Xe ở cách sân bay không xa.
Tài xế nhìn thấy hai người từ xa thì vội vàng xuống xe tiếp nhận hành lý trong tay Tưởng Thừa Vũ.
Qua cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Gia Thanh nhìn thấy trên ghế lái phụ chất một hộp quà thật to, mặt trên là hoa cẩm chướng màu tím nhạt và hoa hồng champagne xen lẫn cỏ đuôi thỏ trắng mịn như tuyết, ở giữa là mấy đóa bách hợp trắng nở rộ, dùng giấy lụa xám bạc cùng ruy băng màu xanh tuyết buộc thành bó.
Buổi biểu diễn hôm trước vừa kết thúc, Lâm Gia Thanh liền đặt vé máy bay về nước. Sở dĩ vội vàng như vậy, ngoại trừ người nhà thúc giục thì còn bởi vì hôm nay là đại thọ tám mươi của bà nội Tưởng Thừa Vũ.
Rất rõ ràng, quà cáp Tưởng Thừa Vũ đã chuẩn bị xong, không cần cô quan tâm, chỉ là hoa kia ——
“Anh tặng hoa này cho bà nội liệu có lạc quẻ quá không?”
“?”
“Ngày vui nên chọn màu sắc tươi đẹp một chút, huống hồ người già đều thích đỏ tía. Hoa của anh…”
Lâm Gia Thanh suy nghĩ từ ngữ thích hợp, vừa nghiêng đầu thì bắt gặp sắc mặt khó coi của Tưởng Thừa Vũ, cô lập tức từ bỏ: “Nhưng bà nội thương anh như vậy, dù anh tặng một bó hoa dại ven đường bà cũng vui.”
Nói xong, cô kéo ghế sau xe ra, ngồi vào.
Trong xe có hệ thống sưởi.
Lâm Gia Thanh vừa ngồi vào, cơ bắp căng thẳng cũng thả lỏng, nhịn không được cảm khái: “Ở trong xe vẫn ấm áp nhất.”
“Ơ, Gia Thanh, sao cháu mặc ít vậy? Thừa Vũ không nói với cháu hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp…” Chú Khiêm lái xe thấy thế lật đật đóng cửa sổ xe, lại điều chỉnh hệ thống sưởi lên hai độ, chỉ là vừa nhìn thấy sắc mặt Tưởng Thừa Vũ, nửa câu sau ông không khỏi nghẹn lại, vội vàng đổi đề tài, “Gia Thanh, nghe nói tháng trước cháu lại đoạt giải thưởng, còn là một giải thưởng quốc tế, giỏi quá rồi, chúc mừng cháu nhé.”
“Chú Khiêm, chú cũng quan tâm mấy thứ này sao?” Lâm Gia Thanh cười, “Thật ra cũng không giỏi giang gì đâu ạ, thi đấu hạng B thôi, mấy tiết mục hay hơn cháu đã thể hiện hết ở giải thi đấu hạng A thời còn trẻ rồi.”
“Thật ra chú không quá để ý đến những thứ này, hạng A hạng B gì đó chú không hiểu, chú chỉ biết đó là cuộc thi quy mô thế giới, có thể giành được giải thưởng cũng rất giỏi rồi.” Chú Khiêm chậm rãi khởi động xe, “Lát nữa bà cụ mà gặp cháu không biết vui mừng tới cỡ nào đây. Lần này về không đi nữa chứ?”
“Vâng, không đi nữa.” Lâm Gia Thanh gật đầu, lại hỏi, “Bà nội có khỏe không ạ?”
“Khỏe, vẫn khỏe lắm.” Chú Khiêm đáp, “Mấy hôm trước còn bảo cô ba dạy bà ấy cách dùng điện thoại di động lướt tin tức. Kết quả vừa học xong thì lướt thấy tin thiếu gia đánh nhau với người khác trên mạng, bèn gọi cậu ấy đến giáo huấn cho một trận. Với tinh thần đó thì vẫn còn khỏe lắm, cháu cũng đừng lo lắng cho bà cụ quá.”
“Đánh nhau? Tại sao vậy ạ?”
“Cũng không có gì, tuổi trẻ nông nỗi thôi.”
….
Không giống với cậu chủ Tưởng Thừa Vũ, chú Khiêm tài xế là một người nhiều lời.
Lâm Gia Thanh chỉ hỏi vu vơ một câu, ông ấy đã khai báo hết mọi chuyện, còn sinh động như thật. Lâm Gia Thanh nghe cũng không biết mệt, lại hỏi ông ấy mấy chuyện mới mẻ gần đây của nhà họ Tưởng.
Thế là chú Khiêm kể hết mấy chuyện thú vị gần đây cho cô nghe. Hai người cứ thế trò chuyện qua lại, mãi cho đến một ngã tư đèn đỏ, chú Khiêm mới chậm lại uống ngụm nước.
Đang vặn nắp bình, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng “bụp” khe khẽ.
Tưởng Thừa Vũ đóng tài liệu lại: “Tháng trước Sandy vừa sinh bốn con chó con.”
“?” Chú Khiêm bị câu nói không đầu không đuôi này làm ngẩn người.
“Không phải chú định báo cáo hết mọi chuyện trong nhà sao? Tháng trước Sandy vừa sinh bốn con chó con, sao chú không nói?”
“…” Chú Khiêm lập tức trầm mặc.
Lái xe cho Tưởng Thừa Vũ đã lâu, chú ấy dù sao cũng có năng lực nhìn sắc mặt mà làm việc.
Tưởng Thừa Vũ rõ ràng không vui lắm, tuy rằng ông ấy cũng không rõ vì sao anh mất hứng, chắc là chê ông ấy ồn ào cũng nên? Dù sao đừng khiến anh không vui nữa là được.
“Ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm nhỉ? Cháu nhìn chú xem, còn kéo cháu nói ba cái chuyện tào lao.” Chú Khiêm ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn Lâm Gia Thanh, “Gia Thanh à, cháu mệt thì nghỉ một lát đi, chú Khiêm cháu lái xe rất ổn đấy.”
Ông ấy nói xong thì im lặng lái xe, không nhiều chuyện thêm một câu nào nữa.
Lâm Gia Thanh cũng không buồn ngủ, nhưng rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong xe thay đổi, cô cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ thầm mắng Tưởng Thừa Vũ một câu, ra vẻ cái gì chứ.
Ở trên xe xem tài liệu cũng không ngại váng đầu à?
Cô không thể không nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Thời tiết âm u bên ngoài xe khiến trong xe trở nên nhập nhèm, gương mặt của người đàn ông bên cạnh bị che khuất trong ánh sáng mờ ảo này, lông mày nhăn lại, môi dưới mím chặt, nhưng vẫn rất điển trai.
Cô nhìn chằm chằm người trong gương, bản thân cũng có chút hoảng hốt. Không ngờ mình đã kết hôn với một người như vậy được hai năm rồi.
Hai năm trước, giám đốc điều hành của Lâm thị bị bắt vì tội rửa tiền, dẫn đến một lượng lớn các nhà đầu tư rút vốn và khách hàng chấm dứt hợp đồng, giá cổ phiếu cũng theo đó giảm mạnh.
Lúc mấu chốt nhất, chuyện đầu tiên trong nhà nghĩ đến chính là liên hôn.
Là con gái trong nhà, trên Lâm Gia Thanh còn có một người anh trai, trước 22 tuổi cô chưa từng chia sẻ một phần trách nhiệm nào với gia đình.
Khi đó, điều mà gia đình kỳ vọng nhất ở cô là sau này cô có thể làm một số việc tương đối dễ dàng trong chuyện kinh doanh của gia đình: Xuất hiện ở một số sự kiện quan trọng như hội nghị, lễ kỷ niệm, hoạt động từ thiện…
Nhưng khi lớn lên, cô cũng biết rằng, nếu cần thiết thì cô vẫn có những trách nhiệm khác, ví dụ như hy sinh cuộc hôn nhân của mình vì lợi ích của gia đình.
Cô luôn biết rất có thể cô sẽ được sắp xếp một người bạn đời.
Và khủng hoảng của gia đình chỉ khiến mọi thứ đến sớm hơn dự đoán mà thôi, cô cũng không bất ngờ.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới, đó là đối tượng kết hôn của cô —— cậu con trai thứ hai của Tưởng thị, Tưởng Thừa Vũ.
Là một trong những tập đoàn có ảnh hưởng nhất thành phố C, trên thực tế Tưởng thị còn mạnh mẽ vang dội và phồn thịnh hơn cả Lâm thị.
Nhà họ Tưởng luôn có tham vọng rất lớn, cố gắng tranh thủ những mối quan hệ tốt nhất và gia đình mạnh nhất để tạo ra những người thừa kế tốt nhất.
Một khi hai người kết hôn, nhà họ Lâm không cần phải bán doanh nghiệp hoặc tuyên bố phá sản nữa, vì Tập đoàn Tưởng thị sẽ giúp họ xử lý tất cả những tổn thất này.
Như những lời bình luận ở bên ngoài, đây không phải là một cuộc hôn nhân, mà là một sự hợp tác đôi bên cùng có lợi, liên kết hai gia đình có sức ảnh hưởng và ràng buộc nhóm lớn.
Dưới điều kiện tiên quyết như vậy, không ai để ý đến việc Tưởng Thừa Vũ nhỏ tuổi hơn Lâm Gia Thanh.
“Cậu ta còn nhỏ hơn con sáu tháng tuổi đấy!”
“Người ta thường nói tuổi tâm lý của đàn ông trung bình nhỏ hơn phụ nữ hai tuổi, như vậy chẳng phải cậu ta kém con gần ba tuổi sao, liệu có con nít quá không?”
“Cho dù là liên hôn, chẳng phải nhà họ Tưởng còn một cậu cả ư? Đến cậu cả còn chưa kết hôn, vì sao lại sắp xếp con và Tưởng Thừa Vũ kết hôn?”
Từ buổi biểu diễn Paris trở về, sau khi biết được đối tượng kết hôn, Lâm Gia Thanh lập tức biểu đạt sự bất mãn của mình.
“Con xem con nói linh tinh gì vậy? Cậu cả nhà họ chưa kết hôn thì có liên gì tới cậu hai, bây giờ đã là niên đại nào rồi?” Mẹ Lâm khuyên cô, “Với lại, nhỏ hơn chút tuổi thì làm sao? Hai con xấp xỉ tuổi nhau chẳng phải càng có chủ đề chung à?”
“Nhưng mà…” Lâm Gia Thanh còn muốn tranh luận theo lý.
Vừa quay đầu đã thấy “chồng chưa cưới” của mình đang ngồi phía bên kia nhà hàng, nhìn thẳng vào cô.
Trên thực tế, biểu hiện của Tưởng Thừa Vũ có vẻ trưởng thành hơn so với tuổi tác của anh.
“Anh tôi đã có người khác rồi, đối tượng kết hôn với em chỉ có thể là tôi.” Sau đó, anh đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ đến đây, “Nếu em có gì không hài lòng, đừng ngại bày tỏ, chỉ cần không lấy tuổi tác ra nói chuyện thì vẫn có thể thương lượng lại.”
Lúc này cô thử hỏi một câu: “Sau khi kết hôn, tôi có được tiếp tục khiêu vũ không?”
Anh trầm mặc một lát: “Đương nhiên.”
“…Anh nghĩ cho kỹ nhé, tôi sẽ đi khắp thế giới tham gia biểu diễn và thi đấu đấy.” Cô không dám tin, lại bổ sung.
“Chỉ cần em vừa ý.” Anh mặt không đổi sắc hứa hẹn.
Cô sợ anh nuốt lời, vội vàng gật đầu: “Chốt kèo!”
Cứ như vậy, họ đã đạt được thỏa thuận về hôn nhân và tổ chức đám cưới.
Sau khi kết hôn, anh thực hiện lời hứa, cho cô tự do tuyệt đối…
Bây giờ, cô đã hoàn thành lý tưởng của mình.
Đã đến lúc nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
<!– AI CONTENT END 1 –>