Nguyệt Minh hết nhìn Joy ngủ trong nôi lại trằn trọc xoay người, cứ như vậy, liên tục lặp đi lặp lại hai hành động.
Vốn đã khó ngủ, nay càng khó ngủ hơn, lòng Tổng giám đốc đang cực kỳ bứt rứt.
Cuối cùng, sau khi chắc chắn rằng cháu mình say ngủ, cô mới dám bước ra ngoài bếp lấy một ít rượu rồi quay về phòng.
Cô nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, tránh cho mùi rượu ảnh hưởng đến bé con.
Cuối tháng hai, cái lạnh cũng dần lùi bước, không khí còn được hoà thêm một tầng lộc xuân, cành lá đâm chồi, muôn hoa đua sắc.
Nguyệt Minh nhìn lên bầu trời, một mảng tối đen, lại là một đêm không trăng.
Cô nghiêng đầu tựa vào thành cửa sổ, mái tóc dài bình thường chải chuốt được xõa tung, vài sợi vô tổ chức rủ xuống che đi tầm nhìn.
Cô nâng ly rượu lên, ánh đèn ngủ trong phòng mập mờ soi rọi, chất lỏng nâu sẫm càng thêm sóng sánh.
Ly thủy tinh lạnh lẽo kề sát vào môi mỏng, Nguyệt Minh nhấm nháp cảm nhận từng chút, từng chút một.
Rượu trượt dài theo cuống họng đi xuống dạ dày, rượu đi đến đâu, để lại cảm giác nóng bừng đến đấy.
Nguyệt Minh nhớ về những giọt nước mắt của Gia An.
Vì sao nó lại ám ảnh trong tâm trí cô như thế?
Gia An vì sao lại khóc?
Oan ức lắm sao?
Lời cô nói có phải quá khó nghe không?
Nước mắt ấy là thật hay giả dối...?
Sống trong cái xã hội vàng thau lẫn lộn này, số người cô tin tưởng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà, chỉ cần thấy nàng rơi lệ, cô liền muốn níu tay nàng rồi nói "Xin lỗi, tôi sai rồi."
Cô cắn môi, theo sau vị đắng chát có chút tanh tưởi.
Cuối cùng, cô lại chọn cách nhìn Gia An rời đi.
Thành phố N - Đất nước Tự Do là nơi luôn nằm trong đích đến của những kẻ mộng mơ, chỉ cần có thể đến nơi đây định cư, cuộc đời họ sẽ thay đổi.
Hạ Băng ở đây rất lâu rồi, đã nhìn và chứng kiến không ít khát khao tham vọng của những người xung quanh, thành công có, thất bại cũng nhiều.
Nhưng con người mà, chỉ cần còn nỗ lực, còn khát khao, sẽ có một ngày đạt được thành công, dù bằng cách này hay cách khác.
Hạ Băng đi đến góc phố bẩn thỉu quen thuộc, nhìn xuống dưới chân mình, một thân ảnh rách rưới đang cuộn tròn người lại.
Nàng móc trong túi ra một vài tờ tiền, môi đỏ mấp máy, khẩu âm bản xứ chuẩn chỉnh.
- Hôm nay vẫn chán chường như vậy?
Người ăn xin nghe thanh âm nàng, cục cựa một cái, từ khối đen không ra hình ra dạng gì mở ra hai con mắt.
- Nếu vẫn cứ dựa vào người khác để sống qua ngày, tôi thà chết còn hơn...- Nàng ngồi xổm xuống, chẳng màng mùi hôi thối bốc ra từ người vô gia cư kia.
Người đàn ông vẫn như cũ, không nói gì với Hạ Băng.
Hạ Băng không tức giận, người này là một người bạn cũ của nàng.
Hạ Băng đã chứng kiến anh ta thăng tiến rực sáng như pháo hoa, nhưng hẳn anh ta quên rằng pháo hoa chỉ đẹp trong khoảnh khắc, sau đó liền tàn.
Anh ta kinh doanh lầm đường, một lần lại một lần, dần dà hoá điên.
Truyện được post tại Wattpad tại tài khoản Nonsugarfreshmilk.
Đọc tại Wattpad để ủng hộ tác giả.
- Sau hôm nay tôi đi rồi, anh sẽ mất đi một mối xin tiền đấy.- Hạ Bang nhoẻn miệng cười, nàng đoán hẳn bây giờ anh ta cũng chẳng còn nhận ra mình nữa.
Nói xong câu này, nàng cũng đứng dậy, bước về con đường ban đầu.
Một hình mẫu của kẻ mộng mơ...
Thành phố N không phải nơi Hạ Băng sống ban đầu tại nước A hào nhoáng này, mà là sau khi tốt nghiệp liền dọn đến.
Trái với Nguyệt Minh về nước và chọn quản lý doanh nghiệp khô khan, Hạ Băng lại luôn không bó buộc mình, thích gì thì làm đó.
Ví dụ như nàng thích gái đẹp, nàng vào ngay ngành có nhiều gái đẹp!
Hạ Băng là thành viên cốt cán của một tập đoàn giải trí hàng đầu Thế giới - lò đào tạo rất nhiều siêu sao nổi tiếng hiện giờ.
Trong thời gian Hạ Băng còn hào hứng với công tác, nàng đã tạo ra không biết bao nhiêu là siêu sao "vạn người mê".
Vậy nên, tên tuổi của Hạ Băng cũng nổi không kém những ngôi sao ấy.
Dân trong ngành thì nể nàng, cấp trên lại coi trọng nàng, thậm chí nàng còn có cả fan hâm mộ...!lẫn antifan.
Hạ Băng khá phóng khoáng trong chuyện tình cảm, FWB, l4m tình không yêu, không gò bó lẫn nhau.
Các sao nữ tại đây cũng khá thoáng, chấp nhận kiểu quan hệ cả hai cùng vui vẻ.
Vậy nên, dăm bữa nửa tháng, paparazzi lại tóm được nàng cùng hết cô A rồi cô B nào đó, người mẫu, diễn viên, ca sĩ, đủ thể loại.
Cứ như vậy, tài năng của Hạ Băng dần bị lu mờ bởi cái mác lăng nhăng.
Nhưng Hạ Băng vẫn cứ bình thản trước dư luận.
Cơ bản thì nàng không phải là siêu sao, không sống nhờ fan, nàng sống dựa vào trí óc của bản thân mình.
- What the fuck? Are you kidding me?- Lúc này đây, ở tầng cao nhất của tòa nhà trọc trời, CEO của W-Entertainment đang gần như sốc đến tận óc khi nhìn thấy tờ giấy hắn cầm trên tay.
Hạ Băng vẫn như cũ, nhàn nhạt ngồi thưởng thức ly cà phê nàng mới mua.
- Hey, nghiêm túc tí đi.- CEO thấy Hạ Băng không chú ý đến nên cong ngón tay gõ vài cái vào bàn.- Chuyện quái gì thế này???
Hạ Băng nheo mày, đôi mắt đa tình đầy sắc sảo.
- Lời trên mặt chữ.
Tôi muốn lui.
- Vì sao? Mọi chuyện chẳng phải vẫn đang tốt đẹp sao? Cô nghĩ cái quái gì thế này?- Hắn dường như vẫn không tin vào sự thật, hai mắt trợn to nhìn nàng.- Lương vẫn không đủ hay sao? Hay có ai làm cô phiền lòng? Dù bất kỳ lý do gì thì cứ nói ra, tôi sẵn sàng đáp ứng cô! Tôi biết dạo này cô mất hứng, nhưng đừng rời đi chứ?
- Ồ.- Nàng chu môi, tiếp đến là nở nụ cười tươi để lộ ra má lúm đồng tiền đầy quyến rũ.- Cuộc vui nào mà không tàn?
Hạ Băng ở công ty này gần như cả thời tuổi trẻ, bây giờ nàng cũng sắp vào hàng 3, về nước hẳn sẽ bị mấy camera chạy bằng cơm bảo rằng "quá lứa lỡ thì".
Với năng lực của nàng, thật ra cũng chẳng cần công ty này làm quái gì, mấy năm gần đây, nàng gần như cũng chẳng có kế hoạch hay hoạt động gì mấy.
- Vậy tôi có thể cho cô nghỉ xả hơi vài tháng mà.- Hắn bắt đầu dùng chất giọng nài nỉ.
Hạ Băng nghe cảm thấy có chút buồn cười, CEO xưa nay một góc trời oai oai hùng hùng, giờ lại như con hổ giấy khi trước mặt nàng.
- Không John, tôi muốn nghỉ việc luôn.
Hắn cau mày, ngẫm nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Có phải bọn AH định đào cô đi sang bên đó không? Nếu cô rời khỏi đây, cô sẽ không có chốn dung thân trong ngành này!- Hắn lại lật mặt, đổi sang uy hiếp.
Nhưng Hạ Băng là ai, dễ dàng uy hiếp nàng sao?
Không hề.
- Chỉ với sức anh hả?- Nàng mỉa mai.
- Sao lại không?- Hắn tỏ vẻ cao ngạo.
- Ồ, vậy hoan nghênh anh tại đất nước của tôi nhé.
Bye John.- Hạ Băng cầm lấy túi xách rồi đứng dậy, giày cao gót đỏ 8 phân cứ thế tao nhã nện vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai không ngừng.
Từng âm thanh ấy lại như từng chai dầu đổ vào quả đầu đang bốc khói của CEO.
Hắn nhìn theo bóng lưng nàng, hận không thể khiến nàng thân tàn ma dại.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn bất lực, ngồi uỵch xuống ghế của mình, thở dài không ngừng.
Đúng là Hạ Băng mấy năm nay không hoạt động gì, nhưng đội ngũ dưới trướng nàng dùng rất tốt, hơn nữa, chỉ cần nàng nhìn trúng ai, người đó liền có thể hoá sao trên trời, tiền thu về không hết.
Vậy nên, hắn tiếc nuối...
Lúc Khả Hân ghé nhà Nguyệt Minh cũng đã xế chiều, bầu trời lúc này như một bức tranh màu nước dần ngả về sắc xanh đen.
Mấy hôm nay chị sếp lại không đến công ty, Khả Hân chủ động mang tài liệu cùng một ít đồ ăn tối cho Nguyệt Minh.
Thời gian cũng trôi qua quá nhanh đi, nhắm mắt một cái mà bây giờ cũng là thứ bảy.
Chuyện này xảy ra từ bao giờ nhỉ?
Khả Hân ngẫm nghĩ, hình như lúc đầu tuần, nhưng đến giờ nàng vẫn nhớ như in bộ dạng chị sếp lúc ấy, Nguyệt Minh nằm bất động trên giường, đôi mắt khép hờ, một tay chị ấy để ra giường, tay còn lại thì đang giữ bé Joy nghịch ngợm.
Lúc đó, Joy đang ở cạnh Nguyệt Minh, bé dạo này có vẻ cứng cáp hơn, được thả ra giường là y rằng muốn lật úp lật ngửa, nhìn còn rất hào hứng, chỉ vài tháng nữa là biết bò rồi đây.
Khả Hân cho đồ ăn vừa mua vào đĩa, sau đó đem ra ngoài phòng khách nơi Nguyệt Minh đang ngồi trông Joy.
Khả Hân đặt đồ ăn xuống, len lén nhìn chị sếp, xem bộ dạng thì tốt hơn bữa trước, nhưng tinh thần có vẻ cũng vậy thôi.
- Đưa Joy đây em giữ cho, chị ăn đi.- Khả Hân dang tay đón lấy Joy.
Nguyện Minh không nói gì, chỉ đưa Joy cho Khả Hân, còn bản thân thì nhìn thức ăn trên bàn, len lén thở dài một hơi.
- Thịt kho này mỡ nhiều hơn thịt rồi.- Cô đơn giản cho một đũa cơm trắng vào miệng.
Bình thường cơm nhai lâu sẽ có chút vị ngọt, mà giờ Nguyệt Minh chỉ thấy nó nhạt nhẽo thôi.
Cô nhìn đến canh, hình như Gia An cũng từng nấu canh chua cho cô ăn rồi, cô múc thử một muỗng chan vào chén.
- Chua quá.
Khả Hân tay thì bế Joy, mắt thì nhìn Nguyệt Minh đang chê từng món từng món trên bàn, chỉ biết cạn lời, gật gật đầu xin lỗi.
Lần trước sếp chê, nàng đã ghi nhận rồi thay đổi, bây giờ vẫn chê à?
Khả Hân âm thầm thở dài, việc này cũng coi như là thói quen của thư ký toàn năng đi.
Truyện được post tại Wattpad tại tài khoản Nonsugarfreshmilk.
Đọc tại Wattpad để ủng hộ tác giả.
Nguyệt Minh động vài đũa thì bỏ chén cơm xuống.
Cô không kiêng kị việc Khả Hân có ở đây hay không mà cúi người, hai lòng bàn tay ôm lấy mặt mình, vừa vuốt vừa thở dài.
Một hồi sau, cô mới ngồi lại bình thường.
- Nè Hân.
- Dạ chị?
- Khi một cô gái rơi nước mắt, là cô ấy tổn thương hả?
Khả Hân chớp chớp mắt nhìn Nguyệt Minh.
"Bụi bay vào mắt, rớt lông mi giả, ngáp chảy nước mắt...!hoặc cũng có thể do chị mắng hay đánh người ta nữa..."Khả Hân chỉ dám nghĩ, nào có không dám nói ra.
Nhưng nếu Nguyệt Minh nghiêm túc thế này, có khi người được nhắc đến là buồn rồi khóc thật nhé...
- Lúc chị Nhật mất, chị có khóc không?
- Có.- Nguyệt Minh ậm ừ một tiếng.
- Vậy chị có tổn thương không? Ngoài tổn thương ra, chị có cảm giác gì nữa không?
- ...
Nguyệt Minh không đáp, đầu óc cô đang có chút trống rỗng.
Lúc cô khóc là lúc cô thấy tổn thương, tuyệt vọng, cùng đau lòng.
- Nhưng nước mắt rơi cũng trong nhiều trường hợp, có vui sướng, có uất ức, có tức giận nữa đó chị.- Khả Hân đang bận rộn với bé Joy.
Ối chà, hôm nay bé Joy không mặc tã sao?
Vậy những giọt nước mắt của Gia An là gì?
Làm sao mà vui được trong tình huống đó, trừ khi nàng ta tâm thần phân liệt?
Nguyệt Minh thở dài, hỏi cho đã vẫn rơi vào bế tắc, nhưng mấy ngày trôi qua, cô không thể nào quên hình ảnh Gia An hôm đó.
Tuy Nguyệt Minh rất muốn đi hỏi cho ra lẽ, nhưng với tính khí của bản thân, cô nghĩ sẽ nát bét.
- Á.
Khả Hân la lên một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyệt Minh.
Cô nhíu mày quay sang nhìn thư ký của mình, liền xác định được chuyện gì xảy ra.
Nguyệt Minh không đáp, chỉ nhanh chóng đứng dậy đi lấy khăn và quần áo cho Khả Hân.
- Em thay ra trước đi, để Joy cho chị.- Nói xong, cô đón Joy vào lòng, bế đi vào toilet trong phòng vệ sinh.
Lúc Khả Hân trở ra, hai dì cháu nhà họ Hoàng đã ngay ngắn ngồi ở đó.
Công nhận hai người này ở cùng nhau cũng lạ lùng ghê, Joy toàn ăn hiếp Nguyệt Minh, còn Nguyệt Minh thì để mặt Joy cấu xé gương mặt tỷ đô của mình.
- Hết tã với sữa rồi, chị đi mua một chút.- Nguyệt Minh giao Joy lại cho Khả Hân.
- Để em đi cho.- Khả Hân vừa đưa tay đón Joy vừa nói.-Chị có chạy xe được đâu.
Nguyệt Minh không chạy xe, siêu thị gần nhất lại cách đây cũng phải mười phút đi xe, việc cỏn con này, cứ để Khả Hân hoặc đặt người mang đến là được.
Trong mắt Khả Hân lúc này, việc Nguyệt Minh đòi đi siêu thị như thể dùng đại bác bắn chim sẻ vậy.
Nguyệt Minh không đáp, cô vào phòng lấy áo khoác rồi đi ra cửa.
Khả Hân đi theo, nhưng không dám nói tiếng thứ hai.
- Chị đi ra ngoài cho khuây khỏa một tí, tài xế đưa đi là được rồi.
- Dừng ở đây là được.- Nguyệt Minh nhẹ nói.
Tài xế quan sát gương mặt cô chủ qua gương chiếu hậu, rồi vội vàng tấp xe vào lề, trong đầu có vài câu hỏi, cũng còn một đoạn nữa mới tới, nhưng sao cô chủ lại kêu dừng đây, tính tình thay đổi?
Nguyệt Minh mở cửa xe bước xuống, có hơi rùng mình vì không khí buổi tối.
Dù lúc nãy ở nhà nhìn không sức sống, nhưng là người chỉnh chu, khi ra đường, Nguyệt Minh cũng có những nguyên tắc riêng của mình.
Cộng thêm gương mặt có phần lạnh lùng của cô, cũng đủ khiến các thiếu nữ đam mê sắc đẹp không khỏi thốt ra hai tiếng "ngự tỷ".
Nguyệt Minh từng bước từng bước đi về phía siêu thị đang sáng rực ánh đèn kia, dưới chân là giày sneaker phiên bản giới hạn được Hạ Băng tặng.
Hai tay cô cho vào túi quần, vừa đi, vừa ngắm nhìn quan cảnh xung quanh.
Nguyệt Minh rất ít khi đi siêu thị, nhưng là một thương nhân, phải nắm rõ thị trường cùng thương giới, cô biết siêu thị này thuộc về đối thủ của nhà Thanh Phương.
"Siêu thị này cái gì cũng có, muốn lựa chọn đồ cũng dễ dàng hơn." Lần trước khi cùng nhau đi mua sắm, Gia An đã nói vậy.
Tổng giám đốc có chút ngơ ngác, siết chặt vào tay cầm của xe đẩy.
Chỉ là mấy năm gần đây không thường đi siêu thị thôi, mà cô cảm giác mình lại như người tí hon lạc vào xứ sở khổng lồ.
Trước mặt, ngoài dòng người tấp nập ra ra vào vào là những hàng kệ để đồ cao sừng sững.
Cô nhìn muốn hoa cả mắt, thật không biết bắt đầu từ đâu.
Lần trước đều là đi theo Gia An...
Nguyệt Minh mím môi, khuôn mặt lạnh lùng lại đi kèm với hành động lúng túng thật khiến nhiều người không khỏi chú ý.
Cô vốn đã xem hướng dẫn rồi, để đến được gian hàng sữa phải đi qua nhiều hàng khác như quần áo, thú nhồi bông, đủ thứ trên cõi đời này.
Nguyệt Minh gãi gãi đầu, chớp chớp mắt, nhìn con mèo bông trước mặt, nó đã thành công thu hút Tổng giám đốc với vẻ mặt khó ở.
Đúng là đi ngược xu hướng mà, Nguyệt Minh cảm thán.
Người làm thú bông đều muốn tạo ra hình dáng đáng yêu nhất mới thu hút khách hàng, vậy mà nhìn con mèo này cô chỉ muốn đấm một phát, mặt khó ở thật sự!
Nhưng Nguyệt Minh đâu tự ý thức được là bản mặt này giống hệt cô mấy lúc bật mode "tổng tài khó ở" đến mức nào.
Chắc là do sự đồng cảm bắt sóng nhau, Nguyệt Minh đã cho nó vào xe đẩy của mình...!Tiếp đến là gấu con, búp bê màu hồng, tất cả những món mà Nguyệt Minh nghĩ Joy sẽ thích.
Tất nhiên, dì út nhà họ Hoàng sẽ có chút thiên vị, quăng tụi gấu mới tậu xuống dưới, để mồn lèo lên trên cùng, nhìn cái bản mặt nó khiến cô có chút vui vẻ trong lòng.
Với phong thái nhà giàu, tức là shopping không cần nhìn giá, cứ ưng mắt là lấy, Nguyệt Minh ban đầu thu hút người qua đường bằng vẻ ngáo ngơ, bấy giờ lại khiến người ta trố mắt vì cái xe đẩy đầy hàng.
Vâng, Nguyệt Minh chỉ mới đi được có một gian hàng thú bông...
Tiếp tục là gian hàng quần áo.
Tổng giám đốc vốn định lướt qua luôn, bởi vì quần áo của Joy đều là hàng được đặt riêng, nhưng lại khựng lại vì bộ quần áo hình mèo trước mặt...! vẫn là biểu cảm thiếu đòn nha...
Truyện được post tại Wattpad tại tài khoản Nonsugarfreshmilk.
Đọc tại Wattpad để ủng hộ tác giả.
Quá sức dễ thương!
Nguyệt Minh định lấy nhưng có chút chần chừ, nên chọn size nào, Joy vẫn bé hơn các bạn đồng lứa...?
Nguyệt Minh kéo áo ra nhìn thông tin phía sau, một hàng chữ số, cô thở dài, nhìn qua nhìn lại, thấy vài nhân viên nhưng ngại hỏi.
Với cái loại người mặc quần áo may riêng thì làm gì biết xem thông tin trên tag, để tránh đau đầu, cô lấy luôn mấy cái khác nhau mà cô cho là đúng size Joy...
Tổng giám đốc đẩy xe ra khỏi gian quần áo, lại thấy shopping cũng thú vị đó chứ.
Với tâm thế đó, Nguyệt Minh đi được nửa đường đến chỗ mua tã thì chiếc xe đã đầy lần một.
Nguyệt Minh đẩy ra chỗ tính tiền trong sự ngỡ ngàng của nhân viên, lần đầu thấy một người mua nhiều như vậy.
- Xin lỗi, xe này tôi để đây, tôi còn phải mua thêm nữa.
Cô trông chừng giúp tôi nhé?- Nguyệt Minh đâu đợi nhân viên trả lời, cô đẩy thêm một chiếc xe, nhưng vẫn không quên bỏ mồn lèo vào xe mới, cùng dắt mồn lèo lên tầng hai tiếp tục.
Tổng giám đốc đâu hay mình đã tạo được tiếng vang trong siêu thị ngày hôm ấy, bao gồm cả bác sĩ An đã bí mật dõi theo Nguyệt Minh tự nãy giờ...
Gia An đâu có cố ý muốn theo dõi đâu, nàng tình cờ đến gần đây thăm bạn, sẵn ghé siêu thị mua ít thực phẩm về dự trữ, lại vô tình thấy Nguyệt Minh ở gian hàng thú nhồi bông.
Nàng chưa có nguôi giận đâu, nàng vẫn còn giận đây!
Gia An thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt Nguyệt Minh nữa, nàng vốn dĩ định đẩy xe đi gian khác nhưng lại bị hình ảnh Nguyệt Minh ôm mèo bông làm khựng lại.
Cái vẻ mặt thỏa mãn gì thế kia!?
Khoan đã, cái mặt con mèo này đáng ghét y hệt Nguyệt Minh mà!
Bác sĩ An phồng má, vẫn còn giận Nguyệt Minh lắm, nên nàng đẩy xe đi.
Quầy quần áo - Gặp.
Quầy bánh kẹo - Cũng gặp.
Quầy trái cây - Lại gặp.
Quầy đồ uống - Gặp nốt.
Gia An:...
Nàng có nên rời khỏi cái siêu thị này không?
Vì sao nàng cứ mãi đụng mặt cô thế này?
Tất nhiên là Nguyệt Minh không biết, bởi vì bác sĩ An vừa thấy cô liền nhanh chóng né sang chỗ khác, len lén nhìn theo.
Nàng không muốn quan tâm gì đâu nha, nhưng người này định mua cả cái siêu thị hay sao thế!?
Nãy giờ nàng thấy Nguyệt Minh toàn mua mấy thứ vớ vẩn Joy chưa cần dùng đến rồi đấy, ví dụ như xe hơi cho trẻ con, xe scooter, xe tập đi...
Gia An cạn cả lời.
Nguyệt Minh mua tới xe đẩy thứ ba, mới lượn đến hàng tã giấy.
Đứng trước muôn hình vạn trạng đủ loại mặt hàng, Tổng giám đốc theo thói quen tìm đến nhãn hiệu lúc trước cùng Gia An mua.
Nhưng dạo này cô thấy Joy mặc có vẻ chật, nên đổi size không?
Size ban đầu là XS, sau đó hẳn phải là S, nhưng tréo ngoe thay, chỉ còn duy nhất một bịch size L.
Nguyệt Minh cắn cắn môi, gãi gãi đầu, nhớ lời Uyên Hà nói rằng dùng tã nên cố định một nhãn hiệu thôi, có nhiều bé da nhạy cảm, sẽ dễ nổi mẩn ngứa.
Nguyệt Minh đứng yên cả năm phút, bỗng có một người phụ nữ chen vào, đưa tay lấy nốt bịch tã cuối cùng trước mắt cô, nhưng cô chỉ nhìn theo đầy ấm ức chứ không thể làm gì...
Tổng giám đốc cảm thấy bản thân hình như bị tuột mood rồi, ỉu xìu đẩy xe đi qua hàng sữa.
Gia An nấp phía sau, tay nàng hơi siết nhẹ vào tay vịn, đợi Nguyệt Minh đi rồi, nàng mới nhìn trên hàng tã một lúc.
Dạo này siêu thị có chương trình khuyến mãi, nên loại tã kia khan hàng là điều hiển nhiên.
Nàng hơi nhón chân, lấy xuống vài bịch tã khác nhau, cuối cùng lộ ra một bịch tã Joy hay dùng, đúng Size S.
Nàng mỉm cười, cho vào xe đẩy, rồi để các loại khác lại vào kệ.
Nàng có thể đoán được nơi Nguyệt Minh đi đến tiếp theo hẳn là hàng sữa.
Siêu thị càng về tối sẽ càng đông, huống hồ chi hôm nay là cuối tuần, chưa kể còn đang có chương trình giảm giá, vậy nên tình hình "giao thông" lúc này có chút khó khăn, khi mà các xe hàng liên tục kẹt và di chuyển chậm.
- Xin...xin lỗi.- Một người phụ nữ ăn mặc có hơi kỳ lạ va phải Nguyệt Minh, sau đó ngay lập tức cúi đầu xin lỗi cô.
Nguyệt Minh không nói gì, chỉ nhìn bà ta một cái rồi đẩy xe đi tiếp.
Chọn sữa cũng khiến Nguyệt Minh đau đầu, lại nhớ Uyên Hà dặn nên đổi qua loại gì đó khác, loại cũ hình như không dùng được nữa rồi.
Lúc đó Nguyệt Minh không để ý lắm, nên giờ gặp khó khăn rồi.
Cô đứng yên một chỗ, điều này khiến nhiều người phía sau khó chịu, cô đành đẩy xe nép vào một góc khác, nhìn các loại sữa trong tuyệt vọng.
- Đây, loại này, Joy đã đến lúc nên đổi sữa rồi.
Hai mắt Nguyệt Minh mở to, đôi con ngươi cũng vì thế nở to hơn bình thường.
Cô ngay tức khắc quay mặt về phía phát ra giọng nói, không cần đoán cũng biết là ai..