Mặc kệ lần đầu tiên hay là lần thứ hai, Tưởng Thừa Vũ cũng không có cách nào khống chế được bản thân.
Sự thôi thúc nguyên thủy chạy rần rần trong máu; Khoái cảm xa lạ điên cuồng gào thét trong tứ chi xương cốt.
Anh nghe người dưới thân há to miệng thở dốc, cảm nhận được cô đang run rẩy —— rõ ràng muốn đối xử dịu dàng với cô, nhưng chẳng biết vì sao mỗi một động tác của anh đều mang theo sự lỗ mãng và thô bạo.
Anh không biết mệt mỏi ra vào trong cơ thể cô, không ngừng đẩy vật nam tính tới chỗ sâu rồi sâu hơn.
Trong bụng như có ngọn lửa đang đốt cháy, mỗi sợi thần kinh đều căng ra.
Mỗi một động tác đều không nằm trong sự kiểm soát lý trí của anh.
Cô mới vừa cảm nhận được chút lạc thú, anh đã lại lần nữa không thể khống chế mà bắn trước.
Anh cũng không thể mang đến cho cô cực khoái.
Nói không thất bại, là giả.
Nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn thỏa mãn.
Trong đêm tối ngắm nhìn cô, trong đầu anh đều là sự hưng phấn vì cuối cùng anh đã cưới được cô về nhà, cả đêm không ngủ được.
Khi đó anh rất muốn hôn cô.
Không vì tình dục, chỉ đơn thuần hôn cô —— ôm cô vào lòng, gọi tên cô.
Nhưng cũng biết, nếu như anh mở miệng, chắc chắn cô sẽ cảm thấy buồn nôn.
Hơn nữa còn rất lúng túng.
“Thanh Thanh.” Tưởng Thừa Vũ từ trong hồi ức hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Hôn* gì cơ? Không phải anh liên tục hôn cô rồi sao?
(*tên của nữ 9 là Thanh /qing/, còn hôn là /qin/, phát âm khá giống nhau nên nữ 9 nghe nhầm)
Lâm Gia Thanh đỏ mặt, từ trong xúc cảm lâng lâng hoàn hồn lại, cho đến khi Tưởng Thừa Vũ gọi lại một tiếng, lúc này cô mới nghe rõ Tưởng Thừa Vũ đang gọi tên cô.
“Thanh Thanh...”
Hai âm tiết trong trẻo, anh lại dùng ngữ điệu dịu dàng triền miên như lúc trước gọi cô là “bà xã”.
Làm cho trái tim cô cũng không ngừng phát run ——
Anh ngẩng đầu khỏi ngực cô, chống người dậy: “Em còn nợ anh một câu nói.”
“Câu gì?” Cô khó hiểu.
“Có lần nào đó em đã hứa với anh, chờ anh về sẽ nói.”
“...Nhớ anh?”
“Không nhớ sao?”
“Nhớ...ngày nào cũng nhớ...”
Ánh nến lập lòe chiếu sáng đôi mắt Lâm Gia Thanh, giữa lúc sáng tối đan xen đó cũng phản chiếu khuôn mặt của Tưởng Thừa Vũ.
Trong nháy mắt, lồng ngực Tưởng Thừa Vũ như bị thứ gì đó nhẹ nhàng quấn lấy.
Làm cho anh bất giác cúi người, một lần lại một lần vuốt ve cô, hôn lên từng tấc da thịt của Lâm Gia Thanh —— cho đến khi cô khó chịu cầu xin, anh mới đặt vật nam tính đã sớm sưng cứng trước cửa động mềm mại mà anh vô cùng nhớ nhung, đẩy nhẹ vào.
Lần đầu tiên, bọn họ triền miên làm một hồi lâu.
Anh chậm rãi đẩy vật nóng bỏng vào trong, len vào nơi sâu nhất rồi lại chầm chậm rút ra.
Để thân vật dán sát vào vách thịt của cô, làm cho cô trướng đầy, lại nghiền qua điểm nhạy cảm của cô, dừng dừng đẩy đẩy rồi lại rút ra ngoài.
Hệt như thao tác lưỡi dao cùn mài qua miếng thịt.
Huyệt nhỏ của cô như bị điện giật không ngừng co rút.
Anh đẩy vào trong, cô liền nuốt vào một tấc; anh muốn rút ra ngoài, cô lại lưu luyến cắn chặt anh.
Như thể có sự sống, cố gắng ngậm anh lại.
Vách thịt bị chống đẩy có chút sưng đỏ không ngừng tiết ra ái dịch, vừa đặc vừa dính.
Cô ôm anh, chẳng mấy chốc đã tràn ra tiếng rên khẽ theo nhịp đưa đẩy của anh...
Sau đó càng lúc càng nặng nề, rên rỉ không thành điệu.
Hai người trần truồng đối diện nhau, ánh mắt anh dịu dàng lướt qua gương mặt cô.
Nhìn hàng lông mày dài nhỏ của cô nhăn lại vì đau đớn, lại giãn ra vì sung sướng, run rẩy, rên rỉ, lạc lối vì anh ——
Quy đ*u cực đại chặn ở cửa động, không ngừng ưỡn lưng phá vỡ vách thịt, đâm thẳng vào sâu trong động hoa.
Từng chút từng chút đụng vào phần thịt mềm bên trong cô, vừa ma sát vừa đâm rút, gần như muốn xuyên qua cô, di chuyển sâu vào trong vách thịt.
Chất lỏng nhầy nhụa đặc dính không ngừng bị mang ra, bám vào chân hai người.
Huyệt thịt mềm mại còn chưa kịp khép lại hoàn toàn lại bị chọc vào một cách dứt khoát và mạnh mẽ.
Phần thịt mềm xung quanh cửa động chuyển sang màu đỏ tươi, bại lộ trong không khí cùng với hơi thở ẩm ướt, nơi sâu trong cơ thể bị vật nam tính chọc nguấy đến phát nóng.
“Tưởng Thừa Vũ...Thừa Vũ...Ông xã...”
Lâm Gia Thanh bám chặt lấy cánh tay anh, giống như anh là khúc gỗ trôi dạt duy nhất trong cơn sóng lớn.
“Ừ, anh đây.” Tưởng Thừa Vũ cúi đầu hôn lên mái tóc ẩm ướt của cô, thân hình rắn chắc ôm lấy cô, dịu dàng đáp lại tiếng gọi của cô.
Dưới thân lại cày cấy không biết mệt mỏi.
Không ngừng đánh tan cô, lại lấp đầy cô ——
Hết lần này đến lần khác.
Đem tất thảy tình cảm và dục niệm nóng bỏng khảm sâu vào cơ thể cô, nghiền nát thành dòng siro thanh ngọt.
Tiếng bạch bạch vang vọng khắp căn phòng, ga giường ướt hết chỗ này sang chỗ khác.
Lâm Gia Thanh chìm sâu trong những cánh hoa hồng, giống như con cá chết đuối, trầm luân trong biển dục vọng.
Cho đến khi khoái cảm chồng chất như sóng lớn thổi quét cô.
Cô cuộn tròn người lại, run rẩy kịch liệt.
Máu huyết tuôn trào, lan tràn tới từng ngón chân đang căng cứng.
Cực khoái chồng chất vừa kéo dài mãnh liệt, vừa ngang ngược ấm áp.
“Tưởng Thừa Vũ...” Lâm Gia Thanh không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy anh.
Tưởng Thừa Vũ cảm nhận được sự run rẩy của cô, kề sát vào trán cô, giữ chặt hai tay cô rồi dịu dàng hôn môi.
Cuối cùng, trong tiếng rên rỉ ngắt quãng của cô, anh tước vũ khí đầu hàng.
Thời gian ý thức hoàn toàn mất đi kéo dài gần nửa phút.
Chờ bình tĩnh lại, Lâm Gia Thanh nhịn không được mò mẫm tấm ga giường dính ướt dưới người, nhíu mày nói: “Làm sao bây giờ, ngày mai dì giúp việc nhìn thấy tấm ga giường này lại chê cười em mất.”
“Lúc em trải cánh hoa không nghĩ tới à?” Tưởng Thừa Vũ hỏi ngược lại, nhưng vẫn nói, “Lát nữa anh đổi nó là được mà.”
Chỉ chờ câu này thôi đấy, Lâm Gia Thanh thầm nghĩ.
Tưởng Thừa Vũ vừa nghiêng người thì thấy khóe miệng cô nhếch lên, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lâm Gia Thanh ho khan, Tưởng Thừa Vũ hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì, cô lại cười nói, “Chỉ là cảm thấy tinh lực của anh rất tốt...”
“Phương diện nào?” Tưởng Thừa Vũ lật người lại, hơi thở phả vào thái dương cô, “Nếu em nói trên giường thì anh đã kiềm chế lắm rồi.”
“Dù sao cũng lâu rồi chúng ta chưa làm.” Anh nói.
“Nào có lâu rồi, rõ ràng chỉ mới...năm ngày.” Lâm Gia Thanh nhỏ giọng phản bác.
Nhưng nhớ lại tư vị ngủ một mình trên chiếc giường lớn này năm ngày qua, cô cũng đồng ý năm ngày qua thật sự quá dài.
Nhất thời không nói gì nữa, chỉ rụt vào trong ngực anh, ôm anh, hưởng thụ sự ấm áp sau khi xa cách lâu ngày.