-Thưa giáo sư, hiện tại thực trạng đổ vỡ hôn nhân ở người trẻ ngày một cao, nước ta cũng không ngoại lệ... Thống kê vào 6 tháng cuối năm ngoái cho thấy số lượng các cặp đôi ly hôn chỉ sau 1 năm đăng ký đã tăng gấp 3 lần so với cùng kỳ năm trước. Không biết trước tình hình đáng báo động của những cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, giáo sư có quan điểm gì không ạ?
-Chào MC XX, chào các bạn đang xem chương trình "Ngày nảy ngày nay"... Trước tiên, tôi rất vui vì được ngồi đây đồng hành cùng MC XX và các bạn xem đài để cùng thảo luận về chủ đề hôn nhân ở giới trẻ.
Hai tay Gia An hơi khựng lại, động tác xếp áo cũng vì vậy mà chậm mất vài nhịp, chương trình đang phát sóng đã thành công thu hút được sự chú ý của nàng.
Gia An không khỏi thở dài, nàng vuốt vuốt chiếc áo sơ mi đã được giặt ủi thơm tho còn vương mùi nắng mai dịu nhẹ, lại không chủ động được mà nhớ về mùi hương nồng đậm vương vào những ngày trước.
-Không như các thế hệ trước bị ràng buộc bởi nhiều yếu tố, trách nhiệm xã hội cùng ti tỉ thứ khác, các bạn trẻ bây giờ có tư tưởng cởi mở, sống cũng cảm tính hơn xưa, hay tôi nói thẳng là có phần ích kỷ hơn. Quan điểm YOLO cộng với việc tự yêu thương bản thân và chiều chuộng cảm xúc của mình hơn, thích thì đến, không thích thì cứ vậy mà bỏ nhau thôi... Con cái bây giờ đối với họ cũng không còn là gánh nặng hay ràng buộc quá nhiều, cảm thấy tự mình nuôi dạy vẫn tốt, không cần đến hai người...
Trên màn hình, giáo sư vẫn không ngừng phân tích việc đổ vỡ hôn nhân, mà bác sĩ An đang xếp áo cũng đã chăm chú lắng nghe đến nhập tâm.
-Ngoại tình trở thành một hệ tư tưởng, sao lúc mới quen thì bình thường mà lâu dần vẫn sinh tật, lại "không hợp" rồi bỏ nhau? Chúng ta phải làm rõ cái đấy! Một phần các bạn nữ bây giờ, có một số ít lại thích làm người thứ ba, xem nhiều người nổi tiếng vẫn làm người thứ ba mà học đòi theo... Đó là tôi chưa kể đến khái niệm sugar daddy và sugar baby mới nổi lên mấy năm gần đây...
Gia An mím môi, nếu là lúc trước, chắc chắn những luận cứ này sẽ chẳng thể nào lung lay được một nàng bác sĩ như nàng. Nàng không hiểu vì sao, càng nghe, hình ảnh của Hải My lại càng hiện rõ trước mặt.
-Yêu nhau thì dễ, sống chung với nhau mới khó.- Giáo sư nhấn mạnh quan điểm của mình.- Làm thế nào để duy trì nhiệt độ trong tình yêu? Người phụ nữ phải vừa giữ vững được phong độ làm việc bên ngoài, vừa quán xuyến gia đình, trăm công nghìn việc mà quên mất việc nhìn lại bản thân, yêu thương bản thân mình...
- Hù.
- !!!
Đúng lúc Gia An đang tập trung nghe nhất thì từ phía sau, một vòng tay choàng lấy cổ nàng ôm.
- Sao chị giật mình thế?- Nguyệt Minh vui vẻ đi đến ngồi cạnh nàng. - Làm gì lén lút hửm?
Gia An vuốt nhẹ lồng ngực mình, thở ra một tiếng, sau đó nhanh tay với lấy remote mà tắt tivi đi.
- Không xem nữa hả?- Tổng giám đốc nghiêng đầu khó hiểu, gương mặt ngơ ngác.- Chị xem cái gì mà em nghe ngoại tình gì thấy ghê vậy?
- Không xem nữa, không có gì nên xem đại thôi.- Bác sĩ An lại lấy một chiếc áo sơ mi khác trong rổ ra xếp tiếp.- Em đi đâu à?
- Đúng rồi, em đi bàn công việc một chút.
- Vậy hả...- Gia An hơi ngẩn người, sau đó chủ động đứng dậy, hướng về phía Nguyệt Minh, ôm lấy cô.
- Chị sao vậy, có chuyện gì?- Nguyệt Minh hơi bất ngờ về thái độ của Gia An, cô cảm thấy lo lắng.
Lúc này, Gia An mới tách ra khỏi cái ôm, nàng đưa tay cân chỉnh lại cổ áo giúp cô, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.
- Không có gì.
- Hello, bác sĩ An... Bác sĩ An?
Nữ bác sĩ gọi Gia An vài lần, thấy nàng vẫn thất thần phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ liền đưa tay lay nhẹ vai nàng.
- A...- Gia An giật mình.- Bác sĩ Thu, lâu rồi không gặp chị.
Bác sĩ Thu khẽ mỉm cười, kéo ghế ngồi đối diện với Gia An. Nhưng thay vì nói gì đó, nữ bác sĩ chỉ nâng tay chống cằm, dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn nàng.
Gia An hơi lúng túng, lấy tay sờ mặt mình.
- Mặt em dính gì sao?
Bác sĩ Thu thu tầm mắt, lắc lắc đầu.
Bác sĩ An vẫn không khỏi rối rắm trước thái độ của vị đồng nghiệp này, ánh nhìn như xuyên như thấu này khiến nàng sợ hãi, cứ như người trước mặt đã đọc vị hết mọi sự thật trần trụi mà nàng đang mang trong đầu vậy.
Lệ Thu - Tiến sĩ, Bác sĩ Tâm lý nổi tiếng tại khoa tâm lý học của HOPE, hơn Gia An 10 tuổi. Với tài năng của mình, rõ ràng bác sĩ Thu hoàn toàn có thể mở phòng mạch riêng, nhưng vì sở thích cá nhân, hơn nữa đãi ngộ tại HOPE rất tốt nên vẫn giữ chân được cô. Tuy khoa Tâm lý khá xa với khoa Sản nhưng điều này không thể ngăn cản vòng tròn quan hệ giữa những vị bác sĩ xinh đẹp tài giỏi, mà cũng bởi vì khoa tâm lý nằm xa cách biệt với các khoa còn lại mà số lần gặp gỡ của hai người đếm trên đầu ngón tay.
- Vấn đề trong cuộc sống hả?
- Ơ, dạ...?- Gia An thảng thốt vì câu nói trực tiếp này.
- Bác sĩ An vẫn rất xinh đẹp, nhưng là hơi kém sắc, em đánh phấn dày hơn một chút, khả năng phản xạ cũng giảm đi đáng kể. Về vấn đề công việc thì chị rất tin tưởng chuyên môn của em, vậy nên chỉ có thể là vấn đề trong cuộc sống mới có thể khiến nàng hoa khôi đây trầm tư thôi.
Bác sĩ Thu dứt lời, cả hai người lặng im, chỉ còn tiếng ồn ào quen thuộc của nhà ăn. Hai chiếc áo blouse trắng tinh tươm bật sáng trong ánh nắng ban sớm, mắt hai người nhìn nhau thật lâu, cho đến khi Gia An là người thua cuộc thì mới dừng lại.
Bác sĩ thu gõ ngón tay lên mặt bàn.
- Hey, nhìn chị.
Gia An hít một hơi lấy can đảm.
- Chị đoán nhé, chuyện hôn nhân?- Bác sĩ Thu nhìn chiếc nhẫn sáng bóng trên tay Gia An, sau đó hơi nhếch môi.
- Dạ...
Gia An cũng không bất ngờ cho lắm khi bác sĩ Thu đoán được nàng đã kết hôn, tin đồn vẫn luôn tràn lan trong bệnh viện.
- Làm vợ Chủ tịch cũng có những áp lực vô hình đúng không? Có khi gấp đôi người thường? Vấn đề nhà hào môn?
Tuy khoa Tâm lý có khu riêng ở xa các khoa khác, nhưng không có nghĩa là những tin đồn hành lang không lan đến, trên hết, bác sĩ Thu cũng có riêng nguồn cung cấp vài thông tin đáng giá, tỉ như về phu nhân Chủ tịch đang trước mặt mình. Bác sĩ Thu nói đến đây thì khẽ nhíu mày, nhận ra sự thật rằng gia đình Nguyệt Minh chỉ còn mỗi cô ấy, vậy thì mâu thuẫn nhà hào môn như mẹ chồng nàng dâu chắc chắn không phải, vậy là vấn đề xuất phát từ Chủ tịch trẻ kia rồi.
Gia An cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu.
- Vậy thì có thể nói cho chị nghe những vấn đề mà em đang gặp phải không? Chị sẽ góp ý với tư cách một người bạn, một người đồng nghiệp.
Bác sĩ Thu đảo mắt, thấy Gia An thở dài một hơi, cô ấy đứng dậy.
- Em tan ca rồi nhỉ? Đi với chị một chút đi.
Gia An còn chưa kịp định hình đã bị bác sĩ Thu kéo một mạch đến bãi đỗ xe, nhét nàng vào xe, nếu nàng không ra hiệu cho vệ sĩ thì chắc vị đồng nghiệp này đã xảy ra chuyện rồi.
- Em uống đi.
Phục vụ vừa đặt hai chiếc tách trắng bốc khói nghi ngút xuống thì bác sĩ Thu đã đẩy về phía nàng.
- Em thường uống cacao nóng, hôm nay thế mà lại gọi cà phê à?
Gia An ngượng ngùng nói cảm ơn, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh, một quán cà phê theo phong cách vintage, từ vách tường đến trần nhà đều được làm thủ công bằng gỗ, không khó để tìm những thứ hoài niệm nơi đây.
Không gian quán cà phê này là "sân nhà" của bác sĩ Thu, một nơi được trang trí khá hoài cổ, với tiếng nhạc du dương cùng ánh đèn vàng ấm áp, một góc khuất nơi hẻm nhỏ, nơi mà giới trẻ dường như đã bỏ quên.
Bác sĩ Thu kéo rèm cửa sổ, lấy từ túi xách ra một ngọn nến nho nhỏ, lại chu đáo mang thêm một chiếc bật lửa nhỏ. Ngọn nến nhỏ vừa được thắp sáng, hương gỗ trầm cứ vậy thoang thoảng hòa cùng mùi gỗ đặc trưng của quán cà phê.
Gia An hiểu ý, nàng tựa vào lưng ghế gỗ, thả lỏng bản thân, nét mặt này ngay lập tức được bác sĩ Thu thu vào tầm mắt, lại nghe nàng thở dài.
Xem ra làm vợ của bà chủ T Group cũng không dễ dàng gì, bác sĩ Thu nhoẻn miệng cười.
- Cái này là...- Tay Khả Hân run run, dường như không thể tin vào mắt mình.
- Ừm, là di chúc thôi, luật sư Nhã giúp chị lập, đầy đủ pháp lý rồi.- Trái ngược với vẻ bất ngờ của Khả Hân, Nguyệt Minh vẫn bình bình đạm đạm mà xem tài liệu trên bàn, như thể không có chuyện gì nghiêm trọng.
- Chị... vì sao lại muốn lập di chúc?- Khả Hân đầy lo lắng.
- Không phải người giàu đều lập sẵn di chúc từ sớm sao?- Nguyệt Minh dừng bút.
Thư ký nhỏ mím môi, tay siết chặt bản di chúc, Nguyệt Minh nói cũng đúng, nhưng Khả Hân không khỏi hình dung đến những tình huống xấu.
Sao lại đúng vào thời điểm nhạy cảm thế này?
- Chị từ chối sự giúp đỡ của dì Hương rồi lập di chúc?- Khả Hân chất vấn.
- Không phải từ chối, mà đó là việc chị nên làm. Hân này, vì sao chúng ta cứ luôn phải dựa vào dì Hương?- Nguyệt Minh điềm đạm giải thích, ánh mắt vẫn luôn đặt lên mặt Khả Hân.
- Em chỉ là... Chỉ là cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.- Khả Hân vội vàng giải thích. - Chị không thấy vậy sao?
Nguyệt Minh khẽ cười rồi lại lắc lắc đầu, cô nhớ về di chúc mà Nhật Minh đã lập, hẳn là lúc ấy chị hai cũng từng lo lắng như cô bây giờ đúng không?
Cái cảm giác có chút sợ hãi, có chút không nắm chắc phần thắng...
- Nếu có chuyện gì, mong em sẽ lo cho bác sĩ An và Joy giúp ch...
Nguyệt Minh còn chưa nói xong đã bị Khả Hân đưa tài liệu chặn ngay miệng.
- Chị đừng có nói gở, chẳng phải chỉ cần đưa bằng chứng ra là được sao? Chẳng phải chúng ta đã có hết rồi sao? Chị vì sao lại lo đến mức này!? Em không biết, gia đình chị thì chị tự sống tốt mà lo!!! Sao chị và chị Fuyu cứ thích làm mọi chuyện khó hơn vậy!?
Nguyệt Minh im lặng nhìn đứa em gái đang dần mất khống chế, giọng nói càng lúc càng lớn, hệt như muốn trút hết bức xúc ra ngoài, lời cô muốn nói cũng vì thế mà thu về.
- Em sẽ không để bất kỳ ai, bất kỳ người nào xảy ra chuyện!- Khả Hân chắc nịch khẳng định, ánh mắt phảng phất một tầng quyết tâm.
Nguyệt Minh nâng tay vẫy vẫy, Khả Hân cúi người theo yêu cầu liền bị chị sếp dùng tay xoa xoa đầu.
- Em nghĩ rằng em có cách hay hơn?
- Tất nhiên! Em sẽ không để ai trong hai người phải gặp nguy hiểm!- Khả Hân chắc chắn.
- Hân.- Nguyệt Minh không tranh cãi, cũng chẳng hỏi sâu thêm, chỉ đơn giản là gọi tên em gái nhỏ.
Khả Hân bị giọng nói dịu dàng này làm cho dừng lại, lời vừa ra khỏi miệng lại thu về, cúi đầu nói ba chữ "Em xin lỗi" đầy quen thuộc rồi rời đi.
Cánh cửa phòng làm việc đóng lại, Khả Hân mím môi, cố nén những cảm xúc bất mãn trong trái tim.
Chuẩn bị cho sau này?
Thư ký nhỏ khẽ nhìn vào bản di chúc trên tay, toàn bộ gia sản Nguyệt Minh đều để lại cho Gia An và Joy, còn có... 5% của T Group là để lại cho Khả Hân.
Nàng bất giác nghĩ đến di chúc sớm của Nhật Minh, hệt như... Nguyệt Minh cũng đang dự đoán cái chết của mình.
- Đôi lúc, em không nên quan tâm đến người ta nói gì, rõ ràng chính bản thân em có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra mà đúng không?
- Em biết,... em biết chứ, chỉ là mọi thứ cứ tự tìm đến em.- Gia An ôm đầu, càng nói càng cảm thấy rối trí.
Bác sĩ Thu tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, trầm mặc nhìn Gia An.
Loại cảm xúc lo được lo mất này chắc chắn ai cũng từng gặp phải, tình yêu càng đẹp càng khiến cho sự ích kỷ dâng tràn, chưa hiểu rõ nhau khiến tinh thần bị lay động, không vững tâm.
Bác sĩ Thu đối diện với một Gia An như thế này thật sự hết sức bất ngờ, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, nàng cũng là con người mà, vẫn có những cảm xúc riêng. Dù nàng có là người trầm ổn cỡ nào, đứng trước mối tình đầu tiên và cũng là mối tình duy nhất, thiếu kinh nghiệm là tất nhiên.
Dựa vào lời Gia An kể, bác sĩ Thu nghĩ vấn đề cũng nằm ở một nửa của nàng, dường như người bạn đời kia vẫn giấu giếm một cái gì đó dù đã luôn mở miệng nói sẽ tin tưởng lẫn nhau.
- Em đã thẳng thắng nói với đối phương về chuyện này chưa?- Sau một đoạn suy nghĩ, bác sĩ Thu lên tiếng.
- Em chưa.- Gia An khẽ lắc đầu.
Nàng luôn giữ cho riêng mình, tự nghĩ, tự trấn an, nàng không muốn làm Nguyệt Minh buồn hay bận tâm khi mà cô còn đang bận trăm công nghìn việc, nàng nào biết đó chính là mấu chốt của vấn đề.
- Giữa hai người vẫn thiếu sự lắng nghe. Chị biết là hai người yêu nhau lắm, nhưng đâu có nghĩa là không có uẩn khúc. Em thì cứ mãi giấu trong lòng, người kia lại nghĩ hành động như thế là đúng.
- Em không biết, em không muốn nghĩ xấu cho em ấy, em ấy rất tốt với em. Mỗi lần em nghĩ đến nhưng khả năng có thể xảy ra, em lại cảm thấy mình rất vô lý, mình ghen bóng ghen gió, mình trẻ con vô cùng... Làm sao mình lại có thể không tin tưởng người mình yêu cơ chứ? Trên thế gian này, còn ai chân thành như em ấy...
Gia An có chút bất lực, giọng điệu tự trách mình.
- Vấn đề ở đây là em cảm thấy em ấy không làm gì có lỗi gì hết, mà em cứ kiểu đánh mất bản thân, ghen bóng ghen gió, em thấy giận bản thân hơn là em ấy!- Gia An tiếp tục nói.
- Hưm...- Bác sĩ Thu nhịp nhịp chân.
Một ca tuy dễ mà khó, Gia An rất giỏi điều tiết cảm xúc, nhưng cũng vì quá am hiểu lại gây khó khăn lên chính trạng thái mối quan hệ.
- Trầm cảm sau hôn nhân, em biết chứ?
- Em... em không nghĩ mình trầm cảm sau hôn nhân... vì cuộc hôn nhân này thật sự rất tuyệt, không có gì để phàn nàn... Ai mà chả ao ước có được người vợ như Nguyệt Minh?
- Không có gì để phàn nàn nhưng lại làm em rối não như thế này? Bác sĩ An, em nhận ra vấn đề chưa? Đôi khi hoàn hảo quá cũng chưa chắc tốt đâu. Em đặt lên cho mối quan hệ này hai chữ "hoàn hảo" cũng chính là đang áp đặt một gánh nặng cho cả em và cô ấy, rằng hai người luôn tốt, mối quan hệ này luôn tuyệt vời, nên đến khi em nhận ra điều không hoàn hảo, em liền sẽ cảm thấy áp lực, như bây giờ.
- Em...
- Em cứ luôn tự cho là mình hiểu, mình có thể giải quyết, nhưng thật ra là không, em chỉ cho qua, em chưa từng giải quyết! Ban đầu chỉ là một vũng nước, càng ngày càng ứ đọng rồi hoá thành sông, tích tiểu thành đại, ban đầu có thể là chút băng khoăng, nhưng bây giờ đã trở thành uất ức trong lòng em...- Bác sĩ Thu nhẹ nhàng lý giải.
Gia An dần hiểu vì sao chị gái đồng nghiệp này có thể nổi tiếng đến vậy. Từ cách chị ấy dẫn dắt, đến cách tiếp cận nội tâm nàng đều dùng sự dịu dàng, từ giọng nói đến biểu cảm gương mặt, đều khiến nàng cảm thấy tưởng tuyệt đối, nghe chị ấy nói chuyện, hệt như bờ cát cằn cỗi lâu ngày được sóng biển dịu êm vỗ về.
- Bác sĩ An, chuyện này em không thể tự giải quyết một mình, em cần nói rõ với đối tượng kết hôn của mình. Bây giờ chị nói đơn giản, đúng là em có thể ép xuống cái ghen tuông với cô gái tên Hải My kia vào lúc này, nhưng điều đó không có nghĩa là trong tương lai em có thể ép xuống với cô Hải My 1, 2 hay 3, thậm chí là Hải My N... Đối tượng của em, bạn đời của em, một người ưu tú, dễ dàng có thêm nhiều Hải My nữa xuất hiện, đúng không? Em cứ ngồi đây lo được lo mất, nói bóng nói gió với đối tượng để mong người ấy hiểu và giải thích... Nhưng người ấy lại không hiểu, vì có thể người ta không coi trọng những người kia nên không nhận ra mình đang mắc lỗi nghiêm trọng, nhưng điều này càng khiến em tích tụ cảm giác tiêu cực và uất ức... Gia An à, đôi lúc em cần nói ra, nên bộc lộ ra là: "Ồ chị có ghen đó, chị không thích như vậy đâu, có thể đừng để cô gái kia động vào người thương của chị hay không?" Bày tỏ, thứ em cần là bày tỏ đó An...
Gia An xoay cốc nước, chăm chú lắng nghe lời của bác sĩ Thu nói.
- Chị... đợi em suy nghĩ một chút.- Nàng đưa tay ra hiệu.
Bác sĩ Thu thức thời im lặng, cô ấy vẫn duy trì nụ cười dịu dàng trên khóe môi. Để tránh gây áp lực cho Gia An, bác sĩ Thu đã chủ động vén nhẹ bức màn, ngắm nghía thế giới bên ngoài, để Gia An đắm chìm vào thế giới của riêng mình, sắp xếp lại những hỗn tạp.
Gia An thoạt nhìn khá vô hại, nhưng nàng ấy là người cầu toàn, tận sâu trong lý trí nàng là cái tôi cao ngạo, qua những lần tiếp xúc với nàng, bác sĩ Thu đã nhận ra. Đối với bác sĩ, loại cầu toàn này rất tốt, có thể giúp ích cho bệnh nhân, nhưng đối với một người bình thường, cầu toàn quá đôi lúc lại thành một cái bệnh. Bệnh của Gia An ở đây là nàng quá tự tin vào cả hai phía, nàng nghĩ rằng nàng hiểu và Nguyệt Minh bên kia cũng phải hiểu.
Nhưng xét cho cùng, con người đâu phải thánh nhân, dù cho có tinh tế đến đâu, cũng đâu thể đọc được toàn bộ suy nghĩ trong đầu người khác. Ngay cả bác sĩ Thu cũng không thể, có những bệnh nhân đặc biệt đến nỗi bác sĩ Thu phải tốn hơn cả năm trời để làm thân mới bước một chân vào thế giới nội tâm của họ.
Những người có thể tự chữa lành đôi lúc lại cần thời gian nhiều hơn những người bình thường, họ phải suy nghĩ, phải động não, phải tự định đoạt được mức độ tin tưởng của lời khuyên rồi mới tiếp thu, tiếp xúc với những người này còn mệt hơn những bệnh nhân thông thường.
Nhưng suy đi nghĩ lại cũng đúng, nếu bác sĩ Thu kết hôn với một người ưu tú như đối tượng của Gia An, áp lực là không thể tránh khỏi. Đã vậy, bác sĩ Thu mạnh dạng đoán cái tôi của cô Chủ tịch hẳn cũng phải cao hơn người thường, lại còn hơi thiếu tinh tế mới dẫn đến vấn đề này... Trách sao được!?
Dù hôn nhân và tình yêu vốn chỉ cách nhau một bức tường mỏng, nhưng một khi đã đặt chân vào hôn nhân, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều vấn đề hơn...
- Em thì chưa tới mức trầm cảm sau kết hôn đâu, chị nghĩ đang mắc chứng Overthinking.- Bác sĩ Thu buông tay, bức màn thả xuống, những tia nắng tắt ngúm.
Cứ như vậy, Gia An mang theo dòng suy nghĩ hỗn độn về nhà, sau buổi nói chuyện, nàng vẫn không tài nào giải quyết được hết các vấn đề trong đầu.
Giờ thì nàng cũng đã hiểu những tổn thương tinh thần so với những tổn thương thể xác cũng đau không kém, tổn thương thể xác còn có thuốc giảm đau, còn về tinh thần thì rất khó xoa dịu.
Nàng đâu có muốn bản thân thành ra như vậy, nhưng không cách nào tránh được, cứ bắt buộc nào rơi vào trạng thái không vui. Cuộc trò chuyện với bác sĩ Thu như nhát dao xé toạc vết thương của nàng ra, nhưng không phải phá hoại, mà là loại bỏ chất kịch độc để bản thân nàng tự hồi phục.
Nàng chịu thua.
Nàng nhận ra bức tường tâm lý mình gây dựng bấy lâu nay chưa từng vững chắc như nàng luôn nghĩ...
Nàng vẫn về nhà, vẫn gặp Nguyệt Minh, cô vẫn tươi cười và ân ái như mỗi ngày họ bên nhau.
Nàng vẫn sẽ ăn những món mà Nguyệt Minh dành hết tâm tình nấu, nàng vẫn sẽ yêu chiều Joy cục cưng và hướng dẫn bé chơi vài trò trí tuệ cũng như luyện nói.
Chỉ là, một chút khác thường xoẹt qua trong tâm trí, cảm giác trái tim đau đáu không một lời giải thích.
- Chị sao vậy? Dạo này chị lạ lắm.
Bỗng, một bàn tay đặt lên tay nàng.
- Mommy?
Một bàn tay nhỏ lại đặt lên tay còn lại.
Gia An ngẩng mặt, đối diện với hai đôi mắt tròn xoe của dì cháu nhà họ Hoàng, nước mắt vô thức rơi ra.
Nàng điên mất, nàng sao đột nhiên đa cảm như vậy?
- A? Mommy, a hóc.. a hóc...- Joy luống cuống, muốn an ủi "mommy đừng khóc" nhưng bất lực không thể nói tròn câu.
Joy chỉ đành nhào vào lòng ôm mommy, bàn tay nhỏ đưa lên lau lau nước mắt.
Đến Joy còn lo sốt vó như vậy, Nguyệt Minh làm sao mà khá hơn?
So với Joy, Nguyệt Minh còn hoảng sợ gấp trăm nghìn lần.
Vợ vừa dùng cơm xong thì ra sofa ngồi khóc, không một lời giải đáp, cứ như vậy nước mắt rơi như mưa, trái tim cô cũng theo những giọt lệ kia mà đau không dứt.
- Chị... chị ơi, làm sao vậy? Đau ở đâu, khó chịu ở đâu sao?- Nguyệt Minh rút khăn giấy vội vàng lau mặt cho Gia An, lòng cô rối muốn chết.
Joy cục cưng lúc này đã mặc định Nguyệt Minh làm Gia An khóc, liền tức giận đánh vào người cô.
- Nghiệt hư, Nghiệt hư!!!
Nguyệt Minh nhìn hai người trước mặt đang ôm nhau mà lòng đầy bất lực.
Gia An chỉ khóc mà không đáp lời nào, chết rồi, cô làm sai ở đâu nữa?
Đầu óc Tổng giám đốc hoạt động hết công sức nhưng vẫn không thể tìm ra lỗi sai, chỉ biết dang tay ôm luôn cả hai người một lớn một nhỏ vào lòng.
- Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa... Ai làm chị đau? Ai làm chị buồn? Cứ nói với em có được không? Chị ơi, đừng khóc nữa mà... Hay em không tốt, em lại sai ở đâu nữa rồi!?
Nguyệt Minh nói đến tha thiết, vì tha thiết như vậy nên Gia An ấm ức oà khóc hơn nữa.
- Emmm...- Nàng thút thít khó nói thành lời.
- Em sao? Ừm... là em hư, dạo này có phải em hay bỏ chị mà đi buổi tối không? Chị buồn rồi sao? Em xin lỗi nha...- Nguyệt Minh ngay lập tức nhận lỗi, không cần biết đúng sai, cái gì có thể nhận được cô liền nhận.
- Hừ!- Joy nghe vậy liền cắn vào vai Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc "A" một tiếng.
Nhìn vai áo bị thủng vào một lỗ, Gia An liền đau lòng ngăn Joy lại.
- Bảo mẫu ơi.- Nguyệt Minh khẽ gọi.
Bảo mẫu thức thời nhanh tay nhanh chân chạy ra bế Joy vào phòng, còn lại hai người ở phòng khách, Nguyệt Minh dang tay ôm trọn Gia An vào lòng.
- Sao lại khóc rồi, ấm ức gì có thể nói em nghe không?
Gia An khóc đến lợi hại, không phải lần đầu cô chứng kiến những dòng lệ kia rơi, nhưng là lần nàng khóc nhiều nhất.
Gia An khịt mũi vài cái, nàng đang cố nén nước mặt lại để trả lời.
- Không... không... là tự giận bản thân mình...- Cuối cùng, nàng bác sĩ cũng có thể nói thành tiếng, nàng giận bản thân là chủ yếu.
- Sao lại giận mình cơ chứ? Là em không tốt đúng không? Chị cứ giận em thôi, chị đừng giận chính bản thân mình nhé?... Vợ ơi, giận em, trút giận lên em rồi mai sẽ hết, chứ đừng gặm nhấm một mình, có được không?
Nguyệt Minh không hẳn là người tinh tế, nhưng dựa vào những biểu hiện gần đây của Gia An, cô xâu chuỗi lại một chút liền phát hiện vấn đề, xét cho cùng vẫn là tại cô.
Cô càng nói như vậy, bác sĩ An trong lòng cô lại càng khóc to hơn.
Nguyệt Minh đau xót đưa tay xoa xoa lưng nàng, nhìn Gia An khóc như vậy lòng cô như nát ra.
- Chỉ là chị ích kỷ, không thích ai động vào em đâu...- Gia An nhớ lại lời bác sĩ Thu, chi bằng một lần nói ra xem như thế nào
- Được, là em không tốt, em hứa từ giờ không để ai động vào em nữa, không một ai.- Nguyệt Minh hôn nhẹ lên tóc nàng, tay vẫn xoa xoa lưng trấn an.
Tổng giám đốc nhận ra, dạo này bản thân dường như quá phận rồi, liền tự trách bản thân không ngừng.
Thiên Hương đứng lặng bên cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm kính cường lực, nhìn từng dòng người hàng xe nối đuôi nhau lưu thông trên giao lộ. Bà đưa tay ra, làm động tác siết chặt, một nắm tay như bao trọn cả đám người, ánh mắt phút chốc phảng phất nhiều ý vị.
Mà bên này, cửa phòng cũng khẽ được mở ra, tiếng bước chân ngày càng gần phía bà.
- Nguyệt Minh từ chối rồi?- Thiên Hương đưa hai tay ra chắp sau lưng, giọng nói ngập tràn phong thái ung dung.
- Không ngoài dự đoán ạ.
- Nếu vậy, đã thực hiện được bước tiếp theo chưa?- Bà chậm rãi quay người lại.
Trong khoảnh khắc, những tia nắng soi rọi vào khung cửa sổ như biến thành vầng hào quang quanh người Thiên Hương, khiến người đối diện khẽ nheo mắt vì chói.
- Vừa vặn ạ.
Thiên Hương nhếch môi, nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt mình.
Hạ Băng và Nguyệt Minh, rong chơi đã đủ, đến lúc trở về đúng vị trí của mình rồi, mấy đứa nhỏ này nghĩ chúng nó là ai mà dám lên mặt với bà?
Thiên Hương chậm rãi đi đến chiếc ghế Chủ tịch đầy quyền lực, bàn tay vuốt lên mặt da trơn mịn lành lạnh. Vị trí này phải thuộc về Hạ Băng, phải thuộc về con gái của bà, di sản cả đời này bà gây dựng, chỉ có một mình Hạ Băng có thể được thừa hưởng.
Cứ ương bướng đi, rong chơi thoả thích suốt bao nhiêu năm rồi, bây giờ bà phải uốn nắn lại!
- Cuộc hẹn với Mai Phước Hưng, không nên để lâu thêm.
*****
Like nếu bạn thích truyện.