Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 16

Thật là khêu gợi.

Trong màn ảnh, nam chính hôn lên cổ tay mảnh khảnh và mu bàn tay trơn mềm của nữ chính, lại nửa ngậm những ngón tay trắng xanh của nữ chính vào miệng mút.

Nữ chính đỏ mặt như quả đào mềm chín.

“Thật đáng yêu.” Người đàn ông nhẹ nhàng hà hơi vào cổ cô ta.

Lại mò tay vào trong vạt áo đồng phục mở rộng của cô ta, vuốt ve bộ ngực nhô lên kia, cầm trong tay thưởng thức.

“Núm vú đang run rẩy này.” Ngón tay anh ta dừng ở điểm nhô lên kia.

Thiếu nữ càng run rẩy dữ dội hơn, ánh mắt ướt sũng như chó con: “Thầy, em khó chịu quá.”

“Khó chịu là khó chịu chỗ nào?”

“Thầy..” Rõ ràng không thể nói ra từ ngữ xấu hổ đó, cô ta chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân thể.

“Ở đây, hay ở đây?” Người đàn ông vuốt ve các bộ phận, dẫn dắt nữ chính nắm lấy tay anh ta men xuống dưới.

Thiếu nữ tựa như một con thỏ trắng vô tội bị sói xám dẫn dụ, trên gương mặt ửng hồng là sự rụt rè và thèm khát trái ngược xen kẽ.

Lâm Gia Thanh không khỏi nhớ tới đêm đầu tiên của mình.

Nếu như lúc ấy bật đèn, có lẽ cô cũng sẽ là dáng vẻ này.

Cô nhịn không được liếc sang Tưởng Thừa Vũ bên cạnh, anh vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt lại chuyên chú hơn trước vài phần.

Quả nhiên, đàn ông đều thích giọng điệu này.

Nhưng đây không phải đang dạy anh đùa với cô sao?

Không xem!

Lâm Gia Thanh dứt khoát chuyển sang bộ phim tiếp theo.

“Lần này là vì sao?”

“Học đường không hay, sẽ có bóng ma với nghề giáo viên này.”

“…” Tưởng Thừa Vũ lại im lặng.

Bộ phim thứ ba hoàn toàn trái ngược với bộ phim thứ hai, là sếp nữ và một thực tập sinh nhút nhát.

Phim bắt đầu không bao lâu, nữ chính gọi nam chính vào văn phòng nói chuyện riêng.

Cô ta vừa nói chuyện vừa dựa vào bàn, cổ áo sơ mi mở rộng lộ ra da thịt trắng bóng, ngay cả hình dạng đầu v* cũng bị vải vóc mỏng manh phác họa ra, nam chính nhìn thấy mà đỏ mặt không thôi.

Quả nhiên, buổi tối sau khi liên hoan, nữ chính giả say để nam chính đưa về nhà. Ở trong nhà cô ta, hai người không chút bất ngờ quấn quýt lấy nhau.

Người phụ nữ trưởng thành nằm trên sô pha, quyến rũ kiều diễm nhìn về phía ống kính, hai chân mở rộng, vải vóc đã bị chất lỏng mập mờ thấm ướt.

Cô ta đưa tay móc gấu váy, từng chút đẩy váy lên cao, sau đó kéo quần lót ren xuống.

Cậu thiếu niên nhút nhát kia lều bạt đã căng phồng không chịu nổi nữa, lập tức nhào tới.

Nữ chính lôi kéo cà vạt của anh ta, một tay đẩy anh ta ngã xuống sô pha, xoay người ngồi lên.

“Nhìn cậu gầy thế mà chỗ này hình như cũng không tệ nhỉ.” Cách lớp vải, cô ta ấn nhẹ vào vật nam tính đã căng tràn nhiệt huyết.

Người đàn ông thở hổn hển, vừa muốn lên tiếng.

Một giây sau, người phụ nữ đã bịt miệng anh ta lại. Sau một nụ hôn ngắn ngủi, trong biểu cảm thần hồn điên đảo của nam chính, nữ chính cởi từng cúc áo sơ mi của anh ta ra.

Người phụ nữ này rất thuần thục.

Đó là kiểu người mà cô muốn “học”.

Lâm Gia Thanh vừa xấu hổ đỏ mặt, vừa nhìn chằm chằm màn ảnh không chớp mắt.

Vẻ mặt chuyên chú của cô khiến người bên cạnh liếc mắt.

Xem ra cô không chỉ muốn mở khóa tư thế mới mà còn muốn khống chế tiết tấu.

Chỉ là bộ phim này ——

Tưởng Thừa Vũ khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ trên màn ảnh, có hơi cạn lời nhìn cảnh cô ta coi người đàn ông như dương v*t giả mà vặn vẹo khoa trương trên người anh ta.

Vất vả lắm cảnh này mới kết thúc.

Trong phòng tắm, nữ chính nhìn chằm chằm vào háng nam chính, lại không hài lòng mở miệng nói: “Chỗ đó của cậu nhìn hơi ghê, cạo lông đi.”

“Cạo lông đi?” Nam chính kinh ngạc há miệng, “Nhưng…”

Nữ chính căn bản không cho anh ta cơ hội giải thích, lấy một con dao cạo lông mày từ chiếc tủ trong phòng tắm ra.

Dao cạo lông mày?

Công dụng của cái này hình như hơi sai nhỉ?

Nhưng đàn ông có thường cạo lông ở đó không?

Cạo hay không cạo cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc yêu phải không?

Cũng không phải làm vịt, chẳng lẽ còn phải để ý nơi đó có đẹp hay không?

Lâm Gia Thanh nhịn không được len lén liếc Tưởng Thừa Vũ bên cạnh.

Quả nhiên, lông mày của anh đã nhíu thật sâu.

Trên màn ảnh, câu chuyện vẫn tiếp tục.

Người phụ nữ đứng dậy nhúng chút nước sạch từ bồn rửa tay, làm ướt phần lông xoăn tít của người đàn ông, sau đó nặn chút sữa tắm rồi tạo bọt xoa lên trên đó.

Con dao cạo lông mày dán vào da người đàn ông, sột soạt vài tiếng, phần thân dưới của người đàn ông lập tức trắng nõn mịn màng giống như phụ nữ.

Nữ chính dùng nước rửa sạch cho anh ta, hài lòng ngắm nhìn, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên quy đầu hai cái rồi ngậm vật kia vào miệng.

Tiếng liếm mút “chậc chậc” lập tức vang vọng trong phòng.

Người phụ nữ vừa liếm vừa dùng móng tay cạo khẽ phần nhạy cảm bóng loáng phía dưới, trêu chọc hai túi cầu đầy đặn ở gốc.

Nam chính được khẩu giao thì cực kỳ thoải mái, mê loạn nhắm hai mắt, thẳng lưng muốn đâm sâu vào miệng nữ chính hơn, lại bị nữ chính đột nhiên bóp lấy túi cầu.

“A…” Cơn đau dữ dội khiến nam chính ỉu xìu ngay lập tức.

Nữ chính nhổ quy đầu ra: “Không được lộn xộn.”

Nam chính đau đến rơi nước mắt, giọng nói run rẩy cầu xin nữ chính tha thứ.

Nữ chính không liếm cho anh ta nữa, chỉ dùng bàn tay rất có kỹ xảo tuốt lên tuốt xuống, chẳng mấy chốc lại làm cho đồ vật vừa ỉu xìu cứng lại, ngay cả trên mã mắt cũng nhịn không được phun ra chất nhầy.

“Tiểu thư Keiko…” Chẳng mấy chốc, đáy mắt nam chính phiếm hồng, da bụng co rút, hệt như dấu hiệu sắp bắn.

Ngón cái của nữ chính xoay chuyển, chuẩn xác chặn mã mắt lại cho đến khi trên thân vật nổi đầy gân xanh vì hưng phấn, lúc này mới khe khẽ nói: “Chúng ta chơi chút kích thích hơn.”

Nói xong không biết lấy từ đâu ra một ngọn nến, dưới ánh mắt không tin nổi của nam chính lại lấy ra một cái bật lửa.

Nến? Làm gì?

Lâm Gia Thanh xem mà mặt đầy nghi ngờ, còn đang muốn xem tiếp, đột nhiên Tưởng Thừa Vũ đã bụp một tiếng tắt bộ phim đi.

“Anh làm gì vậy?”

“Mấy thứ linh tinh này ít xem sẽ tốt hơn.”

“Sao lại là linh tinh?” Tuy rằng cạo lông chỗ đó không cần thiết lắm, nhưng cũng không cũng phải vô nghĩa, “Chính anh đề nghị muốn xem mà?”

Còn nói cái gì mà bởi vì cô muốn tư thế mới, cho nên muốn “học tập”. Lúc này cô mới quan sát được chốc lát, anh lại tắt TV đi, là có ý gì?

Lâm Gia Thanh quay đầu bất mãn nhìn Tưởng Thừa Vũ.

Tuy rằng bộ phim đã tắt nhưng màn hình vẫn đang sáng ——

Trong ánh sáng xanh lờ mờ hắt ra từ TV, gương mặt cô ửng hồng, đôi môi đỏ mọng vì xấu hổ nên cắn chặt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ướt át vì dục vọng chi phối.

“Nhất thời học quá nhiều, em cũng không tiêu hóa được.” Giọng Tưởng Thừa Vũ bất giác khàn khàn.

“Sao không tiêu hóa được?” Tranh cãi đã thành thói quen, Lâm Gia Thanh vô thức phản bác.

Trong mắt Tưởng Thừa Vũ dâng lên một loại mập mờ: “Muốn thực hành sao?” <!– AI CONTENT END 1 –>

Bình Luận (0)
Comment