Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 147

Khoác trên mình bộ đồ đen, tôi trùm thêm chiếc khăn đen kín đầu để hoàn toàn hòa mình vào bóng tối. Giắt 3 khẩu súng lục vừa lấy được sau lưng, 3 con dao găm ở bên đùi phải và thanh Gekkeju được giắt chéo sau lưng, tôi đã sẵn sàng để hành động.
Như một ronin đầy hận thù, tôi bước ra khỏi căn phòng và lao vào trong bóng đêm mà không cần một nhiệm vụ cụ thể. Tôi chỉ biết rằng giờ đây, điều tôi mong muốn duy nhất là hạ càng nhiều kẻ địch càng tốt.
Từng bước chân nhẹ nhàng lướt đi trong bóng đêm u ám, tôi cố giảm vai trò của đôi mắt đi để tai của mình được tập trung hoạt động tốt hơn trong bóng đêm và lần tới nơi có tiếng bước chân người.
Đến một ngõ hành lang, tôi trông thấy một toán người mặc đồng phục đen như những tên lúc nãy đang chạy đến. Ngay lập tức tôi nhảy lên trần nhà bám lên khung lưới của ống thông gió. Khi bọn chúng vừa bước qua, tôi hạ người xuống từ từ và nhẹ nhàng bám theo chúng.
Từ từ rút kiếm sau lưng ra, tôi chọn thời cơ để cắt dây chằng chân tên đi cuối cùng khiến hắn la oái lên rồi đổ gục xuống giẫy dụa đau đớn. Những tên khác ngay lập tức thấy có biến liền hốt hoảng, hết rọi đèn vào tên đang oằn oại dưới sàn rồi lại rọi lung tung khắp nơi. Tôi Nhanh chóng bám lên trên trần nhà né ánh đèn rồi lại phi xuống mà cắt chân từng tên một nhanh gọn và yên lặng.
Sai lầm của bọn chúng chính là sử dụng đèn rọi vô tội vạ, điều đó chỉ tạo điều kiện cho tôi ra tay một cách dễ dàng và chính xác hơn mà thôi. Cứ hễ tên nào ở chỗ sáng là lại bị tôi xử ngay lập tức không chần chừ. Tất cả những gì chúng thấy chỉ là một chiếc bóng khẽ vụt qua ánh đèn rồi lại biến mất vào màn đêm như một trò ảo thuật. Kế đến là hết tên này đến tên khác đổ gục xuống vì bị cắt trúng dây chằng đầu gối. Chúng hoảng sợ tột độ khi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện ám ảnh và hạ gục chúng nhanh gọn.
Khi tất cả chúng đã nằm gọn trên sàn nhà oằn oại, tôi chụp lấy ngay một tên mà tra khảo:
- Chúng mày muốn gì? Ai sai chúng mày đến đây?
- Ư…ư… – toàn thân hắn run lên bần bật.

- Ê! Ê!
Tôi chụp lấy một cây súng để rọi đèn vào hắn thì thấy mắt, mũi, tai, miệng của hắn đang rỉ máu. Toàn thân hắn co giật lẩy bẩy trông cực kì đau đớn. Hốt hoảng thả hắn ra và rọi đèn vào những tên khác thì cũng gặp được cảnh tượng tương tự. Bọn chúng lên cơn co giật, xuất huyết đầm đìa một lúc rồi ngừng thở hàng loạt.
“Ch…chết rồi sao?” – Tôi tím tái hết mặt mày vì hoảng sợ. Bọn này sử dụng chất kịch độc để tự tử ngay khi biết mình đã rơi vào thế hiểm nghèo. Điều đó làm cho tôi cảm thấy rợn hết tóc gáy vì hoảng sợ. “Mình dây phải thứ gì vậy?” – Tôi rơi vào trạng thái hoang mang tột độ.
Ngồi co ro một góc ôm đầu hoảng sợ, tôi lảm nhảm: “Không cố ý! Mình không cố ý mà…!”. Đã cố tình cắt dây chằng để chúng chỉ không thể cử động nữa chứ tôi không hề có ý muốn hạ sát bất kì ai cả. Sự việc diễn ra quá bất ngờ làm tôi cảm thấy sốc thực sự.
Cố gắng tự trấn tĩnh mình, tôi điều hòa lại nhịp thở và lại lục túi bọn chúng thu tất cả những con dao găm. Kéo bọn chúng giấu vào căn phòng gần nhất để tránh đồng bọn của chúng phát hiện ra lại thành đánh rắn động cỏ.
Khi đã thu dọn xong xuôi, tôi hít thở thật sâu rồi tiếp tục chạy, lần này thì không dám đụng vào bọn chúng nữa mà tìm về lại phòng mình khi nãy dẫn theo bà chị kia để thoát ra ngoài.
Đi được giữa đường tôi lại gặp một toán khác đi hướng ngược lại, tôi đành phải núp vào một góc tối đợi chúng đi qua. Trong lúc đó, tôi loáng thoáng nghe thấy chúng nói chuyện với nhau:
- Vụ này dễ hơn tao tưởng…
- Im đi! Đừng coi thường… Phải chiếm đóng khu vực này đến khi mấy thằng hacker xong việc… Bọn nó là đánh trả thì hơi bị mệt đó…

- Haha… mày lo gì… nguyên một sảnh mấy chục con tin mình đang giữ… tụi nó mà có dám hó hé ra thì cứ bắn nắt đầu từng đứa một cảnh cáo cho tao…
- Ừ! Nhưng dù sao cũng không được chủ quan…
Tôi hốt hoảng nhủ thầm: “Chết cha! vậy là không chỉ có bà chị kia mắc kẹt lại đây…”. Sau một hồi phân vân, tôi đã phải đưa ra một quyết định cực kì liều mạng, đó chính là mình phải là người giải cứu cho những con tin kia chứ không ai khác…
Lần theo phía sau những tên vừa rồi, chúng dẫn tôi đến một phòng khách lớn, nơi có hàng chục người đang ngồi co ro dưới họng súng của mười mấy tên mặc đồ đen. Một điều đặc biệt là mặc dù khắp tòa nhà đã bị cắt điện hoàn toàn thì trong căn phòng này lại sáng trưng. Có lẽ bọn chúng dùng bình tích điện để thắp sáng căn phòng này.
Ở trên bàn làm việc lớn có một tên đeo kính đang lạch cạch cái gì đó trên máy tính. Một tên khác bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại liếc qua màn hình rồi hỏi hắn:
- Xong chưa?
- Chưa! Từ từ đã… trụ sợ có khác… bảo mật tốt ghê…
- Hừ… nhanh lên còn rút, mình không có nhiều thời gian đâu
- OK… đang cố…

Tên đeo kính trả lời rồi tiếp tục lạch cạch bàn phím và con chuột, khuôn mặt thì nhăn nhó. Sực nhớ lại câu chuyện ông Marcus kể lúc trước, tôi đoán bọn chúng muốn làm gì đó với hồ sơ dữ liệu của tập đoàn. Có thể là xóa đi hoặc sao chép với mục đích nào đó. Nhưng cho dù bọn chúng làm vậy vì điều gì thì chắc chắn cũng rất có hại đến tập đoàn mà ông Marcus đã dày công gầy dựng.
Qua khe cửa, tôi quan sát thật kĩ căn phòng. Tổng cộng có 8 bóng đèn tuýp tất cả nhưng lại đặt chìm hết sau lớp thạch cao nên không thể phá hủy chúng được. Tôi bèn nghĩ ra cách khác: “Àh! đúng rồi! Nguồn điện…”. Tôi đảo mắt khắp phòng thì phát hiện ra một máy trữ điện lớn đặt một góc trong phòng, nối với nó là một đống dây nhợ lằng nhằng. “Đây rồi! phù! Hành động thôi…!” – Tôi tự dục mình.
Ghi nhớ tất cả những sự vật và khoảng cách trong căn phòng, tôi rút 2 khẩu lục sau lưng ra và nhắm thẳng vào máy tích điện. Ngay lúc này đây, mọi hành động của tôi đòi hỏi cần phải cực kì cẩn thận và chuẩn xác để đảm bảo cho sinh mạng của những con tin trong phòng. Mồ hôi tôi vã ra như tắm vì căng thẳng, khẽ hít thở đều và nhẹ nhàng, tôi bóp cò súng. 2 tiếng “Đoàng!” phát ra cùng lúc nhắm thẳng 2 viên đạn vào giữa máy tích điện. Vài tia lửa điện tóe ra, lửa từ chiếc máy bốc lên khét lẹt đồng thời, 8 bóng đèn trong phòng đồng loạt tắt ngúm, căn phòng lại bao trùm trong bóng đêm.
Những tiếng la hét hoảng sợ vang lên:
- Đứa nào?
- Chuyện gì vậy?
- Đứa nào bắn?
- …
Bọn chúng hốt hoảng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhân lúc chúng còn chưa kịp bật đèn pin từ những khẩu súng lên, tôi đạp cửa phi vào trong phòng và rút kiếm ra đốn nhanh gọn một số tên đứng gần rồi nhanh chóng lộn vào gầm bàn ẩn náu.
Vài bóng đèn pin bắt đầu bật lên và chiếu rọi quanh căn phòng, một tên trong số chúng hốt hoảng la lên: “ƯGGG… AHHHH! ĐỨA NÀO? RA MẶT ĐI…! NẾU KHÔNG TAO SẼ GIẾT HẾT ĐÁM NÀY”. Hắn đưa hướng súng về phía những người con tin, tôi liền rút ngay một con dao găm ra, nhắm thẳng cánh tay của hắn mà phòng tới thật mạnh và chuẩn xác. Chưa kịp nả ra viên đạn nào thì hắn đã bị con dao cắm vào bàn tay, đánh rơi khẩu súng xuống đất mà ôm tay la hét.

Những tên khác đồng loạt rọi đèn theo tiếng la và thấy hắn đang đứng ôm cánh tay đẫm máu của mình.
Dưới ánh đèn, tất cả mọi người trong phòng chứng kiến thấy một bóng đen vọt qua cùng với một ánh sáng màu xanh lơ sắc lẹm cắt đứt lìa đôi chân của hắn. Tiếp sau đó là lần lượt từng bóng đèn của chúng tắt ngấm một cách bất thường. Trong cơn hoảng loạn, chúng cầm súng nã ầm trời mà không có mục tiêu xác định.
Vì đèn pin của chúng gắn liền với súng cầm trên tay nên tôi chỉ việc cố gắng né những ánh đèn rồi lao vào tấn công phía sau những ánh đèn đó để hạ gục từng tên một. Khi sắp hạ được tên cuối cùng thì bỗng dưng căn phòng lại bừng sáng lên bất ngờ. Chính là do gã đeo kính lúc nãy đã mở một bóng đèn khác lên.
Ngay lập tức vị trí của tôi bị bại lộ, gã áo đen cầm súng cuối cùng nhìn thấy và trợn mắt hướng súng sang phía tôi và bóp cò. Như một luồng điện chạy rần khắp não, đầu óc tôi trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Có lẽ khi cận kề cái chết thì mọi giác quan của con người đều được đẩy lên giới hạn.
Tôi đưa kiếm ra phía trước, rồi đặt ngang phía trước. Loạt đạn ào ào lao đến để lấy mạng tôi. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tôi cảm thấy hình như mình có thể phán đoán được đường đạn và nhìn thấy rõ tia lửa bắn ra từ họng súng. Nhanh chóng chỉnh thanh kiếm nằm phía trước chắn lấy đường đạn và rồi…
Những tiếng leng keng vang lên đinh tai nhức óc, thanh kiếm của tôi tóe lửa vì va chạm và đánh bật ra những viên đạn chết người.
Nhanh chóng lao tới và chém ngang bụng kẻ địch, tôi ngã nhào xuống đất và cố gắng tiếp tục vung thanh kiếm lên chém cổ tay của hắn. Tên áo đen bị trúng đòn thì từ la lên một tiếng rồi cũng chịu khụy xuống…
Tôi nghiến răng ken két vì cảm giác tê rần cả 2 tay khi dùng kiếm đỡ đạn. Nhưng đáng sợ nhất, chính là cảm giác nhói đau ở dưới bụng. Tôi cảm thấy từng dòng máu ấm nóng đang tuôn trào dưới bụng mình. Đôi mắt tôi như mờ đi vì đau đớn lan dần lên, lấy tay ôm bụng và nhìn xuống, bàn tay tôi đã thấm đẫm máu tươi chảy ra từ bụng, tôi đã bị trúng đạn…
Hiện tại trong phòng kẻ địch chỉ còn lại duy nhất mình gã áo đen là vẫn còn tỉnh táo, hắn nhanh chóng nhặt lấy một khẩu lục rồi giơ lên nhắm thẳng vào tôi. “Thôi rồi! mẹ ơi… đời mình coi như ra đi từ đây…” – Tôi điếng người hốt hoảng.
Trong vài giây ngắn ngủi buông xuôi cận kề cái chết ấy, hình ảnh gia đình bỗng dưng hiện về rất nhanh trong đầu tôi. Một khung cảnh ấm áp, có cha, có mẹ, và có cả Nhi… người con gái tôi yêu. Ý nghĩ sắp phải từ giã cuộc đời này làm tôi muốn bật khóc, và rồi… “ĐOÀNG!”… Tiếng súng lớn vang lên kết thúc tất cả…

Bình Luận (0)
Comment