Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 65

Lúc đi vào, Lâm Gia Thanh đã mềm nhũn như một vũng nước.

Vách thịt nóng bỏng hút chặt lấy thân vật, chất nhầy bôi trơn bám vào vật nam tính của Tưởng Thừa Vũ. Lâm Gia Thanh thậm chí còn có thể cảm nhận được gân xanh trên đang nhảy nhót mạnh mẽ trên đồ vật của anh.

“Ưm, trướng quá...” Lâm Gia Thanh ậm ờ thở dốc, dục vọng khiến giọng nói của cô trở nên sắc tình không thể diễn tả được.

Vừa rồi trải qua cao trào, sắc mặt cô ửng hồng, cả mặt cháy như tôm luộc.

Tưởng Thừa Vũ nhẹ nhàng đưa tay đỡ đầu Lâm Gia Thanh, nhìn vào đôi mắt ướt át của cô, ôm lấy cô rồi hôn nhẹ từng chút một.

Lâm Gia Thanh bình tĩnh lại, hai tay ôm lấy cổ Tưởng Thừa Vũ. Cơ thể vừa trải qua cao trào rất nhanh lại hưng phấn.

Cô ngồi trên vật nam tính của anh, mông kẹp lấy vật nam tính rồi chậm rãi hoạt động lên xuống ——

Bên trong vừa ẩm ướt vừa mềm mại, nhanh chóng nghiền nát hai người đến mức bốc cháy.

Bốn cánh môi vong tình dán vào mút hôn, hai đầu lưỡi mềm mại không ngừng quấn quanh cọ xát.

Nửa người trên có bao nhiêu triền miên dịu dàng, nửa người dưới có bấy nhiêu kịch liệt hung ác.

Tưởng Thừa Vũ ấn vào lưng Lâm Gia Thanh, không ngừng nâng eo đẩy vào động hoa mềm mại của cô, vừa sâu vừa nặng tiến vào trong cơ thể cô.

Miệng bị nụ hôn bịt kín, tiếng rên rỉ của Lâm Gia Thanh bị ép đổi thành âm mũi ——

Rầm rì lẩm bẩm, khiến cho vật đang chôn vùi trong cơ thể cô càng thô cứng nóng bỏng.

Tiếng thân thể va chạm không ngừng quanh quẩn trong phòng ngủ.

Trong cuộc yêu nóng bỏng, mọi thứ đều là hư ảo.

Chỉ có xúc cảm hòa vào một thể mới rõ ràng như thế ——

Anh tiến vào, anh rút ra.

Cô nuốt vào, cô giữ lại;

Cả hai như muốn dung nhập bản thân vào trong máu huyết của đối phương.

Ái dục đan xen, Tưởng Thừa Vũ chẳng mấy chốc đã đạt tới cực hạn, đẩy mạnh một cái rồi bắn toàn bộ tinh d*ch vào trong cơ thể Lâm Gia Thanh.

Lâm Gia Thanh bị chất lỏng đột nhiên tràn vào kích thích run lên.

Cô mở mắt, nhìn gương mặt bị dục vọng hun đúc của Tưởng Thừa Vũ, cảm nhận được sự ẩm ướt và nóng ẩm trong cơ thể, động hoa đang cắn chặt anh cũng bắt đầu co rút lại theo nhịp điệu.

Mật dịch phun ra tưới xuống.

Cùng với dịch thể trắng đục không thể nuốt hét theo cửa động hồng hào tràn ra ngoài, thấm ướt nệm.

Lâm Gia Thanh lại đạt cao trào, cả người mềm nhũn, mồ hôi đầm đìa nằm rạp lên người Tưởng Thừa Vũ.

Tưởng Thừa Vũ ôm cô nghiêng người ngã xuống, dưới thân vẫn chưa rút ra khỏi người cô, giữ tư thế kết hợp này giơ tay đẩy sợi tóc dính bết trên mặt cô ra.

Lâm Gia Thanh bình tĩnh lại, nắm lấy tay anh, cứ thế trìu mến nhìn vào mắt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, môi lưỡi hai người lại chẳng chút bất ngờ chạm vào nhau lần nữa.

Giữa lúc nụ hôn triền miên ướt át.

Vật nam tính đang chôn trong cơ thể Lâm Gia Thanh lại ngóc đầu dậy.

Anh rút ra, cẩn thận nâng người dậy, để cô quỳ gối trên giường, đầu gối lên gối mềm. Sau đó lại tách hai chân cô ra, đưa mình vào trong.

Mượn sự bôi trơn của tinh d*ch bắn ra trước đó.

gậy th*t thô cứng vô cùng thuận lợi tiến vào trong huyệt thịt vừa ướt át vừa mềm mại.

Tư thế này khiến Tưởng Thừa Vũ không cần dùng sức cũng thoải mái chui vào tận cùng bên trong.

Anh cẩn thận đỡ eo Lâm Gia Thanh, nhẹ nhàng đút vào rút ra.

Vệt ửng hồng trên cơ thể Lâm Gia Thanh sau lần yêu vừa rồi vẫn chưa phai đi, bây giờ lại càng thêm ửng đỏ.

Cả người giống như cá nằm trên thớt, toàn thân đều ướt đẫm.

Đuôi tóc ướt sũng, làn da ướt sũng, đôi mắt ướt sũng, ngay cả động hoa cũng ướt sũng ——

Mút chặt lấy vật thô to kia, cũng không được bao lâu đã mất khống chế co giật run rẩy.

Lúc nãy dịch thể của hai người còn ở trong thân thể cô, vừa trơn vừa trượt, động hoa nóng ẩm vẫn không ngừng tràn dịch, quấn chặt lấy anh, vừa hút vừa cắn.

Tưởng Thừa Vũ sảng khoái đến mức yết hầu không ngừng lăn lộn, cố gắng chống cự hơn mười cái rồi nhanh chóng bắn ra.

Cảm giác chất lỏng đi vào cơ thể là quá rõ ràng.

Tưởng Thừa Vũ luôn như vậy, bắn vừa nhiều vừa mãnh liệt, từ khi không dùng bao cao su về sau, lần nào Lâm Gia Thanh cũng có thể cảm giác được phân lượng mỗi lần anh bắn ra.

Vừa đặc vừa dính, trộn lẫn với nước của cô đều bị chặn trong tử cung.

Khiến cho cô giống như được tưới ướt.

“Tưởng Thừa Vũ...” Lâm Gia Thanh không nhịn được hờn dỗi, “Em cảm giác em bị anh rót đầy rồi.”

Tưởng Thừa Vũ vốn đã bắn xong, bị lời nói gợi tình của Lâm Gia Thanh kích thích, thứ đã nghỉ ngơi lại run rẩy hai cái, ngay sau đó lại là một luồng dịch thể đặc dính phun vào.

Mùi tanh ngấy tràn ngập trong không khí, trên cơ thể hai người dính đầy mồ hôi và chất lỏng xấu hổ.

Tưởng Thừa Vũ ôm Lâm Gia Thanh lăn sang một bên khô ráo, định lát nữa rồi ôm Lâm Gia Thanh đi tắm.

Lâm Gia Thanh yếu ớt gối lên cánh tay anh, cảm nhận được tử cung vẫn còn hơi trướng đầy: “Anh nói xem... chúng ta điên cuồng như vậy... liệu có mang thai không?”

Tưởng Thừa Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô.

Từ khi kết hôn đến nay, anh đều chú ý tránh thai.

Ngoại trừ lần Lâm Gia Thanh nói chuyện với anh về Ôn Lê, anh ghen tị, không kìm được mình xông vào mà không mang bao.

Còn những lúc khác anh đều quy củ củ mang bao.

Anh nghĩ, hai người họ vẫn chưa bồi dưỡng được tình cảm bao nhiêu, bỗng nhiên xuất hiện một sinh mệnh, có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì.

Cho đến khi Lâm Gia Thanh hẹn anh đi xem phim, thổ lộ với anh, anh mới bỏ việc mang bao.

Dựa theo tình huống gia đình của anh và Lâm Gia Thanh, con cái thì nhất định phải sinh.

Tuy rằng anh không đành lòng để Lâm Gia Thanh chịu vất vả, nhưng nếu sớm muộn gì cũng phải chịu, vậy sớm một chút có lẽ tốt hơn, càng trẻ tuổi càng dễ dàng khôi phục.

Nếu đã trao đổi tâm ý với nhau, thêm một sinh mệnh nhỏ cũng là một chuyện đáng giá chờ mong.

Nghĩ đến đây.

Tưởng Thừa Vũ thu tay lại, ôm Lâm Gia Thanh vào lòng, hôn lên trán cô nói: “Có thai rồi thì giúp anh sinh ra một Tiểu Gia Thanh.”
Bình Luận (0)
Comment