Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 118

- Cha… cha cháu gặp chuyện gì?
- Haiz… chuyện kể ra thì dài lắm… nhưng tôi sẽ cố gắng kể lại vắn tắt cho cậu hiểu, là thế này…
Chuyện là vài hôm trước khi sự việc bắt đầu, Thím đã nhận được một cuộc điện thoại từ cha tôi nói rằng cần giúp đỡ vì có một nhóm người đã tới võ đường đe dọa khi cha tôi đang dạy ở đây. Nhóm người đó là một tổ chức bí ẩn nhưng có vẻ có liên quan gì đó với yakuza tận bên Nhật. Khi Thím đến nơi thì đã cùng cha tôi đánh với đám người kia một trận long trời lở đất vì chúng muốn một món đồ từ cha tôi nhưng ông không chịu. Đám người kia vì lực lượng mang theo không đủ để đánh bại cặp “hắc – bạch song long” Bravo – Otoya nên đã nghĩ ra kế bẩn ột nhóm người lên thành phố để “Xử lý” tôi đe dọa cha. Sau đó cha tôi quyết định cầm chân chúng để Thím có thể trở về kịp thời cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm. Về phần cha tôi thì ở lại một mình chắc vì không đủ sức cầm cự quá lâu nên mới mất tích như bây giờ…
- Nói như vậy có nghĩa là tổ chức đó biết rất rõ về gia đình cháu? – Tôi lên tiếng
- Ừ… Một số người trong hội cũ của Otoya đã tham gia vào tổ chức đó…
- Vậy cha… cha cháu có gặp chuyện gì… – Tôi tái mặt.
- Theo thông tin mà Hayabusa báo lại thì có vẻ như Otoya đang nằm trong tay Yakuza bên Nhật nên tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng…
- Không nguy hiểm đến tính mạng? cha cháu rơi vào tay một băng đảng nguy hiểm như vậy mà không nguy hiểm á?
- Tuy không chắc chắn nhưng Yakuza tuyệt đối sẽ không giết người bừa bãi đâu… hơn nữa cha cậu lại là cựu thành viên Yakuza mà…
- N…Naniiii??? – Tôi bang hoàng.
- Vì cha cậu là một thành viên vô cùng xuất sắc, không bao giờ làm phật lòng trùm nên không có ngón tay nào bị chặt… Cậu không biết chuyện đó cũng dễ hiểu…

- … – Tôi thở phào vì ít nhất cũng có một chút niềm tin – vậy còn mẹ cháu? Chẳng lẽ là tại tự phát hỏa àh? làm gì có chuyện trùng hợp một chuỗi như vậy được?
- Tôi nghĩ có lẽ vì Ryuken…
- Ry…Ryuken? Đó có phải là món đồ mà tổ chức kia muốn không?
- Ừ… mục đích cuối cùng của bọn chúng chính là Ryuken, bảo vật của gia đình cậu.
Ryuken là một thanh katana cổ được rèn theo phương phát bí truyền và thuộc quyền sở hữu của gia đình tôi. Nghe nói người thợ rèn ra thanh kiếm ấy đã phải mất cả một đời làm việc để hoàn thiện và sau khi Ryuken được ra lò, ông ta đã dùng chính thanh kiếm ấy tự sát để trên đời không bao giờ có được thanh thứ 2, một thanh kiếm độc nhất vô nhị cả về chất lượng lẫn giá trị lịch sử. Đó là câu chuyện về Ryuken do cha tôi kể lại, đúng là thanh kiếm đó rất đáng quý nhưng làm gì đến nỗi để cả một tổ chức phải ra tay tàn ác như vậy chứ. Tôi thắc mắc:
- Nhưng… Chỉ là một thanh kiếm thôi mà! tại sao lại nhẫn tâm vậy chứ?
- Haiz… Có vẻ như đây là một tổ chức buôn lậu xuyên châu lục có móc nối với chợ đen của dân quý tộc trên khắp thế giới, hơn nữa thanh Ryuken của gia đình cậu cũng không đơn giản đâu…
- Là sao ạ?
- Có lẽ Otoya vẫn chưa kể gì với cậu, thực ra bí mật là nằm ở phần cuối của cán kiếm, Ở đó được gắn một viên kim cương đỏ với kích thước có 1 không 2, đã vậy loại kim cương này còn rất hiếm hoi nên mới thu hút dân chơi quý tộc đến như vậy. Đem bán đấu giá chắc chắn sẽ đổi được cả một kho báu chứ chẳng chơi. Cho dù không có nó thì tiểu sử và chất lượng của thanh kiếm đã thuộc vào hàng báu vật rồi…
- Không phải chứ… Để một thứ nguy hiểm như vậy trong nhà… – Tôi đấm mạnh xuống sàn đầy tức giận.
- Việc đầu tiên bây giờ là phải lấy lại thanh kiếm, vì nó vẫn còn ở đâu đó khu vực này… Nhưng không lâu nữa nó sẽ lên tàu và đi mất…

- … – Tôi gật đầu với ánh mắt đầy quyết tâm.
Thực ra đòi lại kiếm chỉ là phụ, trả thù đám người mất nhân tính ấy ẹ mới là chính. Mẹ tôi đối với Thím Cơ Bắp cũng là một người bạn tri kỉ gắn bó. Thậm chí Thím còn thân với mẹ tôi hơn cả cha tôi vì trước đây khi còn học sư phạm ở thành phố, mẹ tôi cũng đã làm ở quán café của Thím rồi coi nhau như bạn thân tri kỉ. Và cũng nhờ vậy nên cha tôi mới gặp được mẹ.
Bằng mọi giá, tôi chắc chắn phải cho đám người kia trả đủ những gì họ đã gây ra cho gia đình tôi. Được biết nhóm người đó Thím và thầy Shen đã tìm hiểu được là chúng có lẽ vì đang nghĩ rằng mối đe dọa của chúng đã bị bắt sang Nhật nên chủ quan mà ngang nhiên thu thập thêm vô số cổ vật quý giá tại đây. Vậy nên hiện tại chúng vẫn còn ở trong căn villa của một đại gia ngụ tại đây. Gã đại gia ấy thực chất lại là một trùm xã hội đen khác . Tuy nhiên, nếu không ra tay kịp thời thì rất có thể chúng sẽ huy động trực thăng hoặc tàu thủy tới chuyển hàng đi nên chúng tôi cần phải hành động càng nhanh càng tốt. Nghe tới đó, tôi thắc mắc:
- Làm sao mà bác với thầy Shen lại tìm hiểu được hay vậy?
- Có khó gì đâu, tôi từng làm mật vụ đánh thuê cho chính phủ Nga nên kinh nghiệm theo dõi đã ngấm sẵn vào máu rồi. Còn Shen lại từng là ông trùm của một hội trong thế giới ngầm cực lớn nên việc tìm hiểu tình báo là chuyện nhỏ. Với cả bọn chúng quá ngông cuồng đi lại hiên ngang nên phát hiện ra cũng không phải là quá khó…
- Hix… Sao tiểu sử của mấy “thánh” kinh khủng vậy? Bao năm trời sống chung với một đám người nguy hiểm mà không hề hay biết…
- Haha… trừ Hayabusa ra thì tất cả đều gác kiếm về vườn cả rồi…
- Haiz…
Thím chào tôi rồi tìm đến nhà thầy Shen để chuẩn bị trước. Tôi ở lại nghỉ ngơi để hồi sức thêm rồi mới đi theo. Theo kế hoạch thì tất cả sẽ hành động ngay tối nay. Tôi chắp 2 tay lại cầu nguyện xin mẹ tôi phù hộ để có đủ sức mạnh giải quyết cho xong món nợ máu này…
Bỗng Nhi đang nằm mê man gần đó chợt rên lên từng tiếng yếu ớt: “M…Mẹ…”. Mặc dù mắt em đã khẽ mở nhưng có vẻ vẫn còn mê man mệt mỏi lắm. Tôi thấy Nhi như đang cố gắng lết từng chút một tới gần cái túi xách siêu lớn của mình. Tôi thấy vậy liền chạy lại đỡ Em:

- Ấy… Đang yếu người mà bò đi đâu z?
- R… Ryu… Tốt quá… chịu ra rồi… c…có biết người ta… lo thế nào không?
- Haiz… thấy rồi thấy rồi… Thở không ra hơi nữa mà nói nhiều khiếp…
- K… kệ người ta… – Nhi khẽ cười yếu ớt.
- Cần gì để Ryu lấy cho…
- … – Em khẽ im lặng nhìn tôi rồi mới lên tiếng – L… lấy cho Nhi… Gekkeju…
- Hả??? – Tôi ngơ ngác – G…gekkeju á?
- … – Em khẽ gật.
Tôi tròn xoe mắt ngỡ ngàng nhưng cũng mò tới túi xách của em mà mở ra. Lục lục một hồi trong các ngăn của túi thì tôi suýt nữa phụt luôn cả máu mũi khi bỗng nhiên mở trúng ngay cái ngăn “Đen” chứa đựng bao nhiêu là ước mơ của đàn ông trong đó. Chip với cả coóc-xê chứa đầy cả ngăn, mềm mại và nhỏ nhắn đến “tê” người:
- D… Dễ thương quá! – Tôi thốt lên.
- Hở? – Nhi nghe thấy liền hỏi ngây thơ.
- À… àh… không có gì… – Tôi đỏ hết mặt.
- … – Nhi nheo mắt nhìn tôi vẻ khó hiểu.

Tính bốc vài cái bỏ túi nhưng thấy Nhi cứ nhìn chằm chằm nên tôi đành phải đóng lại mà tiếp tục tìm kiếm. Quả đúng thật là Gekkeju được Nhi mang theo và đặt ngay ngắn dọc ở đáy túi xách, hèn chi nó dài dữ vậy. Tôi lấy thanh kiếm ra mang lại đưa cho Nhi rồi lên tiếng:
- Nè con gái!… hix… mang theo chi z tiểu thơ? Đi đường lỡ mà công an có khám thì ăn cho hết…
- Hihi… – Nhi nhận lấy Gekkeju rồi ôm vào lòng và nhắm mắt mỉm cười hạnh phúc.
- Nhớ mẹ àh? – Tôi lên tiếng hỏi.
- Ukm… – Em gật đầu, má vẫn áp vào thanh kim loại tuyệt đẹp kia.
- … – Tôi khẽ mỉm cười rồi đưa tay lên xoa đầu em.
- Nữa đi!…
- Hả? gì? – Tôi thắc mắc.
- Xoa đầu á!…
- Sặc… Àh ừh… ok… – Tôi làm theo lời em.
Thật là càng tiếp xúc càng thấy Nhi dễ thương và đáng yêu vô cùng. Lại mỏng manh và nhỏ bé nữa chứ. Khác hẳn với ngày đầu tiên gặp, trông em chả khác gì nữ hải tặc trong phim The Pirates của hàn xẻng vậy. Đâu ai ngờ ẩn sâu trong Nhi lại mướt… ý lộn, lại nữ tính cứ như Hinata của Naruto vậy.
Tôi lại giật mình và tát thật mạnh lên mặt mình cho tỉnh lại trước ánh mắt khó hiểu của Nhi. “Chết rồi… yêu mất! yêu mất!… Tỉnh lại tỉnh lại… HÚ HÚ… mày có Thúy rồi mà… To gan vồn!” – Tôi nhủ thầm và đi tìm nước lạnh rửa mặt ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment