Tưởng Thừa Vũ tuyệt đối sẽ không thừa nhận trong nháy mắt đó anh đã rung động.
Cảm giác này rất vi diệu, rất xa lạ, rất trừu tượng, bắt không được mà sờ cũng không được.
Anh không muốn định nghĩa loại cảm giác này, cũng mơ hồ lảng tránh việc định nghĩa.
Cho đến một ngày, anh nhìn thấy một vật trang sức quen mắt trên người Ôn Lê.
Ôn Lê là bạn học của anh trai Tưởng Thừa Trạch, đến nhà làm khách vài lần.
Tưởng Thừa Vũ và anh ấy không thân lắm, nhưng mỗi lần gặp nhau đều chào hỏi anh ấy.
Ngày đó, anh nhìn thấy trên cặp sách của Ôn Lê treo một sợi dây bệnh thủ công, kiểu dáng hơi quen mắt.
Anh không nhịn được hỏi anh ấy mua ở đâu.
Ôn Lê kinh ngạc cầm cặp sách lên: “Cái này à? Bạn nhỏ tặng.”
“Bạn nhỏ?”
“Em gái của bạn anh tự bện đấy. Em thích cái này à?”
“Em có thể xem không?”
Ôn Lê gật đầu, tháo ra đưa cho anh.
Tưởng Thừa Vũ nhận lấy, chỉ liếc nhìn sơ đã xác định đó là do Lâm Gia Thanh tự bện.
Lúc trước ở trang trại, bà Trương sợ anh và Lâm Gia Thanh nhàm chán nên đã dạy họ bện dây thủ công.
Lâm Gia Thanh nhìn thì tùy tiện cẩu thả nhưng lúc làm công việc thủ công lại rất khéo tay, vài đường cơ bản đã học được.
Tưởng Thừa Vũ nhìn sợi dây kia, nhớ tới trên hộp văn phòng phẩm của bạn cùng bàn cũng có một thứ như vậy, một lúc lâu sau vẫn không có cách nào bắt đầu.
Có lẽ là vẻ mặt của anh quá buồn bã.
Ngày đó Lâm Gia Thanh hiếm khi không hơn thua với anh, ngược lại như muốn an ủi mà tặng anh sợi dây đầu tiên cô bện thành công.
Bọn họ vẫn luôn kình địch nhau.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động lấy lòng, anh thoáng có chút cảm động, sau khi nhận lấy cũng không ném đi mà ngược lại mang về nhà.
Ngày đó anh nhìn thấy dây bện thủ công trên cặp sách của Ôn Lê thì quay người vào phòng tìm kiếm.
Sợi dây của Ôn Lê tinh xảo hơn nhiều.
So với của Ôn Lê, sợi dây của anh bện có chút méo mó, kết nút qua loa, không có chuông cũng không trang trí hạt châu.
Nhìn thế nào cũng xấu.
Cô cũng có thể tùy tiện tặng cho bất cứ ai.
Nghĩ tới đây, Tưởng Thừa Vũ không chút do dự ném sợi dây bện thủ công xấu xí kia vào thùng rác.
Nửa đêm lại không có tiền đồ nhặt về.
Anh lại lần nữa cảm nhận được một loại cảm xúc kỳ lạ và tinh tế: có chút chua xót, có chút nghẹn ngào.
Ngày đó, anh không thể không thừa nhận, có lẽ anh đã thích Lâm Gia Thanh.
Tình cảm mông lung một khi được xác nhận giống như cỏ non nảy mầm trong bùn mềm sau cơn mưa —— mềm mại ngứa ngáy, không ngừng trỗi dậy.
Khi ở một mình, Tưởng Thừa Vũ bắt đầu nghĩ đến Lâm Gia Thanh nhiều hơn, muốn gặp được Lâm Gia Thanh.
Anh bắt đầu vô tình cố ý chú ý đến Lâm Gia Thanh: ở bữa tiệc của hai gia đình, ở tiệc sinh nhật của những người bạn chung, ở tất cả những dịp khác có thể gặp mặt.
Anh hưởng thụ “sự công kích” của cô.
Lúc cô hiếm khi nở nụ cười với anh, anh ngược lại không được tự nhiên, luôn đỏ mặt nghiêng người, sau đó vào một góc kín đáo thưởng thức sự phấn khích thầm kín đó.
Cảm xúc này còn ngọt hơn cả đường, còn ngứa ngáy hơn cả việc dùng lông vũ gãi tim.
Anh kỳ thật không giỏi nói chuyện.
Lâm Gia Thanh cũng không cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Trong mắt cô chỉ có một mình Ôn Lê.
Khi Tưởng Thừa Vũ bắt đầu chú ý Lâm Gia Thanh, anh lập tức phát tình yêu thầm kín của cô.
Không, phải nói là tình yêu công khai.
Không giống với anh, Lâm Gia Thanh thể hiện rõ sự yêu thích lên mặt.
Năm 14 tuổi, cô thổ lộ với Ôn Lê bị từ chối.
Chỉ sau hai ngày cân bằng lại cảm xúc, cô lại máu huyết dâng trào, quyết định tiếp tục đụng vào bức tường Nam* Ôn Lê này.
(bức tường Nam trong câu “Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu”, ngụ ý giống câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”)
So với sự cố chấp của cô đối với Ôn Lê, cô hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô.
Về mặt lý trí, Tưởng Thừa Vũ biết thích Lâm Gia Thanh không phải là hành vi sáng suốt, nhưng về mặt tình cảm, anh lại không khống chế được bản thân.
Lâm Gia Thanh bị Ôn Lê từ chối, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định.
Tình cờ trong vườn hoa nhà họ Tưởng có một cây cúc dại đang chết dần chết mòn vì bệnh tật.
Tưởng Thừa Vũ bưng nó vào phòng mình.
Anh tự nói với mình, nếu hoa chết, anh sẽ hết hy vọng. Nếu hoa sống lại, anh sẽ hành động theo đuổi Lâm Gia Thanh.
Coi như đem hết thảy giao cho trời cao. Nhưng thực tế lại vô cùng lo lắng cho chậu hoa, dù là ai đụng vào anh cũng không cho.
Khi đó, anh phát hiện anh thật sự xong đời rồi.
Chờ hoa cuối cùng cũng sống lại, bắt đầu nở hoa, anh tức tốc ôm chậu hoa đến nhà họ Lâm tìm người.
Thậm chí anh cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ là muốn tặng chậu hoa này cho Lâm Gia Thanh, lại từ miệng của người giúp việc nhà họ Lâm biết được từ tuần trước Lâm Gia Thanh được đoàn múa ba lê thủ đô chọn trúng, đã lên máy bay đến thủ đô.
“Đi bao lâu?”
“Không biết, chắc ít nhất là một năm rưỡi, nhưng có thể ở lại vài năm cũng nên.”
Khoảnh khắc kia, Tưởng Thừa Vũ đang ôm chậu hoa chỉ cảm thấy lồng ngực như bị gió lạnh thổi vào, rét buốt lạnh lẽo.
Năm tháng trôi qua như lật trang giấy, một năm, hai năm, ba năm…
Lâm Gia Thanh từ vũ đoàn thủ đô đến vũ đoàn New York, rồi đến các sân khấu lớn trên thế giới, đi qua các cuộc thi lớn… dần dần trở thành vũ công nổi tiếng quốc tế.
Tưởng Thừa Vũ từ trung học đến đại học, từ thực tập đến luật sư chính thức, dần dần trở thành một luật sư công ích đủ tư cách.
Hai người gặp nhau rất ít.
Mỗi lần Lâm Gia Thanh về nước chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, thời gian dành cho người nhà và bạn bè cũng không có dư.
Mà Tưởng Thừa Vũ cũng sẽ không tự rước lấy mất mặt.
Cũng không phải chưa từng có.
Trong điện thoại của anh có Wechat của Lâm Gia Thanh, chỉ là sau khi xác nhận trở thành bạn bè chưa được bao lâu, anh đã đơn phương bị xóa bỏ.
Tin nhắn anh gửi qua cộng thêm dấu chấm than màu đỏ, cô hoàn toàn không nhận được gì cả.
Mặc dù như vậy, anh vẫn giữ lại Wechat của cô không xóa bỏ, cũng thỉnh thoảng lật xem động thái của cô một chút.
Ngay từ đầu, anh thừa nhận bên trong việc này chứa đựng chút ý tứ ký thác.
Nhưng lâu dần, việc này biến thành một loại thói quen. Theo thói quen liếc mắt nhìn xem gần đây cô có trải nghiệm gì mới mẻ, nhìn xem dáng vẻ kiên trì vì lý tưởng của cô.
Anh không phải là loại người chấp niệm sâu nặng.
Nếu Lâm Gia Thanh không thích anh, anh cũng không cố chấp hai người nhất định phải phát sinh chuyện gì.
Mặc dù ngay từ đầu anh gắn cho cô nhãn hiệu “Minh Minh Như Nguyệt”, nhưng thời gian lâu dài, “lấy được” hay “không lấy được” cũng không quan trọng nữa.
Cho dù năm 22 tuổi, Lâm thị xảy ra chuyện bất ngờ.
Anh tìm bà nội nói hộ, bị bà nội thấy rõ tâm tư nhỏ bé: “Con thích cô bé kia đúng không, bà giúp con cưới về nhà nhé?”
Anh cũng chỉ lắc đầu: “Cháu không muốn ép buộc cô ấy.”
Bà nội lại cười: “Miễn cưỡng hay không miễn cưỡng không phải con nói là được, dù sao con cũng phải nghe ý của cô ấy chứ? Nếu cô ấy thật sự không chịu, con lại ra mặt đóng vai anh hùng cũng không muộn.”
Cứ như vậy, bà nội thay anh truyền đạt ý tứ muốn liên hôn.
Sau khi biết được, Lâm Gia Thanh cũng không có tỏ vẻ kháng cự gì, chỉ là châm chọc anh nhỏ hơn cô sáu tháng.
Chỉ là ghét bỏ tuổi còn nhỏ sao?
Khi nghe Lâm Gia Thanh để ý, chẳng biết vì sao anh bỗng nhiên thả lỏng khẩu khí.
Anh hẹn riêng Lâm Gia Thanh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi cô ngoại trừ chuyện tuổi tác thì còn bất mãn chuyện gì không, bọn họ có thể thương lượng cách giải quyết.
“Sau khi kết hôn, tôi có thể tiếp tục nhảy múa không?” Lâm Gia Thanh hỏi.
“Đương nhiên.” Anh gật đầu, “Chỉ cần em vừa ý.”
Sau đó, câu chuyện trở thành như ngày hôm nay. <!– AI CONTENT END 1 –>