Cuộc gọi đến là từ một bác sĩ cùng khoa, trong điện thoại, nữ đồng nghiệp nói rằng lúc họp quên trao đổi với Gia An về một trường hợp thai phụ, bây giờ liệu có thể đến gặp và giao tài liệu cho nàng hay không.
Gia An cũng hơi bất ngờ, nàng nói rằng cứ gửi qua mail là được, nhưng nữ đồng nghiệp nói nhất quyết phải trao đổi trực tiếp với nàng mới yên lòng.
Gia An dù vẫn hơi khó xử nhưng cũng đành đọc địa chỉ nhà Nguyệt Minh.
Chỉ có điều, Gia An không ngờ rằng người đến không phải là đồng nghiệp vừa gọi, mà lại là Alex.
Gia An hơi chần chừ, muốn quay vào nhà nhưng rốt cuộc vì lịch sự mà nàng đành phải đứng lại tiếp chuyện với Alex.
Dưới ánh đèn đường, Alex cười thật tươi, sau đó thật sự lấy ra vài tài liệu.
Gia An đối với công việc luôn nghiêm túc, trao đổi cực kỳ chi tiết với Alex về trường hợp trong tài liệu.
Alex chăm chú nghe Gia An nói, ánh mắt si mê không hề muốn giấu giếm cứ vậy nhìn thẳng vào mắt nàng.
Người ngoài nhìn vào luôn cảm thấy làm bác sĩ khoa Sản thật đơn giản, chỉ việc khám và đỡ đẻ, so với các khoa khác thật dễ dàng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, đã không có ca căng thẳng thì thôi, nếu có, tất cả đều là chạy đua với thời gian, một xác hai mạng! Mà khoa Sản cũng đâu nhất thiết chỉ bó buộc mỗi việc sinh con? Còn rất rất nhiều khía cạnh khác khó khăn hơn rất nhiều.
Trong ký ức của Gia An, ám ảnh và đáng sợ nhất là những ca sinh khó mất mẹ còn con hoặc ngược lại.
Những lúc như thế nàng thật sự rất buồn và lòng nặng trĩu khi mãi nghĩ về những người mẹ mất con hoặc những đứa con vừa sinh ra đã mồ côi mẹ.
Nghĩ đến đây, khiến nàng lại nhớ đến hình ảnh trong phòng phẫu thuật Nhật Minh hôm đó.
Rồi nàng lại nghĩ về Joy cục cưng, bây giờ có thể vô tư lự bởi bé còn quá nhỏ, nàng thật sự không biết tương lai Joy sẽ đối mặt với chuyện này thế nào.
Dù Nguyệt Minh yêu thương Joy như con ruột, chẳng để bé thiếu thốn thứ gì, nhưng nàng biết rõ cảm giác khao khát gặp mẹ ruột của một đứa nhỏ là như thế nào.
Dù là thoáng qua, nhưng câu hỏi vẫn sẽ luôn nằm tận nơi đáy lòng.
Rằng người sinh ra mình thế nào? Dáng dấp, giọng nói, tính cách sẽ ra sao, trên người mình có mấy phần giống như người đó?
Gia An thở dài.
Ánh mắt cười phẳng phất tơ vương.
- Sao vậy?- Alex thật nhanh để ý, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp mà cô hằng đêm mong nhớ.
Thấy tóc Gia An có chút rối, lại hơi rủ xuống, Alex ngay lập tức đưa tay lên giúp nàng vén tóc.
Hành động quá sức đột ngột khiến bác sĩ An không kịp phản ứng, đến khi nhận ra, thì Alex đã thành công vén tóc giúp nàng, gương mặt cô còn tươi hết nấc, nụ cười ngọt ngào như kẹo mạch nha.
Gia An vô thức cắn môi, nàng tự giác lùi về sau mấy bước để giữ khoảng cách, gương mặt nghiêm lại, trái ngược hoàn toàn với nụ cười của Alex.
- Alex, xin cậu đừng làm những hành động thân mật, dễ gây hiểu lầm như này nữa, được không?
- Vì sao? Thấy tóc cậu có chút ngáng đường, mình giúp thôi mà.
Hơn nữa, lúc xưa mấy chuyện này là bình thường, không phải sao?- Alex nói, trong giọng nói có chút mất mát.
Gia An bây giờ đã hoàn toàn cự tuyệt cô rồi, nhưng cô không bỏ cuộc.
- Trước đây tớ nghĩ cậu là bạn tớ.- Gia An gấp tài liệu lại, nhìn thẳng vào mắt Alex.
- Bây giờ tớ không phải bạn cậu sao?
- Cậu thừa biết cậu muốn như thế nào với tớ đúng không Alex, hơn cả chữ bạn mà.- Gia An thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, không để Alex đáp, nàng nói tiếp.
- Nếu là bạn, vậy cậu tôn trọng tớ được không? Tớ không thích động chạm tay chân thân mật như vậy đâu.
- Ann, tớ thật sự rất đau lòng.
Cậu có biết, tớ thích cậu bao nhiêu năm rồi không?- Alex đột nhiên nắm lấy tay Gia An.
Ánh mắt cô đầy đau thương khi nhớ về những năm còn đi học, giống như trên mạng vẫn nói, người này vẫn luôn là một cảnh đẹp phương xa, cô ấy chỉ có thể ngắm nhìn.
Gia An vì giật mình mà đánh rơi tài liệu trong tay, nhưng Alex không quan tâm, cô ấy nắm chặt hai bàn tay Gia An, ngón cái còn miết nhẹ vào mu bàn tay nàng.
Alex dùng ánh mắt chân thật nhất nhìn Gia An, lời tỏ tình tự nhiên mà đến.
- Bao nhiêu năm rồi, cứ nghĩ rằng không nhìn thấy cậu thì tình cảm sẽ phai nhạt, nhưng tớ sai rồi, Ann...!Nhiều năm không gặp, càng làm tớ thêm yêu thích cậu mà thôi.
Cho tớ cơ hội đi Ann, được không?
Gia An mím môi, nàng giải thoát tay mình khỏi tay Alex, chân cũng vì thế mà bước xa ra tạo khoảng cách.
- Xin lỗi, tớ đã có người tớ thích.
- Cô ta!? Cô ta thì có cái gì để cậu thích? Thậm chí chẳng phải bây giờ cô ta còn chẳng nhớ cậu là ai sao? Điều này chứng tỏ gì cậu biết không? Cậu là thứ cô ta muốn quên đi, là điều không nên xuất hiện giữa cuộc đời huy hoàng của cô ta.
Còn đối với tớ, cậu luôn là mặt trời, là vầng hào quang mà tớ không thể thiếu!- Alex có chút xúc động, giọng vì vậy mà lớn hơn.
Lần thứ hai tỏ ý với Gia An, cô biết, nói ra hôm nay là được ăn cả, ngã về không vì phải vất vả lắm nàng mới bỏ qua chuyện cô thất thố hôm trước, không tránh mặt cô.
Nhưng rốt cuộc vẫn không cam tâm...
Không cam tâm nhìn cô gái mình yêu suốt bao nhiêu năm lại không thuộc về mình.
Alex cảm thấy tất cả là lỗi do bản thân mình, lẽ ra cô ấy nên ngỏ lời từ lúc trước, từ khi lần đầu thấy nàng, lẽ ra không nên tiếp cận với tư cách là bạn nàng, để giờ đây không tránh thoát khỏi vòng luẩn quẩn.
Gia An thở dài một lần nữa, ngước mặt lên đã thấy hốc mắt Alex đỏ hoe.
Trong mắt Gia An, hình ảnh người bạn tràn đầy sức sống năm đó bỗng ùa về, một Alex luôn hồn nhiên, tỏa sáng rực rỡ đi bên cạnh nàng, một Alex luôn đối xử rất tốt với nàng giờ đây thật bi thương, vì nàng mà đến hình tượng cũng không cần...
Gia An đưa tay lau đi một giọt lệ vừa trượt dài trên má Alex, nàng không chán ghét cô ấy.
Nàng hiểu cảm giác yêu thầm một người đau đớn và vô vọng biết nhường nào, cảm giác muốn nắm chặt nhưng vô lực, như thuốc độc bào mòn con tim.
- Nhưng chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được, tớ là người tôn trọng người khác, tôn trọng bản thân mình.
Tớ luôn trân trọng cảm xúc, trân trọng tiếng nói của trái tim để hiểu rõ được đâu là thứ mình muốn, đâu là người mình yêu...!Alex, cậu đối với tớ là một người bạn tốt, thật may mắn vì trong quãng thời gian thanh xuân của tớ đã có cậu làm bạn.
Vậy nên, dù có hơi ích kỷ khi nói lời này nhưng tớ muốn chúng ta mãi duy trì tình bạn này, có được không? Tớ không muốn khi gặp nhau, chúng ta mặt nặng mày nhẹ ghét bỏ nhau, như vậy thật sự không hay...
Alex nhìn vào tận sâu vào ánh mắt đến lạ của Gia An, vẫn luôn không cam tâm, thật sự không cam tâm...!
Nhưng với hiểu biết của cô về Gia An, nếu nàng đã nói ra lời này mà cô vẫn cứ tiếp tục cứng đầu, chắc chắn ngay đến tư cách làm bạn cũng không còn.
Alex chạm vào bàn tay đang đặt trên má mình, ánh mắt vẫn si mê như năm 18 tuổi khi cô lần đầu gặp nàng, một cô gái ít nói đến lạ, lúc nào cũng mang trên mình cặp kính to sụ, hai tay ôm quyển giáo trình thật dày...
Chẳng mấy ai biết, tận sâu bên trong đôi mắt nàng là một nỗi cô đơn tột cùng.
Chẳng ai biết, chẳng ai hay, chỉ có cô đến bên nắm lấy tay nàng.
"Hi, mình là Alex, chúng ta có thể làm bạn không?"
Từng ngày, từng tháng trôi qua, cô gái ngây ngô năm ấy dần trưởng thành, một quá trình lột xác hoàn mỹ, như thể bướm đêm thoát kén.
Alex ngẩn ngơ, ngày càng đắm chìm trong si mê.
Cô ấy từng nói lời yêu với thật nhiều người, nhưng mỗi lần muốn bày tỏ cùng nàng là cổ họng lại nghẹn đắng.
Cô ấy si ngốc đứng giữa sân trường đàn một bản tình ca lúc nàng đi qua, bao ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô ấy đầy ngưỡng mộ, chỉ là lúc đấy nàng bận mang tai nghe, vô tình lướt qua như không có chuyện gì.
Cô ấy si ngốc, luôn hoạt động thật tích cực các mảng phong trào chỉ để mong một lần nàng để cô ấy vào mắt, nhưng nàng vẫn hệt như khúc gỗ, nàng còn rất nhiều thứ phải học.
Cô ấy si ngốc, luôn chăm chút vẻ ngoài thật hoàn mỹ, nhưng nàng cúi mặt, quyển sách chuyên ngành dường như còn quyến rũ hơn cô ấy.
Cô ấy quen thật nhiều người, yêu thật nhiều người xinh hơn nàng, ưu tú hơn nàng, hết thảy chỉ vì muốn quên nàng, để tình yêu đơn phương mãi chìm vào đáy đại dương, nhưng nào ngờ, chỉ một dư chấn nhẹ, cũng đủ để đại dương gợn sóng, thảm hoạ cứ vậy ập đến.
Alex không đành lòng, thật sự không đành lòng...!
Bạn cái gì?
Yêu không được thì làm bạn?
Thôi đi.
Nếu không là tất cả, thì đừng là gì cả.
Alex mím môi, lấy hết dũng khí ôm trọn Gia An vào lòng, tay khẽ vuốt v e mái tóc mềm mượt mà hằng đêm cô ấy ước ao được một lần gần kề, âu yếm thật lâu.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, mùi hương bao năm vẫn lưu luyến như vậy, nàng thơ của cô ấy, thanh xuân và khát vọng của cô ấy.
Gia An trong lòng Alex, khẽ nghe tiếng thút thít, nàng cũng không nỡ đẩy Alex ra.
Nàng đặt tay trên lưng Alex, khẽ vỗ về, giọng nói vẫn như cũ, thật nhẹ nhàng và êm tai.
- Không sao, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, ai rồi cũng có cách buông bỏ của riêng mình.
Lúc Gia An quay lại, Hạ Băng đang ngồi một góc sofa mà hậm hực.
Bác sĩ An đi đến cạnh chiếc ghế khác, vuốt nhẹ váy ngồi xuống, không khỏi ngạc nhiên cất tiếng hỏi.
- Fuyu, mặt cô bị sao vậy?- Gia An nhìn chăm chú gương mặt ửng đỏ, hơi sưng của Hạ Băng.
Hạ Băng bĩu môi như thể đã xảy ra việc gì rất ấm ức, sau đó nhìn Khả Hân, chỉ thấy thư ký của Nguyệt Minh nhún vai.
- Bị chó cắn a~- Hạ Băng rầu rĩ, mở camera trước trên điện thoại ra xem xét tình trạng mặt mình.
- Mà không biết phải cắn hông, tại chó này dùng tay...- Nàng lẩm bẩm đầy uất ức.
Gia An che miệng, cố giấu đi ý cười có chút thất thố, nàng cũng không ở lại phòng khách quá lâu, chỉ nói vài câu xã giao với Uyên Hà cùng Khả Hân, sau đó lại lẳng lặng đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng quen thuộc, nhưng cảm giác trong lòng nặng trĩu không thôi, dù chỉ cách mỗi cánh cửa nhưng người ta lại không muốn nhớ nàng.
Đôi bàn tay thon dài mềm mại của Gia An hơi co lại, gõ lên cửa gỗ sang trọng.
Âm thanh "Cốc cốc" vang lên hồi lâu nhưng vẫn chẳng có ai đáp trả một lời, Gia An gõ thêm một lần nữa, sự im lặng vẫn bủa vây quanh nàng.
Gia An không lùi bước, trực giác mách bảo nàng nên bước tới, chắc chắn phải bước tới, nàng thu hết can đảm, vặn nắm cửa.
Căn phòng của Nguyệt Minh mới quen thuộc làm sao, từ cách bày trí đến cả không khí lạnh lẽo, vẫn cứ như ngày nào, Gia An nhìn hết một vòng, bóng hình người kia vẫn chẳng thấy đâu.
Nếu là trước đây, hẳn Gia An sẽ lại bỏ cuộc mà đi mất, nhưng lần này, nàng lại cất bước thẳng đến bên tủ quần áo, nơi mà nàng từng thấy một Nguyệt Minh chân thật nhất, một Nguyệt Minh cô độc, giữa muôn vàng cô đơn.
- Làm sao vậy?- Ánh mắt Gia An rủ xuống, nàng vén nhẹ quần áo cản trở sang một bên.
Nguyệt Minh đang ngồi co ro, tay lành lặn ôm chặt lấy mèo bông, lời Gia An cất ra hẳn đánh động đến cô, bằng chứng là đôi vai gầy của Tổng giám đốc run nhẹ lên.
- Có thể tâm sự với tôi mà.- Gia An cũng cúi người, ngồi xuống cạnh cô, đôi bàn tay mềm mại của nàng cứ thế bao quanh cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Nguyệt Minh yếu đuối chưa bao giờ là không có lý do, hẳn là trong lúc nàng đi nghe điện thoại đã có gì đó khiến cô lại tổn thương mất rồi.
- Nguyệt...- Trái ngược với một Nguyệt Minh bất động, là một Gia An kiên nhẫn.
Gia An chợt ngâm nga một ca khúc xưa cũ, giai điệu cứ thế ngân dài trong màn đêm.
Tổng giám đốc hơi động, nhưng không muốn ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn, tâm hồn ngày càng hoà lẫn vào giọng hát nhẹ nhàng của Gia An.
Tuy nàng chỉ ngân nga giai điệu không lời, lại da diết mà vô thức chạm vào trái tim cô, khiến nó thổn thức mãi không thôi.
Gia An mỉm cười, một nụ cười hiền, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương cùng dịu dàng.
Nàng chạm vào bàn tay trái đang siết chặt thành nắm đấm kia, xoa xoa mấy sợi gân tay đang nổi lên, Nguyệt Minh vì thế hơi thả lỏng ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Gia An bắt gặp mặt dây chuyền hình mặt trời đang lấp ló trong lòng bàn tay cô, có lẽ nàng đã biết được nguyên nhân rồi.
Gia An cũng không lên tiếng hỏi nữa, thay vào đó lại ôm trọn Nguyệt Minh vào lòng, tay nhịp nhịp theo giai điệu nàng ngân nga.
"Sau màn đêm lại là ánh mặt trời tỏa sáng."
Gia An không biết cả hai đã ngồi cạnh nhau bao lâu, đến nỗi cả cơ thể nàng đều bị tê đến mất cảm giác rồi.
Đúng lúc này, người trong lòng nàng lại có động tĩnh, hơi đẩy nàng ra, tiếp đến là đôi chân dài đặt xuống mặt đất, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như mọi khi, nhưng hốc mắt lại ửng đỏ.
Gia An chăm chú nhìn đôi chân thon dài, lại khẽ đau lòng khi bắt gặp vết thương kia.
Nguyệt Minh khập khiễng đi về phía giường, tay vẫn ôm mèo bông, tự giác ngồi xuống, đưa ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nàng.
Gia An cũng bước xuống, cảm giác đầu tiên là chân tê cứng như ngàn mũi dao đang đâm xuyên vào da thịt.
Nàng mím môi, hít một hơi, cố chịu đựng vài giây, cảm giác tê nhức liền sẽ ổn thôi, ngay sau đó, nàng lại nở một nụ cười ấm áp nhìn về phía cô.
Nguyệt Minh không nói gì, quay mặt đi.
Gia An lúc này liền chầm chậm tiến đến, không quên lấy hộp dụng cụ ở trên bàn.
- Tới giờ vệ sinh vết thương rồi.
Gia An định tháo băng đầu của Nguyệt Minh ra nhưng Tổng giám đốc đã nắm lấy tay nàng, ánh mắt đượm buồn.
Mắt nàng cong lên, nàng trở tay, nắm lấy tay cô rồi xoa xoa.
- Ngoan đi, hôm nay mà ổn, mai liền có thể tháo băng, cắt chỉ.
Nguyệt Minh lắc đầu.
- Không muốn.
Gia An hơi trố mắt, cảm giác thân thuộc vô cùng.
Nàng nghĩ gì đó, lại lấy từ trong hộp đồ nghề ra một ống tiêm, khẽ đảo mắt liền thấy vẻ cả kinh trong đôi mắt cô.
- Vậy có muốn bị tiêm không?
Nguyệt Minh liền lùi xa Gia An một chút.
Gia An cố mím môi, tránh phụt cười, phản xạ có điều kiện sao?
- Cô thích ăn hiếp tôi như vậy đúng không?- Nguyệt Minh có chút trách móc.
- Nói sao ta? Vậy theo Nguyệt, Nguyệt có ngoan để không bị ăn hiếp hay không?- Đột nhiên nàng suy nghĩ có chút xấu xa, liền thẳng thừng xé bao kim tiêm.
- Cô...- Nguyệt Minh hơi nghẹn lời.- Tôi...!rất ngoan...
Nguyệt Minh đột nhiên nhìn sâu vào mắt nàng, có chút mong chờ đáp án.
Gia An xoa xoa cằm, vờ ra vẻ đăm chiêu.
- Đúng vậy, ngoan lắm nha, tôi chỉ cần tiêm vài mũi là biết nghe lời ngay...!Nguyệt xem, bây giờ tôi tiêm vào biết đâu chữa được cái bệnh kiệm lời của Nguyệt?- Gia An vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Nguyệt Minh, bắt được cái nhíu mày rất nhanh của cô.
Tổng giám đốc cũng không nói gì nữa, ngồi im đó, Gia An hiểu điều này nghĩa là Nguyệt Minh đã chịu hợp tác, liền xem xét vết thương và bắt đầu vệ sinh cho cô.
Nguyệt Minh quan sát Gia An tập trung vệ sinh vết thương cho mình, phút chốc trong lòng lại nặng trĩu.
Gia An xong việc, còn chưa kịp tháo bao tay, đã giật nảy mình vì cổ tay bị chộp lấy.
Nàng thấy môi cô mấp máy gì đó, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
- Bác sĩ An, tôi trong mắt cô như thế nào?
Gia An ban đầu là thảng thốt, ngay sau đó liền cười tít cả mắt, vì sao Nguyệt Minh lại hỏi điều này?
Nàng không rõ, nhưng nàng biết rằng cô đã đặt nàng vào mắt, so với ngày đầu gặp lại, đã khá hơn nhiều.
Gia An không thoát khỏi cái nắm cổ tay của Nguyệt Minh, màng ngồi bên mép giường, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ có chút đăm chiêu, muốn hệ thống lại lời nói của mình.
Vì Gia An cứ mãi nhìn ra cửa sổ, nên chẳng hay biết khuôn mặt chờ mong của Nguyệt Minh bên này, đến cả một cái chớp mắt, cô cũng cảm thấy quá dài, quá phiền phức.
- Nguyệt sao?
- ...
Nguyệt Minh gần như nín thở.
- Trẻ con, nóng tính, hay tỏ ra lạnh lùng, làm việc ngang như cua, như những ngày này, tôi không thích, đáng ghét muốn chết!
Mỗi lần Gia An liệt kê một đặc điểm lại như một mũi tên bắn vào người Tổng giám đốc, cô cho rằng Gia An hiểu sai vấn đề câu hỏi rồi, cô có hỏi nhược điểm đâu!?
Mà Gia An càng kể càng hăng máu, nàng liệt kê đến cả mười ngón tay cũng không còn đủ nữa rồi.
Tổng giám đốc cạn cả lời, chẳng còn gì để nói, thì ra trong mắt Gia An, cô là người tràn ngập khuyết điểm như vậy sao?
Phút chốc, cô cảm thấy mình như rơi vào vực sâu...
Đúng lúc này, Gia An lại quay sang, riêng về khoảng nắm bắt cảm xúc của Nguyệt Minh, nàng rất tự tin bản thân mình hiểu rõ cô đến 80% là ít, nàng biết tâm trạng Nguyệt Minh đang tuột không phanh.
- Nhưng mà...!biết thay đổi từng ngày, những điều trên đều trở nên...!trở nên vô cùng đáng yêu.- Gia An dùng tay còn lại, đặt lên mu bàn tay cô.
Lời nói chân thành thế này, nàng mong Nguyệt Minh có thể hiểu được...
Tổng giám đốc cảm thấy mình như một cục than hồng, vừa mới ửng đỏ liền bị dội cho một gáo nước, ngay lập tức bốc khói, hạ nhiệt.
Cô hơi siết lấy tay nàng, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nguyệt Minh thả lỏng tay Gia An ra, nhanh chóng nằm xuống giường kéo chăn đắp che cả đầu.
Không còn thấy được vẻ mặt của Gia An, nhưng dựa vào tiếng cười khúc khích của nàng, cô cũng đủ cảm thấy xấu hổ.
Gia An nhìn Nguyệt Minh cứ thế chui tọt vào chăn, nàng nhẹ đưa tay, kéo ra một chút.
- Không thở được thì phải làm sao?
Nhưng Nguyệt Minh vẫn không hồi đáp, quyết giữ vững thành lũy cuối cùng của mình.
Gia An bó tay, nàng ngồi đó nhìn cô một chút, trong đầu có nhiều suy nghĩ rất cần phân tích.
Gia An giúp Nguyệt Minh mở đèn ngủ, sau đó tắt đèn lớn, nhẹ giọng đầy ngọt ngào hai tiếng "Ngủ ngon".
Nguyệt Minh cảm nhận được bên mép giường liền mất đi sức nặng, tay hơi run kéo chăn xuống lại bắt gặp nàng vẫn còn đứng đó, ánh mắt nhu tình như nước nhìn cô.
Tổng giám đốc cắn môi, hít một hơi, lấy hết dũng khí mà hỏi ra lời trong lòng.
- Nếu như...!tôi vĩnh viễn đáng ghét như thế này, cô sẽ...!đi về nơi có người tốt hơn, sẽ vui vẻ hơn chứ?
Gia An đứng dưới ánh đèn mập mờ, Nguyệt Minh thấy nàng khẽ lắc đầu.
Trong mắt ngập tràn tự tin, nàng đáp.
- Sẽ không.
Nguyệt Minh hơi siết chặt vào chăn, Gia An lại đột nhiên cúi người, khóe miệng cong lên kề sát bên tai cô mà thỏ thẻ.
- Có nghe câu dạy con từ thuở còn thơ chưa?
- Còn nữa...
- Còn gì?
- Vế sau?
- Không, em là con gái lớn của tôi mà.- Gia An suy nghĩ một chút lại nói tiếp.- Joy là bé út, Nguyệt là bé cả.
- ...!?
Nguyệt Minh bị những lời thì thầm bên tai làm cho hoá đá, từng câu, từng chữ Gia An nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, đại não dường như đã bị giọng nói của nàng làm cho tê liệt.
Dù cái chuyện làm con này nghe không hay ho xíu nào, nhưng Nguyệt Minh lại thấy ngọt ngào biết bao, ánh mắt cô nhìn vào nàng có chút xúc động không nói nên lời.
Gia An tốt với cô như vậy, còn cô?
Cô làm sao thế này?
- Được rồi, ngủ đi.
Gia An cũng có điều muốn hỏi, rằng nàng trong mắt Nguyệt là như thế nào?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Gia An: Nhà có một chiếc top cực kỳ thích làm nũng phải làm sao bây giờ? Online đợi trả lời.
Hạ Băng online trả lời: Cô chắc người yêu mình là top không? Tôi nghi ngờ là top nhún mà giả mạo top đấy..