Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 21

Thế nghĩa là sao?

Là muốn bồi thường việc cô đi khập khiễng cả ngày, hay là bồi thường việc cô lóc xương cá cả buổi?

Mặc kệ thế nào, anh chịu lột, cô lý nào lại không ăn.

Lâm Gia Thanh lúc này cũng không khách sáo nữa, chọn một miếng bưởi lớn nhất trong đĩa bỏ vào miệng.

Vừa cắn được một nửa, lại nghe Tưởng Thừa Vũ hỏi: “Ngọt không?”

“Ưm…” Lâm Gia Thanh ngậm đầy một miệng lúng búng gật đầu.

“Vậy sao vừa rồi em bảo hơi chua?”

“Vừa rồi đúng là hơi chua thật.” Lâm Gia Thanh nhắm mắt nói dối, lại cầm một miếng khác vào bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, bổ sung, “Anh bóc xong tự nhiên ngọt ~”

Cố ý kéo dài từ cuối, tràn đầy cảm giác thoải mái khi nông nô trở mình ca hát.

Nhưng đôi lông mày và khóe miệng không ngừng nhướng lên làm cho lời này có thể hiểu theo cách khác.

Lâm Gia Thanh phản ứng lại, quả nhiên đối diện với ánh mắt không rõ ý tứ của Tưởng Thừa Vũ.

Trong không khí bỗng lan tỏa tư vị mập mờ, lỗ tai Lâm Gia Thanh hơi nóng lên, đứng dậy khỏi ghế nói: “Bưởi này ăn cũng khá ngon, tôi đi tìm chị dâu lấy thêm hai quả.”

Lâm Gia Thanh cũng không biết tại sao mình lại phản ứng như thế.

Cô và Tưởng Thừa Vũ là vợ chồng, cho dù hai người thân mật một chút hay mập mờ một chút thì cũng là chuyện rất bình thường.

Không biết tại sao.

Khi Tưởng Thừa Vũ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý tứ, cô lại không quen, cả người sững lại.

Lúc hoàn hồn lại, cô đã đứng trước cửa viện “Vi Vũ”.

Đây là viện của Tưởng Thừa Trạch và Dư Mẫn ở.

Tuy rằng đi lấy bưởi chỉ là cái cớ, nhưng nếu đã đến rồi, Lâm Gia Thanh nghĩ, thôi thì cứ hỏi Dư Mẫn lấy bưởi ở đâu đi.

Nếu không tay không trở về, Tưởng Thừa Vũ lại chê cười cô là cái chắc.

Thấy cửa viện đang mở, Lâm Gia Thanh gõ cửa, đi vào.

Biệt thự trên sườn núi này các viện lớn nhỏ không đồng nhất, bố cục cũng khác nhau.

Lâm Gia Thanh vừa mượn ánh sáng nhập nhèm thưởng thức, vừa đi vào trong nhà.

Mới vừa đi tới trước cánh cửa khép hờ kia, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rên rỉ vừa đè nén vừa trong trẻo, kèm theo tiếng gọi rõ ràng: “Thừa Trạch…”

Mềm mại dịu dàng, hình như còn mang theo chút cầu xin tha thứ.

Nếu không phải chính tai nghe được, Lâm Gia Thanh quả thực không thể tin nổi thanh âm này đến từ Dư Mẫn ngày thường điềm đạm hiền lành.

Ngay sau đó là giọng nói trầm thấp của Tưởng Thừa Trạch: “Kẹp chặt”.

Giọng nói vẫn như bình thường, chỉ là ngữ điệu mang tính mệnh lệnh cùng nội dung kêu đối phương kẹp chặt chân này —— không phù hợp với hình ảnh lạnh lùng và nghiêm túc thường ngày của anh ấy chút nào.

Lâm Gia Thanh im lặng há to miệng.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Dư Mẫn bên kia tường dần dần biến thành tiếng khóc nức nở, cầu xin: “Nhẹ thôi… Chậm lại chút…”

Nhưng dựa vào tần suất rên rỉ của hai người, Lâm Gia Thanh suy đoán, Tưởng Thừa Trạch cũng không nghe theo thỉnh cầu của cô ấy.

Tiếng thở dốc nỉ non xen lẫn âm thanh khi thân thể va chạm không ngừng vang vọng, một hồi lâu sau mới quay về sự yên tĩnh sau khi một tiếng hét chói tai nhanh chóng bị ai đó bịt miệng ngăn lại.

Lâm Gia Thanh lại nghe thấy Tưởng Thừa Trạch nói chuyện, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo: “Bôi thuốc vào đầu gối đi.”

Mà Dư Mẫn chỉ “Ừ” một tiếng.

Không còn mềm mại như lúc nãy, cũng không nghe ra chút cầu xin và yếu thế nào.

Lâm Gia Thanh giơ tay sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng mò mẫm rời đi.

“Sao mặt em đỏ thế?” Vừa trở lại viện, Lâm Gia Thanh đã đụng phải Tưởng Thừa Vũ.

“Có sao?” Cô nuốt nước miếng, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu, “Chắc ở trên núi thiếu oxy.”

Tưởng Thừa Vũ hoàn toàn không biết cô mới vừa nghe xong một màn cung xuân, lại hỏi, “Không phải em đi lấy bưởi à?”

Mặt Lâm Gia Thanh nhất thời đỏ hơn, quanh co đáp: “Bỗng nhiên không muốn ăn nữa.”

Sợ Tưởng Thừa Vũ tiếp tục hỏi.

Cũng may đối phương chỉ liếc cô một cái: “Ngâm suối nước nóng không?”

Căn phòng bọn họ ở có suối nước nóng riêng, ngay sân sau nối liền với phòng ngủ.

Hai người mở cửa, thấy giường đôi đã được bố trí thỏa đáng.

Đèn sàn hai bên giường tản mát ra ánh sáng màu quýt êm dịu, chiếu sáng toàn bộ căn phòng, đem đến cảm giác ấm áp dễ chịu. Trên đầu giường còn đặt hai bộ áo tắm: chất liệu màu đen, hoa văn đỏ thẫm, có hình thêu cá vàng sống động, trong giống như hàng thêu thủ công.

“Áo tắm này nhìn đẹp nhỉ.” Lâm Gia Thanh đưa tay vén áo tắm cho nữ ra.

Lại nhìn sang áo tắm có kiểu dáng tương tự nhưng lớn hơn một số bên cạnh, khuôn mặt vừa hòa hoãn lại nhịn không được nóng lên: Đây có tính là đồ tình nhân không?

Cô cũng không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện này.

Là tác dụng chậm của sự xấu hổ ban nãy lưu lại, hay là sự kích động do nghe trộm mang đến? Cô cũng không nói rõ được.

Trong lúc sững sờ, Tưởng Thừa Vũ đã cầm lấy bộ đồ nam, đưa lưng về phía cô bắt đầu cởi quần áo.

Đường cơ lưng săn chắc như điêu khắc từng chút lộ ra, Lâm Gia Thanh chỉ cảm thấy cánh mũi đau nhức, nhanh chóng quay đầu đi, cầm lấy quần áo vào toilet.

Thay đồ xong, Tưởng Thừa Vũ mở cửa sân.

Bên ngoài là bể tắm suối nước nóng tự nhiên, diện tích mặc dù không lớn nhưng phong cảnh trong sân trang nhã, trong bồn tắm truyền đến mùi thảo dược hỗn hợp, làm cho người ta tự nhiên cảm thấy yên bình.

Lâm Gia Thanh ngồi bên cạnh bồn tắm, thử đưa chân xuống.

Rất ấm.

Từ vẻ mặt hài lòng của cô, Tưởng Thừa Vũ đo ra nhiệt độ nước, anh đi qua, rất tự nhiên ngâm toàn thân vào.

Bể tắm không sâu, nếu đứng thì mực nước chắc không tới eo.

Thế là Lâm Gia Thanh cũng xuống nước theo, tìm một vị trí thoải mái rồi chậm rãi trầm người xuống.

Nước trong bể suối nước nóng rất trơn, giống như một tấm vải dệt mềm mại vuốt ve da thịt.

Lâm Gia Thanh ngẩng đầu lên, màn trời sau khi vào đêm hiện ra màu xanh đậm, có thể nhìn thấy bóng cây gần đó cùng những ngôi sao xa xôi.

Gió mang theo hơi lạnh thoang thoảng, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán trong hơi nóng đang bốc hơi.

Khoảng thời gian yên tĩnh và thoải mái ở chung như vậy chưa bao giờ có trong cuộc hôn nhân của họ trước đây.

Lâm Gia Thanh chỉ ngâm mình chốc lát đã cảm thấy không được tự nhiên.

Vừa lúc có một chiếc lá bị gió thổi vào bể suối nước nóng, cô vươn tay vớt chiếc lá lên, kẹp trong lòng bàn tay rồi tiến đến trước mặt Tưởng Thừa Vũ, “Anh đoán xem, gân lá là số lẻ hay số chẵn?”

“…” Tưởng Thừa Vũ, “Đoán đúng thì có phần thưởng gì không?”

“Không.”

“Vậy đoán sai?”

Lâm Gia Thanh nhất thời không nói lời nào.

Không có tiền cược, quả thật không có ý nghĩa gì.

Cần phải đưa ra phần thưởng khiến Tưởng Thừa Vũ cảm thấy hứng thú, nhưng lỡ như cô đoán sai, chỉ sợ hy sinh hơi lớn.

Đành thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác.

Lâm Gia Thanh không biết tại sao lại nghĩ tới Dư Mẫn và Tưởng Thừa Trạch.

Qua những gì cô nghe trộm được, hai người đó ở trước mặt và sau lưng người khác là trạng thái gần như giống nhau ——tương kính như “băng”.

Căn cứ vào gia cảnh của Dư Mẫn, Lâm Gia Thanh nghĩ mãi mà không rõ. Nếu không phải vì tình yêu, vì sao Tưởng Thừa Trạch phải cưới Dư Mẫn?

Máu nhiều chuyện nổi lên, cô hỏi người bên cạnh: “Này, vì sao lúc trước anh trai anh muốn cưới Dư Mẫn?”

“Lúc trước, thời điểm hai nhà chúng ta bàn chuyện liên hôn, không phải anh nói anh ấy có người trong lòng rồi sao?”

“Người trong lòng anh ấy là ai? Có xinh đẹp không? Gia cảnh thế nào, So với Dư Mẫn thì sao?”

….

Vừa nói đến những chủ đề này, cô lập tức lấy lại tinh thần.

Tưởng Thừa Vũ mở mắt, đối diện với ánh mắt hóng hớt của cô, khẽ nhíu mày: “Em cảm thấy im lặng ngâm nước nóng là nhàm chán lắm đúng không?”

“?” Lâm Gia Thanh.

Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Tưởng Thừa Vũ đã đứng dậy đi về phía cô: “Nếu em nhàm chán, chúng ta có thể làm chút gì đó khác.”

<!– AI CONTENT END 1 –>

Bình Luận (0)
Comment