cả những việc này, mọi đau khổ, buồn phiền của Diễm đều từ Trường mà ra.

Do đã ở bệnh viện cả ngày nên buổi tối Diễm phải về nhà, Trường không muốn xa Diễm nhưng thấy Diễm mệt mỏi nên Trường đành để cho Diễm đi, Diễm vừa đi khỏi, ông Đăng gọi điện đến.

_Con đã làm nó xiêu lòng chưa…??

Trường thở dài.

_Bố nghĩ cô ấy là ai, cô ấy không thể dễ dàng tha thứ cho con như thế…!!

_Chính vì thế con nên nghĩ cách gì đi….!!

_Ý của bố là sao…??

Ông Đăng trách móc Trường.

_Con ngu ngốc hay là con không nghĩ ra được…!!

Trường kêu khổ.

_Con thực sự không hiểu được ý của bố…??

_Quá đơn giản sao con không lợi dụng cơ hội này để bắt nó ở bên con cả đời…!!

Ông Đăng càng nói, Trường càng mù mờ không hiểu.

_Bố có thể nói rõ hơn được không….??

_Con có muốn nó lấy con không….??

Thực lòng Trường rất yêu Diễm, nếu không phải vì thù hận thì Trường đã có thể toàn tâm, toàn ý yêu Diễm rồi, nhưng dù nói thế nào lấy Diễm luôn là ước mơ của Trường, hình bóng của Hồng thoáng hiện lên trong đầu Trường, Trường làm thế này liệu có tàn nhẫn đối với Hồng quá không, Hồng vì Trường phải chịu tổn thương, phải chịu đau khổ, có lẽ cả đời này Trường cũng không thể trả hết được nợ cho Hồng.

Nước mắt lăn dài trên má, Trường thì thầm.

_Xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em, anh là một kẻ không ra gì, nếu em muốn anh chết, anh sẽ trả lại em cái mạng này, anh sẽ làm theo yêu cầu của em dù có là gì chỉ cần em xuất hiện trước mặt anh, nói những yêu cầu của em, anh sẽ thực hiện ngay….!!

Thấy Trường im lặng không nói gì, ông Đăng quát.

_Sao con không nói gì…??

_Bố biết câu trả lời của con rồi, con yêu cô ấy, con sẽ làm tất cả để cô ấy được an toàn…!!

Gật đầu hài lòng, ông Đăng nói.

_Nếu con muốn lấy nó, con nên giả chết đi…!!

Trường kinh ngạc hét lên.

_Bố bảo sao, nếu con chết rồi, cô ấy lấy con làm gì….??

_Chính vì con chết nó mới phải lấy con…!!

Vò đầu, bứt tóc, Quân phát điên.

_Bố định trêu đùa con đến bao giờ nữa, có gì sao bố không nói thẳng ra đi…!!

_Bố bảo con giả chết vì con bé đó thực lòng không hề vô tình với con, nó thích con thật lòng, nếu con có mệnh hề gì nó làm sao mà sống yên được đúng không…??

Hết kiên nhẫn, Trường hét.

_Có gì bố nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa….!!

_Bố muốn con đóng giả là đang bị bệnh ung thư, con thấy thế nào…??

Trường tái mặt, môi Trường run run.

_Ý của bố là con giả bị ung thư để giữ Diễm ở bên cạnh con, cô ấy vì thương hại con, lo cho con cô ấy không thể bỏ đi đúng không bố…!!

Nước mắt tuôn trào, Trường căm phẫn.

_Con không thể làm thế, con hại bố cô ấy sống chết không rõ, công ty đang bị phá sản, bây giờ con còn lừa cô ấy nữa, như thế có phải là quá độc ác không …??

Ông Đăng cười như điên.

_Con đang trách móc bố đấy hả, để bố nói cho con biết, nếu con không nghe lời bố, bố sẽ làm gì cô ta là tùy bố, bây giờ cô ta chỉ có một mình, bố cô ta đang nằm chết trên giường, công ty, tài sản của cô tay sớm muộn gì cũng thuộc về người khác, con nghĩ thử xem ai sẽ là người đảm bảo an toàn cho cô ta đây, hay là con muốn anh chàng Quân nào đó thay con bảo vệ cô ta…??

Lòng ghen tuông sục sôi, nếu không phải vì Quân, Trường đã không làm chuyện có lỗi với Hồng, cái giá đó là quá đắt, gồng mình vì tức, vì căm hận, Trường không thể nhường Diễm cho Quân được.

Trường ghen tị Quân vì Quân được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, được bố mẹ yêu thương nuông chiều, cả tuổi thơ được bao bọc chở che, được ăn học đàng hoàng, Quân lại được ông Hải chấp nhận làm con rể, còn Trường, Trường phải mất cha, mất mẹ từ bé, phải sống trong sự ghẻ lạnh của mọi người, phải chịu cảnh đói rét, màn trời chiếu đất, dù sau này được cha mẹ nuôi thương yêu như con nhưng cũng không thể bù đắp được những mất mát mà ông Hải đã cướp mất của Trường.

Quán căm phẫn, Trường nói.

_Con đồng ý…!!

Ông Đăng nở một nụ cười chết tróc.

_Bố sẽ nhờ một bác sĩ trong bệnh viện làm giả hồ sơ bệnh án cho con, con chỉ cần đóng cho giống một người bị bệnh ung thư là được rồi…!!

Trường lo sợ.

_Nhưng con sợ cô ấy sẽ nghi ngờ, vì cô ấy rất thông minh, bây giờ bố cô ấy đang nằm viện bố nghĩ cô ấy sẽ đồng ý lấy con sao…??

Ông Đăng cười bí hiểm.

_Con yên tâm, ông ta sẽ sớm tỉnh lại thôi, nhưng không phải là bây giờ…!!

Trường càng ngày càng thấy ông Đăng thật đáng sợ, thù hận làm ông càng ngày càng lạnh lùng, càng độc ác, vì trả thù ông không từ bất cứ thủ đoạn nào ngay cả thằng con trai duy nhất của ông, ông cũng ép nó làm theo ý ông.

Ông Đăng nói tiếp.

_Sáng mai khi nó đến, con hãy giả vờ ngất xỉu, bác sĩ do bố thuê sẽ đưa con đi xét nghiệm, sau đó ông ta sẽ cho con một bệnh án giả, con bé Diễm sẽ bị mắc lừa ngay thôi…!!

Phải lừa người con gái mình yêu Trường cảm thấy khổ sở, không yên nhưng nếu không làm thế một người vô tình như ông Đăng có thể gây ra bất cứ chuyện gì, ngay cả ông Hải đang nằm kia ông cũng dở trò, nếu ông ta không còn kịch hay muốn ông Hải xem thì có lẽ ông Hải đã chết từ lâu rồi.

Nhắm chặt mắt, Trường gật đầu nói.

_Bố nói gì con cũng nghe theo, chỉ cần bố để yên cho Diễm là được rồi…!!

Ông Đăng trầm giọng.

_Con yên tâm bố sẽ không làm hại cô ta chừng nào cô ta còn giá trị lợi dụng, chừng nào con còn nghe theo lời bố, nếu không tất cả những thứ này sẽ kết thúc ngay lập tức….!!

_Vâng…!!

Cúp máy, Trường ngồi bệt xuống giường, nước mắt lăn dài trên má, ôm lấy đầu, Trường khóc, ép Diễm lấy Trường như thế này chẳng khác gì giết chết Diễm, khi sự thật kia được phanh phui, liệu Diễm có vì quá hận Trường mà tự vẫn không, hay Diễm có tìm cách trả thù Trường không, nhưng nếu không làm thế, Diễm có thể bị ông Đăng hại chết bất cứ lúc nào, thôi thì đảm bảo được an toàn cho Diễm ngày nào hay ngày đấy, Trường không thể nghĩ được nhiều, đứng giữa ông Đăng và Diễm, Trường không còn lựa chọn nào khác.

Nhắm mắt lại hai dòng lệ rơi xuống, Trường đang khóc vì khổ đau,vì tủi hận, Trường đã làm tổn thương hai người con gái quan trọng trong cuộc đời, một người Trường yêu, một người là bạn thân. Nếu Trường lấy Diễm, hành động cưỡng bức của Trường đã đủ giết chết Hồng rồi, nay Trường còn lấy Diễm nữa, Hồng còn lí do gì để tin vào tình yêu của Trường, để không hận Trường, ghét Trường, tránh mặt Trường cả đời. Đúng là Hồng không có lí do gì để không làm thế.

Trường không hay có một người đang đứng ngoài cửa phòng, người đó đã ghi âm lại toàn bộ lời nói của Trường, người đàn ông bí ẩn đó không ai khác chính là người đã theo dõi Trường ở quán cà phê hôm qua, ông ta được Quân giao nhiệm vụ phải bám theo Trường từng phút từng giây, dù Trường đi đâu hay làm gì ông ta cũng phải báo cáo lại cho Quân biết.

Sau khi ghi âm lại, ông ta mỉm cười, sáng mai ông ta biết ông ta phải đưa gì cho Quân.
Bình Luận (0)
Comment