————
Chương 57: Cãi nhau
Một tiếng “bốp” trong trẻo vang lên.
Xung quanh yên tĩnh hai giây, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại.
Trên mặt Tưởng Thừa Trạch bỗng chốc có thêm vài dấu tay xanh đỏ đan xen, biểu cảm lại rất bình tĩnh, không hề có chút tức giận, dường như cũng không cảm thấy khó xử.
Anh ấy nghiêng đầu, cứ thế lẳng lặng nhìn Dư Mẫn, đáy mắt như có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Dư Mẫn chống lại ánh mắt của anh ấy, sắc mặt giận dữ đã giảm bớt, trong mắt càng lúc càng ầng ậng nước.
Tưởng Thừa Trạch vươn tay, muốn lau nước mắt trên lông mi cô ấy.
Lúc này Dư Mẫn mới như vừa tỉnh mộng, đẩy mạnh anh ấy ra, chen qua đám động người vây xem lảo đảo chạy ra ngoài.
“Chị dâu ——”
Lúc Lâm Gia Thanh nghe thấy tiếng vang thì đã phát hiện Dư Mẫn. Mắt thấy cô ấy chạy đi, cô vội vàng muốn đuổi theo.
Tưởng Thừa Vũ đưa tay ngăn cô lại: “Anh cả sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Vừa nói vừa kéo tay cô về phía mình, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, bèn vòng tay qua eo cô bắt đầu ôm cô đi ra khỏi quán bar.
Cổ tay Lâm Gia Thanh bị túm đến đau nhức.
Tưởng Thừa Vũ kéo cô chầm chậm chen ra ngoài, mặc dù thân thể anh vẫn đang cố gắng che chở cô, không để cô bị người khác đụng phải.
Nhưng cô lặng lẽ liếc mắt nhìn khóe môi mím chặt của anh, rõ ràng anh đang tức giận không nhẹ, phần bình tĩnh tự kiềm chế của người trưởng thành xưa nay không biết đã ném đi đâu, sắc mặt lạnh lùng như băng khiến người ta có chút kinh hãi.
Anh rất ít khi như vậy.
Trong ấn tượng của Lâm Gia Thanh, khuôn mặt Tưởng Thừa Vũ mặc dù thối nhưng cảm xúc vẫn rất ổn định, cơ bản sẽ không nổi giận, nhiều nhất chỉ là trào phúng chế nhạo cô hai câu —— rất ít khi hung dữ như bây giờ, là dáng vẻ muốn tính sổ với cô.
Nhưng cô đã làm sai chuyện gì chứ?
Rõ ràng là hai anh em nhà họ quá đa tình, ăn trong bát nghĩ trong nồi mà.
Lâm Gia Thanh lòng tràn đầy phẫn uất nghĩ.
Vừa ra khỏi quán bar liền giãy khỏi tay Tưởng Thừa Vũ, chui vào trong xe đậu ở ven đường, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại, khiến Tưởng Thừa Vũ đang cúi người phía sau suýt nữa đã đụng vào.
Được lắm, rõ ràng người có lỗi là cô, vậy mà cô lại nổi giận trước.
Tưởng Thừa Vũ sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau mới mở cửa xe chui vào. Lâm Gia Thanh thấy anh bước vào thì hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới anh.
Lần trước cô xụ mặt như vậy là vì chuyện của Ôn Lê.
Lần này dựa vào cái gì lại ‘cây ngay không sợ chết đứng’ như thế?
“Em đang giận dỗi chuyện gì vậy?” Tưởng Thừa Vũ tức đến mức bật cười, “Lỗi lầm của anh cả đâu thể tính lên đầu anh như thế chứ?”
“…” Lâm Gia Thanh.
Mặc dù Tưởng Thừa Vũ cố gắng áp chế, Lâm Gia Thanh vẫn nghe ra giọng điệu tức giận của anh.
Thế là cô lập tức bùng nổ: “Vậy thì anh dữ dằn với ai đây? Tâm trạng của chị dâu không tốt, em đi uống với cô ấy hai ly thì làm sao? Chẳng lẽ gả vào nhà họ Tưởng các anh rồi, ngay cả uống rượu cũng không được uống sao?”
Cô muốn nói, đàn ông các anh đều như nhau, Tưởng Thừa Trạch làm chuyện tốt chưa chắc anh sẽ không làm, chỉ là ánh trăng sáng của anh hiện tại chưa xuất hiện mà thôi.
Nhưng rõ ràng trong hành động của Tưởng Thừa Vũ không phạm phải sai lầm gì.
Cô muốn bùng nổ, cuối cùng người đuối lý vẫn là cô, vậy nên cô đành phải thay đổi lý do thoái thác, phát tiết nỗi ấm ức của mình.
Tưởng Thừa Vũ bị khí thế bừng bừng lửa giận của cô làm sửng sốt hai giây, một lần nữa hồi tưởng lại những từ ngữ cô vừa nói, lửa giận vốn đã đè nén lập tức cháy lan tới hai mét.
“Hai ly? Lâm Gia Thanh, em thử ngửi mùi rượu nồng nặc trên người mình xem, em chắc em uống hai ly?” Tưởng Thừa Vũ, “Em và chị dâu, hai người phụ nữ các em uống rượu trong quán bar, lỡ uống say thì làm sao bây giờ? Em còn lên sàn nhảy nhót, em không sợ mấy người có ý đồ xấu để ý đến em à? Sao em chẳng có chút ý thức tự bảo vệ mình vậy?”
“Em…” Lâm Gia Thanh.
Cô quả thật chỉ uống hai ly, chỉ là không ngờ nồng độ cồn của ly cocktail thoạt nhìn giống đồ uống kia lại không thấp. Cho nên sau đó đầu óc choáng váng bước lên sân khấu thế nào chính cô cũng không nhớ.
Nhưng trước mắt cũng không muốn thua khí thế, cô lớn tiếng phản bác: “Sao lại không có chứ? Quán bar có bảo vệ, em cũng không phải không có miệng, nếu thật sự gặp nguy hiểm, chẳng lẽ em không biết la lên?”
Không nói còn đỡ, vừa nói sắc mặt Tưởng Thừa Vũ lại càng khó coi, anh cắn răng nói: “Vậy em thử xem.”
“Em thử xem, xem thế này làm sao em la hét?”
Vừa nói anh vừa đưa tay bịt miệng cô, đè lên người cô, gắt gao nhốt cô vào trong ngực anh, quyết tâm muốn dạy dỗ cô một chút, để cho cô biết hành vi của mình có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Lâm Gia Thanh tức giận trừng mắt nhìn anh, liều mạng đẩy anh…
Trên môi cô không còn lại bao nhiêu son, tất cả đều dính vào lòng bàn tay anh, dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra.
Nhưng mặc cho cô đẩy thế nào anh vẫn không nhúc nhích, túm lấy cổ cô đến đỏ bừng mới buông cô ra: “Bây giờ đã biết rồi chứ?”
“Chỉ với hai ngón võ mèo cào của em? Bớt lại đi.” Anh nói.
“Võ mèo cào?” Lâm Gia Thanh kỳ thật đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nhưng vẫn không chịu lép vế, miệng bắt đầu huyên thuyên: “Vậy anh là võ bọ hung.”
“Ừ.” Tưởng Thừa Vũ gật đầu, “Bọ hung đẩy bãi phân.”
Lâm Gia Thanh bỗng chốc lại xù lông, đưa tay đấm anh: “Anh nói ai là bãi phân? Anh mới là bãi phân, còn em là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Tưởng Thừa Vũ lười cãi cọ với cô, ôm eo cô kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô. <!– AI CONTENT END 1 –>