Thắp hương, quỳ lạy, thắp đèn, cầu phúc.
Sau khi làm hết quy trình như những năm trước, mẹ Lâm lại lấy cho Lâm Gia Thanh một ống xăm.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện lần trước, Lâm Gia Thanh cam chịu quỳ xuống bồ đoàn dập đầu ba cái, lại dùng hai tay nâng ống xăm lên, tiếp đó là tiếng rào rào vang lên, cuối cùng lộp bộp rơi ra hai thẻ xăm.
“Hai thẻ không tính được, lắc lại lần nữa.” Mẹ Lâm nói.
Lâm Gia Thanh không thể làm gì khác hơn là nhặt thẻ xăm bỏ vào ống lại, mẹ Lâm hỏi thăm sư phụ bên cạnh, lại lấy thêm một ống xăm khác đưa cho Tưởng Thừa Vũ.
Tưởng Thừa Vũ: “Chắc con không cần đâu mẹ.”
Anh thật sự không có gì muốn cầu cả.
Mẹ Lâm nhìn ra rồi, vẫn đưa ống xăm cho anh: “Chỉ xem vận thế thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”
Thế là Tưởng Thừa Vũ quỳ xuống bên cạnh Lâm Gia Thanh, lắc lắc ống xăm.
Khi thẻ xăm rơi ra khỏi ống xăm, thẻ của Lâm Gia Thanh cũng đồng thời rơi ra.
Cô nhặt lên nhìn thoáng qua, đưa cho anh, kêu anh cầm rồi cùng mình đi tìm sư phụ bên cạnh giải xăm.
“Cầu cái gì?” Sư phụ hỏi.
“…” Cầu cái gì à? Tưởng Thừa Vũ nghẹn lời.
Mẹ Lâm biết bây giờ nói con nối dõi thì quá sốt ruột, bèn tiếp lời: “Vợ chồng hòa thuận.”
“Xăm thứ bảy, giáp canh, cốt cách dáng dấp của bậc tiên, lại gặp tiên tông làm minh chủ…” Sư phụ lúc này mới tiếp nhận thẻ xăm trong tay Tưởng Thừa Vũ, lật sách bắt đầu giải xăm.
Lâm Gia Thanh nghe không hiểu, lại muốn đi toilet: “Mọi người nghe trước nhé, lát nữa con lại tới.”
…
“Rồi thẻ xăm nói thế nào?” Trên đường trở ra, Lâm Gia Thanh hỏi.
“Cũng chẳng nói gì. Trung hòa lại coi như không tốt không xấu.” Tưởng Thừa Vũ đáp.
“Cái gì gọi là trung hòa?” Lâm Gia Thanh khó hiểu.
“Một xăm đại cát, một xăm đại hung.” Tưởng Thừa Vũ nói, “Dù sao cũng là cầu, trung hòa lại không tốt không xấu là đúng rồi.”
“…… Còn có thể trung hòa như vậy sao?” Lâm Gia Thanh, “Xăm nào đại cát, xăm nào đại hung?”
Tưởng Thừa Vũ không nói gì nữa, dáng vẻ cũng không tin.
Lâm Gia Thanh nhớ lại lời của sư phụ vừa nãy, dùng vốn ngữ văn ít ỏi của mình thử nghiên cứu thì có vẻ xăm của Tưởng Thừa Vũ là đại cát, thế thì, xăm của cô là đại hung?
Bỏ đi, thôi thì cứ trung hòa vậy.
Giống như Tưởng Thừa Vũ nói, dù sao cô và anh đều hỏi cùng một vấn đề, chẳng lẽ còn có thể ra hai loại kết quả?
Dù sao đối với chuyện này, từ trước đến nay cô chỉ lựa những điều tốt mà tin thôi.
Lâm Gia Thanh cũng không rối rắm nữa.
Từ đại điện đi ra, ba người đến trai đường bên cạnh dùng cơm chay.
Vào cửa trai đường, bên trái là nữ ngồi, bên phải là nam ngồi. Hàng thứ nhất hai bên đều là chỗ ngồi của sư thầy trong chùa.
Lâm Gia Thanh vừa ngồi xuống, sư thầy bắt đầu dẫn dắt mọi người cùng đọc kinh.
Lâm Gia Thanh học theo mẹ Lâm chắp tay trước ngực, thành kính lắng nghe.
Nghe xong là thời gian dùng bữa yên tĩnh.
Trong bữa cơm, mọi người gần như không phát ra âm thanh dư thừa nào.
Sau khi ăn xong, sư thầy lại lần nữa đọc kinh để kết thúc bữa cơm, mọi người đứng dậy hướng về phía Bồ Tát đảnh lễ cảm ơn.
Cuối cùng cũng ra khỏi trai đường, Lâm Gia Thanh nhìn Tưởng Thừa Vũ bên cạnh: “Công đức viên mãn rồi nhỉ?”
Tưởng Thừa Vũ không tiếp lời.
Lâm Gia Thanh: “Thực ra trì trai và ăn chay cũng có sự khác biệt. Trì trai coi trọng việc không ăn gì thêm sau bữa trưa, nói cách khác, tính từ bữa vừa rồi, cho đến sáng mai chúng ta cũng không được ăn thêm gì nữa.”
Ngụ ý, vừa rồi anh không lo ăn nhiều một chút, buổi tối đói bụng đừng có than vãn.
Vừa nói xong, cô hài lòng xoay người trong vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng mới đi được hai bước, vẻ mặt cô bỗng đông cứng lại.
Tưởng Thừa Vũ nhìn theo tầm mắt cô, dưới một gốc cây cách đó không xa có một đôi nam nữ đang dừng chân ở cửa sổ bán vé trai đường, nhìn xung quanh.
“Món chay ở đây rất ngon. Nghe đâu rau củ đều do các sư thầy ở đây tự trồng. Thỉnh thoảng ăn một lần làm sạch dạ dày cũng rất tốt.” Người phụ nữ nói rồi lấy điện thoại di động ra khỏi túi, định đi mua vé.
“Trước kia anh từng tới đây rồi, đồ chay ở đây quả thật khá ngon.” Người đàn ông giúp cô ấy kéo khóa kéo, trong lúc cô ấy xếp hàng thì đi tới bên cạnh hòm công đức, lấy ví tiền ra móc hai tờ đút vào trong.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua khe hở lá cây rơi xuống, anh ấy đứng dưới ánh mặt trời màu vàng, dáng người cao ngất, mặt mày tuấn tú, đôi mắt tựa như hồ nước xao động.
Gió nhẹ phất qua, “hồ nước” kia quay đầu lại, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Lâm Gia Thanh, có hơi sửng sốt.
Hai người cứ như vậy cách một khoảng không nhìn nhau.
Cho đến khi người phụ nữ mua vé cơm trở về, khoác tay người đàn ông, người đàn ông mới tỉnh táo lại, cầm lấy tay người bên cạnh đi về phía Lâm Gia Thanh.
“Về rồi à, về lúc nào vậy?”
Mấy năm không gặp, giọng nói và nụ cười của người trước mặt vẫn giống như trong trí nhớ, không khác gì nhau.
“Về được một tuần rồi.” Lâm Gia Thanh nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, “Trùng hợp thật, anh cũng tới ăn chay à?”
“Ừ.” Ôn Lê gật đầu, kéo tay người bên cạnh, “Vợ anh, Doãn Chi.”
Lại giới thiệu Lâm Gia Thanh với người bên cạnh, “Em gái của Gia Nhiên, Gia Thanh.”
“Cô là Gia Thanh? Tôi từng thấy cô trên báo rồi—— ” Người phụ nữ đánh giá cô, chân thành khen ngợi, “Nghe nói cô lại giành được giải thưởng, thật sự đã làm rạng danh nước nhà.”
“Quá khen rồi.” Lâm Gia Thanh khiêm tốn đáp lại.
Còn có câu không nói là: Tôi cũng đã gặp cô, trên tài khoản xã hội của Ôn Lê ——
Từ Prague đến Hallstatt, Vienna đến Berlin, giống như hầu hết mọi người, Ôn Lê chia sẻ chi tiết hành trình trăng mật của mình trên tài khoản xã hội.
Lâm Gia Thanh cẩn thận lật xem từng tấm ảnh, thế nên cũng không thấy xa lạ gì với vị Doãn Chi thường xuyên xuất hiện trong ảnh này.
Bên ngoài cô ấy còn đẹp hơn ảnh chụp, gương mặt tràn đầy viên mãn, niềm hạnh phúc sau khi kết hôn lại càng khiến cô ấy thêm rạng rỡ.
Thật sự rất xinh đẹp.
Lâm Gia Thanh cũng muốn chân thành khen ngợi một câu, thế nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót, làm thế nào cũng nói không nên lời. Chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Cho đến khi Doãn Chi kéo Ôn Lê nói lời tạm biệt, bảo là bọn họ nên đi ăn cơm rồi.
Lâm Gia Thanh mới hoàn hồn như tỉnh mộng, xoay người, vừa lúc nhìn thấy Tưởng Thừa Vũ đứng ở bên cạnh.
Mà cô vừa rồi lại quên giới thiệu anh.
<!– AI CONTENT END 1 –>