Mẹ Tưởng vừa nói xong, ba bố con vừa quay về đều nhìn sang.
Lâm Gia Thanh cẩn thận liếc nhìn mẹ Tưởng, trong lòng biết mình tám phần lại đánh sai bài, cúi đầu không nói lời nào.
Tưởng Thừa Vũ thấy thế đi tới bên cạnh hai người, quét mắt nhìn một vòng trên bàn, nhìn bài của mẹ mình rồi lại nhìn bài đánh ra trước mặt Lâm Gia Thanh.
Đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra.
Anh gọi người cầm một cái ghế tới, ngồi xuống cạnh Lâm Gia Thanh.
Mẹ Tưởng nói là để Tưởng Thừa Vũ dạy.
Nhưng từ lúc ngồi xuống Tưởng Thừa Vũ không hề lên tiếng, mặc kệ Lâm Gia Thanh cầm bài gì hỏi anh, anh đều gật đầu.
Cục diện không có gì thay đổi.
Năm người cứ thế lại đánh vài vòng, mẹ Tưởng rốt cục nhịn không được nói: “Đánh cả buổi sáng mà vẫn chưa học được sao?”
Tông giọng của bà đột nhiên cao lên, trong giọng nói không che giấu được lửa giận.
Lâm Gia Thanh sợ hết hồn, biết không hợp quy tắc, nhưng vẫn vô thức vươn tay muốn bắt lấy con bài mình vừa đặt xuống…
Tưởng Thừa Vũ đè tay cô lại, lúc này mới lên tiếng: “Tiếp theo, nhìn tôi đánh.”
Hai người đổi vị trí.
Lâm Gia Thanh nghiêm túc nhìn, cho rằng Tưởng Thừa Vũ muốn cho cô thấy cái gì gọi là kỹ thuật chân chính.
Ai ngờ, Tưởng Thừa Vũ rút bài rõ ràng tốt hơn cô, nhưng đánh còn tệ hơn cô.
Muốn xếp thuần sắc nhất định phải giữ lại hai quân hoa. Muốn xếp được Tiểu Thất nhất định phải rút được Đôi Lớn. Rõ ràng lá bài anh muốn đã ra hết rồi, nhưng anh chỉ chịu đổi lấy một lá…
Có thật là Tưởng Thừa Vũ biết chơi không đấy?
Lâm Gia Thanh ở cạnh nhìn, chỉ cảm thấy Tưởng Thừa Vũ cũng không hơn gì cô mấy, thậm chí còn phá game hơn cả cô. Anh hoặc là giữ lại quân bài mà mẹ Tưởng muốn, hoặc là cố tình chặn những quân bài mà mẹ Tưởng muốn.
Liếc thấy sắc mặt mẹ Tưởng càng lúc càng không tốt, Lâm Gia Thanh ngồi bên cũng nhìn không nổi nữa, kéo tay áo Tưởng Thừa Vũ.
Vừa định nói, hay là đổi lại để tôi đánh.
Tưởng Thừa Trạch ở bên cạnh theo dõi trận chiến lại đột nhiên mở miệng: “Gia Thanh, vừa rồi anh gọi một bình trà mà chưa thấy tới, em đi giục giúp anh đi.”
Anh ấy bấm điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn gì đó.
Lâm Gia Thanh vì thế tạm thời từ bỏ ý định đổi người: “Trà gì ạ?”
Tưởng Thừa Trạch ngẫm nghĩ: “Hoa cúc đi, giải nhiệt.”
Chờ Lâm Gia Thanh đi ra khỏi phòng, lúc này anh ấy mới để điện thoại xuống, dời ánh mắt về trên bàn bài.
Vừa rồi lúc Tưởng Thừa Vũ chỉ đạo Lâm Gia Thanh, Tưởng Thừa Trạch đã nhìn ra tình huống đại khái trên bàn bài:
Lâm Gia Thanh kém nhất trong việc tính toán, không thể nghi ngờ, muốn tặng bài cũng không biết tặng như thế nào.
Hôm nay người cô may mắn nhất, hơn nữa còn biết tính bài, cũng rất biết tính cách ba nhà khác, là người thắng được nhiều nhất.
Vợ anh ấy là Dư Mẫn nhìn chung không thắng thua gì, nhưng thật ra là người biết tính toán: gần như chỉ xào bài nhỏ, có ù thì đi trước, quyết không chờ tự rút, ù cũng cố gắng hết sức chọn bài ù của Lâm Gia Thanh đánh ra, thỉnh thoảng tặng cho hai người lớn mấy lá bài, còn có thể tính toán không bên trọng bên khinh ai.
Mẹ Tưởng là người có vận may kém nhất hôm nay.
Mỗi lần vất vả bày được ván bài lớn, không phải Lâm Gia Thanh đánh bậy để cho hai nhà khác ù trước, thì là trong quá trình xào bài không hiểu sao lại bị Lâm Gia Thanh đánh toàn bộ bài bà ấy muốn vào sảnh.
Lâm Gia Thanh còn hay rút bậy, cắt đứt hoặc sờ vào bài tốt của bà.
Vậy nên bà bực bội là điều tất nhiên.
Nhưng đã đánh nhiều vòng như vậy mà bà vẫn không điều chỉnh cách chơi của mình, ngược lại còn trút giận lên đầu Lâm Gia Thanh, đúng là giận chó đánh mèo.
Mà bây giờ, em trai Tưởng Thừa Vũ của anh ấy, rõ ràng là muốn giúp vợ trút giận.
Tưởng Thừa Vũ tỏ vẻ không biết chơi bài mà đánh bậy đánh bạ, thật ra là cố ý nhằm vào mẹ Tưởng.
Cố ý giữ lại bài mẹ Tưởng muốn và nhất quyết không đánh ra, chờ bà hủy bài, anh mới làm bộ như vừa sờ được rồi đánh bài ra ngoài.
Cố ý sau khi mẹ Tưởng bắt đầu nghe bài, mới tặng bài giữ lại cho đối phương để thả pháo.
Cố ý hủy mạt chược để cho đối phương rút, không cho mẹ Tưởng không có cơ hội rút bài.
……
Vị trí của mẹ Tưởng không nhìn thấy động tác của Tưởng Thừa Vũ, chỉ tưởng rằng anh không xào được bài nên bắt đầu phá game, giống như Lâm Gia Thanh không mang theo đầu óc.
Tưởng Thừa Trạch đứng bên cạnh Tưởng Thừa Vũ, nhìn hai lá bài, rất rõ ràng, Tưởng Thừa Vũ cố ý.
Dưới cách chơi này của Tưởng Thừa Vũ ——
Sau đó mẹ Tưởng không ù được ván nào, muốn nghe bài cũng khó khăn.
Sau đó nữa, vất vả lắm bà mới nghe bài được một lần, còn là bài lớn, Tưởng Thừa Vũ lại đốt pháo cho hai nhà Dư Mẫn và người cô.
Mẹ Tưởng cuối cùng cũng nổi giận, đẩy lá bài Tưởng Thừa Vũ vừa mới đánh ra: “Sao con lại đánh lá kia?!”
“Con đang giữ bài gì vậy, sao lại đánh lá bài kia ra? Hôm qua con ngủ không ngon nên hôm nay ngu nga ngu ngơ rồi à?”
Lâm Gia Thanh đang ở cửa, nghe thấy tiếng động thì lập tức dừng bước.
Nói thật, Lâm Gia Thanh vẫn hơi sợ mẹ Tưởng.
Lúc trước khi Lâm thị phá sản, nhà họ Lâm đã xin nhà họ Tưởng giúp đỡ, nhưng nhà họ Tưởng chậm chạp không trả lời.
Giao tiếp giữa các gia tộc có nhiều lúc giống như giữa người với người, chỉ nguyện ý dệt hoa trên gấm chứ không có mấy người nguyện ý đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tuy rằng nhà họ Lâm cũng sẽ không để nhà họ Tưởng tặng không, đương nhiên sẽ tính toán thành cổ phần tương ứng mà trả lại.
Nhưng lúc đó với tình trạng của nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Tưởng chịu đầu tư lớn, cũng không dám cam đoan nhà họ Lâm có thể cải tử hồi sinh.
So với những rủi ro có thể xảy ra, những lợi ích mà nhà họ Lâm có thể đánh đổi quả thực không mấy hấp dẫn.
Ngay khi nhà họ Lâm cho rằng nhà họ Tưởng sẽ không ra tay.
Nhà họ Tưởng lại tìm người nhờ vả, nói bà cụ Tưởng trong lúc vô tình nhìn thấy Lâm Gia Thanh trên ti vi thì cảm thấy cô phúc hậu, rất thích hợp làm cháu dâu nhà họ Tưởng. Hỏi nhà họ Lâm có tiện tiết lộ sinh nhật bát tự của Lâm Gia Thanh hay không.
Đây chính là khởi nguồn của cuộc liên hôn.
Nói dễ nghe thì là thông gia, nói khó nghe kỳ thật là bán con gái. . Thách 𝘵há𝘯h 𝘵ìⅿ được { 𝘵𝐫ùⅿ𝘵𝐫u𝔂ệ 𝘯.𝙑𝘯 }
Trước khi Lâm Gia Thanh gả vào nhà họ Tưởng, mẹ đã dặn dò cô là nhà họ Lâm bọn họ ở vào địa vị yếu thế.
Cô tuyệt đối đừng làm giá, cũng đừng ra vẻ đại tiểu thư, gả qua đó phải biết an phận thủ thường, làm tròn bổn phận làm vợ.
An phận thủ thường, làm tròn bổn phận, hai điểm này Lâm Gia Thanh đã làm được.
Nhưng vì khiêu vũ, hai năm nay cô đều ở nước ngoài, chưa làm tròn chức tránh con dâu. Hơn nữa, trước đó cô có nghe phong thanh người giúp việc nói với nhau, trước khi cô vào cửa, trong lòng mẹ Tưởng kỳ thật đã có người con dâu thích hợp hơn.
Mỗi lần đối mặt với khuôn mặt lãnh đạm của mẹ Tưởng, Lâm Gia Thanh đều cảm thấy áp lực gấp bội.
Huống chi, hiện tại bà còn đang nổi giận.
Lâm Gia Thanh thu bước chân lại, đứng ở cửa định lát nữa mới đi vào.
Trái ngược với sự thấp thỏm của cô, Tưởng Thừa Vũ lại không hề hoảng hốt, đón lấy ánh mắt căm tức của mẹ rồi hỏi ngược lại: “Tại sao không thể đánh lá này?” <!– AI CONTENT END 1 –>