Tít tít—
Tiếng báo động ngày càng lớn, gần hai mươi tiếng sinh tử đấu với tử thần, rốt cuộc các thiên thần áo trắng đã thua cuộc.
Bác sĩ Nhân buông tay, lặng lẽ lùi về sau một bước.
Nữ bác sĩ cạnh bên cũng thẫn thờ, nhìn theo ánh mắt không cam lòng của bác sĩ Nhân, rồi nàng theo chân hắn, lùi về sau một bước.
Tiếp đó là các y bác sĩ khác trong phòng phẫu thuật.
Tất cả đều cúi đầu, khuôn mặt bất lực đầy thương tiếc nhìn về phía giường phẫu thuật.
Trên màn hình monitor lúc này, các thông số chỉ còn lại những đường thẳng trượt dài cùng số không tròn trĩnh đầy chói mắt.
Bác sĩ Nhân thông báo thời gian tử vong của bệnh nhân, hai bàn tay siết chặt thành quyền.
- Yên nghỉ nhé.- Nữ bác sĩ khẽ nói, giọng nghẹn ngào, nhỏ đến nỗi chỉ một mình nàng có thể nghe được.
Trong suốt quãng thời gian làm bác sĩ, những lúc thế này là thời khắc nàng ghét cay ghét đắng.
Dù không muốn nhưng nàng buộc phải từ bỏ, buông tay đầu hàng số phận.
Nàng biết cuộc chiến với tử thần luôn khó khăn, bác sĩ các nàng chỉ có thể làm hết khả năng của mình, nhưng dù chuẩn bị tinh thần là vậy, nàng vẫn không tránh khỏi buồn bã.
Khoan đã, liệu bọn họ có thật sự thua?
Nàng ngước mặt nhìn vào đứa trẻ đã được các nàng giải cứu trong bụng mẹ, lúc này đang nằm im thin thít.
Nàng bước chân đến bên cạnh, ngắm nhìn thiên thần vừa mới chào đời.
Đứa bé đỏ hỏn, làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn tường tận từng mạch máu bên trong bé con.
Đôi mắt bé híp chặt, vẫn chưa thể mở mắt, từ lúc sinh ra đến giờ chưa một lần tự cất tiếng khóc, các nàng phải làm cho bé khóc lên mới có thể thở ra một tiếng.
Khoảng cách giữa sinh với tử sao mong manh đến thế? Lúc đón chào sự ra đời của một sinh mạng mới, họ lại mất đi một sinh mạng.
Có quá không công bằng hay chăng?
Nếu chuyện xui xẻo không ập đến, có lẽ chính tay nàng vài tháng nữa sẽ đón thiên thần này trong sự hạnh phúc của người kia.
Lúc nàng vén màn ngăn lên, gương mặt quen thuộc ấy đã khiến đại não nàng nổ bùng, nhưng là một bác sĩ, nàng không được phép để cảm xúc chi phối.
Nàng biết người này, cô ấy là chủ tịch của TOMORROW Group gọi ngắn gọn là T Group- tập đoàn y dược danh tiếng bệnh viện HOPE này trực thuộc tập đoàn TOMORROW.
Ngay từ lúc cô ấy phát hiện có thai, chính nàng là bác sĩ phụ trách theo dõi sự phát triển của thai nhi.
Nhớ lại gương mặt của cô ấy lúc biết mình có thai, một nụ cười phúc hậu, hạnh phúc ngập tràn xuất hiện từ đôi mắt buồn phảng phất vài tia bi thương nàng không khỏi thở dài, siết chặt tay thành quyền nhằm ngăn cản sự bất lực đang ngập tràn khắp từng tế bào trong cơ thể.
Cảm giác bất lực hoà lẫn vào máu, chạy khắp cơ thể của nàng.
Gì đây?
Nàng tự lúc nào đi đến cạnh thi thể Nhật Minh.
Trên đôi bàn tay lạnh lẽo không còn bất kì một đạo lực nào là một sợi dây chuyền rất đẹp dù cho đã bị bao phủ bởi màu đỏ của máu.
Mặt dây chuyền có phải là hình mặt trời cách điệu hay không? Nữ bác sĩ nheo mắt nhìn.
Nàng nhẹ nhàng tách những ngón tay nắm chặt ra để lấy sợi dây chuyền, vài mảnh ký ức hiện về.
Đây là mặt dây chuyền cô Chủ tịch xấu số luôn mang theo bên người.
- Di vật của bệnh nhân nên trao trả cho người nhà.- Gia An đặt lên khay rồi nói với y tá.
- An.- Giọng nói khàn khàn của bác sĩ Nhân cất lên, hắn vỗ nhẹ vai nàng, kéo nàng thoát những suy nghĩ vô thường.
Lúc nàng quay lại nhìn bác sĩ Nhân, mọi người trong phòng đều rời đi gần hết.
- Anh ra trước.
Bác sĩ Nhân biết nàng là người đa sầu đa cảm, hẳn là nãy giờ vẫn đang tự trách chính mình.
Bây giờ hắn chủ động ra trước, ý muốn bảo nàng ở lại sau đợi hắn đối mặt với người nhà xong hết, nàng hẳn rời đi.
- Ừm, thế em sẽ lo cho đứa bé.- Bác sĩ An gật đầu, rồi ra hiệu cho người y tá chuẩn bị mang đứa bé vào phòng chăm sóc đặc biệt ở khoa nhi.
Lúc đèn phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, cũng là lúc Nguyệt Minh bật người đứng dậy, khuôn mặt hốc hác, kiểu tóc đuôi ngựa vẫn luôn cột từ hôm trước tới giờ vẫn không đổi, chỉ có chút khác là nó rối hơn.
Bước chân Nguyệt Minh không vững, người quản gia già thấy thế liền bước đến đỡ cánh tay cô.
Cô đưa tay ra hiệu rằng mình không sao, loạng choạng đi từng bước.
Các y tá cũng đẩy giường bệnh ra, đi cạnh bên là bác sĩ Nhân.
Hắn khẽ cúi đầu chào nhưng Nguyệt Minh chẳng buồn để ý đến vẻ mặt rầu rĩ của hắn.
- Chị hai.- Cô bước đến, nghẹn giọng gọi, hốc mắt đỏ au.
- Chị, sao vậy? Em chỉ vừa đi công tác vài ngày thôi mà.- Nguyệt Minh vừa gọi vừa lay lay người chị mình.
Chứng kiến cảnh tượng này, những người xung quanh chỉ biết cúi đầu.
Sinh ly tử biệt là chuyện mà những người làm trong ngành y như họ đã thấy qua rất nhiều, nhưng chưa bao giờ thôi thổn thức.
Nguyệt Minh cắn chặt môi dưới, gọi mãi vẫn không có tiếng trả lời.
Cô không dám đưa tay kéo tấm vải trắng toát đến lạnh người kia ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn từ trên xuống dưới, hi vọng thấy được một nhịp thở mong manh của chị mình.
Nhưng rồi cô phải thất vọng, bao nhiêu phút trôi qua, một chuyển động cũng không có.
Bỗng chốc trong đầu Nguyệt Minh nghĩ đến điều kinh khủng, chưa bao giờ cô cảm thấy ghét những suy đoán như lúc này.
Cô không muốn nghĩ đến sự thật đó!
Không muốn!
Bao nhiêu sợ hãi cứ thế dồn lên đỉnh đầu cô...
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.- Bác sĩ Nhân cùng một dàn y bác sĩ khác cạnh bên gập người 90 độ, nhưng vẫn là chọn thời gian nói không đúng lúc.
Nguyệt Minh cảm giác được trái tim mình nóng lên, như thể đang đun sôi hết toàn bộ máu trong cơ thể.
Lời bác sĩ Nhân nói trực tiếp đánh gãy những an ủi Nguyệt Minh tự gây dựng để trốn tránh thực tại.
Gương mặt cô từ trắng bệch lại chuyển sang đỏ au, không thể kiềm chế nữa, Nguyệt Minh hét lên, muốn ra uy để hắn sợ hãi mà thu lời nói khốn kiếp kia về.
- NÓI NHẢM CÁI GÌ THẾ!?
Nhưng những người kia chẳng hề phản ứng Nguyệt Minh lấy một lời.
Họ nhìn cô, những ánh mắt thương cảm xuyên thẳng vào trái tim cô.
Nguyệt Minh ghét điều đó.
Trong khoảnh khắc ấy, cô muốn lao tới móc sạch hết mắt của lũ người kia ra.
Bọn họ nghĩ mình là ai mà có thể dùng ánh mắt này nhìn cô?
Sao?
Làm sao bọn họ dám nói chị cô đã chết? Lũ điên miệng thối này!
Nguyệt Minh bật cười ha hả, cô đưa tay vuốt mặt mình.
- Này bác sĩ Nhân, hôm nay không phải cá tháng tư đâu, đùa thế không vui chút nào.- Trong giọng nói của Nguyệt Minh có chút cay đắng.
Cô liếc mắt nhìn về bác sĩ Nhân, hy vọng hắn có thể vì sợ khí thế của cô rồi cười xòa, nói rằng hắn chỉ đùa thôi.
Nhưng không cái cô nhận được chỉ là cái cúi đầu của hắn kèm lời nói nhẹ tênh.
- Mong cô giữ bình tĩnh.
Nguyệt Minh ngừng cười, cô nhìn hắn rồi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố kiềm chế mặt biển trong lòng.
Nhưng tất cả đều là vô ích, dư chấn đã phát đi, xé toạc đáy biển, mấy phút yên ả tĩnh lặng kia chỉ báo hiệu cho con sóng thần đang chuẩn bị ấp đến mà thôi.
- CON MẸ NÓ CHỨ!!!- Nguyệt Minh bùng nổ.
Chẳng màng hình tượng gì nữa, đại não cô lúc này muốn nổ tung lên.
Cô lao đến nắm lấy cổ áo của bác sĩ Nhân.
- Một lũ ăn hại.
Bao nhiêu tiền nuôi các người phí thật.
Ăn hại.
VÔ DỤNG!
Trọng Nhân không phản kháng, chỉ để im cho người con gái trước mặt mắng chửi.
Nguyệt Minh khá cao.
Thân hình một mét bảy mươi hai, vì hay tập gym nên cơ thể khỏe khoắn, thịt săn chắc, hầu như không có tí mỡ thừa nào.
Bác sĩ Nhân cùng lắm một mét bảy mươi tám, cộng thêm việc Nguyệt Minh mang một đôi cao gót cũng đủ cao ngang hắn.
- Cô út, bình tĩnh.- Người quản gia già bước chân run run đi tới cố gắng xoa dịu cô chủ, dù bản thân ông cũng đang rất đau lòng.
Nhưng Nguyệt Minh đâu thể quản được mình, trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất Nhật Minh mà thôi.
Mà tên khốn trước mặt cứ nói chị cô chết, dù thế nào cũng khẳng định như vậy.
Ai cho phép? Ai cho phép hắn nói vậy?
Một khi ngôn từ bất lực, bạo lực sẽ lên ngôi.
Cô vung tay hất luôn quản gia ra rồi thẳng tay đấm vào mặt bác sĩ Nhân một cái rõ mạnh khiến hắn phải ôm mặt lùi về sau mấy bước.
Những người xung quanh nhìn gương mặt ẩn hiện vệt đỏ, cộng với âm thanh chói tai từ lúc Nguyệt Minh ra tay, cũng khẽ rít lên xót xa thay bác sĩ Nhân.
Hẳn là cô đã dùng hết lực...
Tình hình trước phòng cấp cứu rối loạn vô cùng.
Người quản gia già can ngăn bị hất ngã xuống đất, bác sĩ Nhân thì bị đánh, đám bác sĩ y tá kế bên im thin thít không dám thở mạnh vì sợ bị vạ lây, nhân viên bảo vệ lại càng không dám làm gì, đụng người trước mặt là đụng vào chén cơm của họ.
- NÓI LẠI LẦN NỮA.- Nguyệt Minh hét lên, lúc này cô không khác gì một người điên.
Bao nhiêu hình tượng lạnh lùng tao nhã thường ngày bay sạch theo sự nóng giận.
Nguyệt Minh không biết sức mạnh này từ đâu ra, chỉ biết lúc này đại não lại thôi thúc cô đấm vào mặt tên bác sĩ này.
Mạnh.
Thật mạnh.
Đánh đến khi nào hắn chịu xin lỗi, nói rằng hắn đùa, nói rằng chị hai của cô vẫn còn sống.
Nguyệt Minh siết tay, bước từ từ đến vị bác sĩ đang đứng loạng choạng kia.
Cô dồn tất cả lực vào cú đánh này.
Nắm đấm thứ hai vừa tung ra thì cả sảnh cấp cứu chợt ồ lên một tiếng...
Mọi người đều bất ngờ, nhưng bất ngờ nhất vẫn là Nguyệt Minh...
Nắm đấm thay vì chạm vào gương mặt góc cạnh, cứng cáp của tên đàn ông, lại đụng vào gò má mềm mại vô cùng...
Nguyệt Minh trố mắt, từ đâu lại lòi ra một nữ bác sĩ dùng mặt đỡ cú đấm đó thay cho tên khốn kiếp kia cơ chứ?
- CÚT!- Nguyệt Minh nghiến răng.
Nữ bác sĩ đỡ cú đánh cho bác sĩ Nhân xong liền lảo đảo, té xuống sàn.
Bác sĩ Nhân thấy thế nhanh chóng ôm lấy nàng, thuận tiện kéo vào lòng bảo vệ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn nàng bác sĩ, sau đó liếc nhìn Nguyệt Minh với ánh mắt giận dữ.
Cô ta có thể đánh hắn, nhưng không được phép đánh người con gái này!
Nhưng điều hắn không ngờ, lúc hắn chuẩn bị muốn anh hùng cứu mỹ nhân thì người trong lòng lại đẩy hắn ra, chỉ để lại một nụ cười nhẹ rồi loạng choạng đứng dậy.
Nàng bác sĩ cúi người nhặt lấy gọng kính bị rơi dưới đất, mang lên xong liền bước lại gần Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh hung hăng lúc này chợt lùi lại vài bước.
Gương mặt xinh đẹp đến động lòng người của nữ bác sĩ nhanh chóng sưng to một bên, khóe miệng còn đọng lại chất lỏng đo đỏ.
Cũng phải thôi, Nguyệt Minh đã dồn hết sức vào cú đấm đấy! Thậm chí còn mạnh hơn cú đánh đầu tiên mấy lần, mạnh đến nổi cả cánh tay cô tê rần, đau buốt.
- Cút nhanh.- Nguyệt Minh trừng mắt, làm vẻ đáng sợ.
Nhưng lạ kỳ thay, càng ra vẻ hù dọa thì cô nàng bác sĩ trước mặt càng lấn tới.
Nàng nghe tiếng cô rít gào, khẽ nhếch khóe môi đã rướm máu của mình.
- Hành hung bác sĩ vì không chấp nhận sự thật? Đây là phong cách của nhà lãnh đạo sao?- Nàng khinh thường nói với cô.
Đây là cô em gái nhỏ đáng yêu trong lời kể của Nhật Minh sao? Nàng không nghĩ rằng cô gái này đáng yêu.
Chẳng khác gì chó điên xổng chuồng!
Nàng biết việc người nhà ra đi là hết sức đau lòng, nhưng không thể vì thế mà người này có quyền đánh người, kể cả có là chủ của cái bệnh viện này đi nữa thì cũng không được.
Nếu bọn họ còn chưa tận lực thì cô có thể thoải mái mắng chửi.
Còn đằng này, suốt hai mươi tiếng không mệt mỏi, bọn họ đã gắng gượng từng giây, rốt cuộc vẫn không giành được người kia từ tay tử thần...!Họ đã làm hết khả năng của những con người bình thường rồi.
Nàng không cần lời cảm ơn, nàng cần sự cảm thông!
- Tôi cũng tham gia phẫu thuật, trút giận lên mỗi bác sĩ Nhân là không đủ.- Nàng thách thức, khuôn mặt cứ thế mà sấn tới Nguyệt Minh.
- Biến, tôi không đánh con gái, khôn hồn thì tránh sang một bên!- Nguyệt Minh càng bị nàng bác sĩ chọc cho điên tiết.
- Cô như thế này, có khiến chị cô sống lại không? Hay chỉ làm cho cô ấy trên thiên đường lo lắng thêm cho cô?
- ...
Nguyệt Minh siết tay, cắn chặt môi kìm nén nỗi bực tức của mình.
Nàng bác sĩ nhận ra ánh mắt người kia lay động, không đợi một phút giây, nàng nói tiếp.
- Thay vào đó cô nên quan tâm đến đứa cháu nhỏ của cô một chút, đứa trẻ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi lằn ranh tử thần đâu.- Nói rồi, nàng xoay người, áo blouse trắng đã được thay tự lúc nào cũng vì thế mà bay theo từng chuyển động của nàng.
Nữ bác thong dong bước đi rời khỏi hành lang lạnh như băng của phòng cấp cứu trong ánh nhìn ngưỡng mộ của đám người "hóng drama".
Thấy nàng dần khuất bóng họ mới lục tục giải tán.
Chỉ còn mỗi bác sĩ Nhân đứng yên lặng nhìn Nguyệt Minh thêm một chút rồi cũng quay lưng rời đi, lòng bàn tay hắn siết lại thật chặt đến mức chuyển sang màu trắng.
Nguyệt Minh đứng ngây ra đó, rõ ràng người kia chưa động tay động chân gì, nhưng khuôn mặt cô bỗng cảm thấy đau rát.
Cháu?
Đúng rồi, chị cô mang thai hơn bảy tháng, nó còn sống sao?
Tại sao?
Tại sao nó còn sống còn Nhật Minh thì không?
Phẫn hận, ghét bỏ chính là tâm trạng của Nguyệt Minh lúc này.
Nhìn chị mình trên giường lạnh lẽo, toàn thân đắp khăn trắng tang thương, Nguyệt Minh vô hồn xoay người bước đi.
Y tá hiểu ý đưa thi thể của cố chủ tịch vào phòng riêng.
- Bác sĩ An.- Y tá gật nhẹ đầu khi thấy Gia An bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, nơi đứa trẻ đáng thương vừa được sinh ra kia nằm.
Gia An bỏ qua cơn đau trên mặt, chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị đầy số liệu.
Đứa trẻ vẫn còn sống nhưng thật mong manh, hệt như một chồi non vừa nhú sau cơn giông bão, nhỡ đâu không may gặp thêm một cơn mưa lớn nữa trút xuống cũng đủ lấy đi mạng sống.
Trẻ con khi vừa sinh ra đều như nhau, mỏng manh dễ vỡ, những đứa bé sinh non lại càng yếu ớt hơn.
Gia An loay hoay thăm khám hồi lâu, quay người ra cửa kính, nơi đây được thiết kế đặc biệt để người nhà vẫn có thể nhìn được.
Nàng cười có chút chế giễu, dù được thiết kế như thế nhưng chẳng phải bây giờ người nhà còn không muốn đến đây nhìn mặt hay sao?
- Meo.
Bác sĩ An vốn đang rầu rĩ chợt nhíu mày, nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Trên hành lang lạnh lẽo, một chú mèo trắng ngang nhiên đi từng bước về phía Gia An.
Mèo trắng ngẩng đầu nhìn nàng bác sĩ, Gia An lúc này mới nhìn rõ đôi mắt hai màu của nó.
Bất giác, nàng cảm thấy cả người lạnh lên.
Mèo trắng lại "meo" một tiếng, nhẹ nhàng nhảy một cái liền có thể đứng trên bệ cửa kính, nhìn vào lồng ấp phía trong.
Bác sĩ An lúc này mới hoàn hồn, vội vàng muốn bắt lấy mèo trắng.
Bệnh viện sao lại có mèo?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này không giống mèo hoang.
Là ai mang nó vào sao?
Không để nàng đạt được mong muốn, mèo trắng liền bật nhảy xuống đất, chạy về phía mà nó đã đến, chầm chậm xa khuất tầm mắt Gia An.
Bác sĩ An lần nữa rơi vào ngỡ ngàng.
Nguyệt Minh không biết mình ngồi trên mặt sàn lạnh lẽo này bao lâu rồi, từ ánh chiều tà lại đến ánh bình minh, không gian hết yên tĩnh lại đến ồn ào xôn xao.
Nhiều âm thanh là thế nhưng tuyệt nhiên Nguyệt Minh không nghe được bất cứ động tĩnh gì từ chị mình.
Phòng này thiết kế đặc biệt rất lạnh, người quản gia đã đưa cho Nguyệt Minh áo khoác, nhưng cô vẫn mặc kệ mà quẳng sang một bên.
- Chị hai.- Giọng cô run run nhưng cô cố dùng ngữ khí làm nũng như mọi lần mà nói.- Ngủ gì mà lâu vậy? Mở mắt ra nhìn em đi chứ.
Không biết cô đã phải lay chị mình bao lần, nhưng đáp lại chỉ là một khoảng không lạnh lẽo.
- Chị, sao lại bỏ em, chẳng phải chị từng nói không bao giờ rời xa em sao?- Nguyệt Minh xúc động nắm lấy tay chị hai, áp lên má mình.- Sao chị lạnh vậy? Để em, em sưởi ấm cho chị.
Cô vội vàng nhặt lấy áo khoác trùm thêm lên người chị.
Hồi lâu vẫn không có gì thay đổi, Nguyệt Minh nấc lên vài tiếng.
Cô nhìn chị mình rồi thả bản thân trượt dài xuống đất.
Không muốn chấp nhận, thật sự không muốn chấp nhận!
Gia An đứng ngoài cửa từ lâu, vốn muốn xin phép người nhà ký vài giấy tờ về đứa bé, nhưng chứng kiến cảnh tượng nàng không biết làm sao mà xen vào.
Người này là người vừa hùng hổ hôm qua?
Gia An không phủ nhận việc hôm qua nàng rất muốn tát cho Nguyệt Minh một cái, nhưng lúc này, nhìn bóng người cô đơn kia, nàng lại thở dài tự trách mình.
- Cô...- Gia An bỗng trố mắt.
Nhìn người kia ngã ngang ra, nàng liền chạy đến cạnh bên đỡ lấy người kia.
- Cô chủ.- Người quản gia cũng hấp tấp chạy lại kề bên.
Gia An gấp gáp nói.
- Mau mang cô ấy đến phòng cấp cứu.
******
Góc tự kỷ của tác giả:
Gia An: Vừa gặp đã bị đánh, thế này có nên yêu đương hay không đây? T_T
Hạ Băng: Tôi năm nay 29 tuổi chưa từng gặp trường hợp nào như vậy, vote không nên yêu đồ bạo lực.
Nguyệt Minh: Éc éc O.O em đánh iu mà..