Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 153

Sư phụ Hayabusa bảo tôi đứng đợi tại chỗ một lúc để thầy đi kiếm một thanh trúc. Mang lên trên sân thượng, sư phụ chống thanh trúc xuống đất rồi lùi ra xa khoảng 3m. Giống với đêm hôm nọ, sư phụ xoay hông để vặn người, co tay lại chuẩn bị sẵn tư thế để vung tay ra. Lần này, tôi lại một lần nữa chứng kiến điều kì diệu đáng kinh ngạc ấy. Sau một tiếng “Vút” như muốn xé toạc cả không khí, sư phụ vung tay phóng ra một cơn gió hình lưỡi liềm thổi quét tung cả bụi dưới mặt đất. Cơn gió ấy nhanh gọn cắt đứt phăng thanh trúc “ngọt” đến khó tin. Mặc dù đã chứng kiến tới 2 lần nhưng tôi vẫn không thể tin được vào mắt mình, cố gắng đảo mắt tìm kiếm xung quanh đó xem thử có lưỡi dao nào hay không nhưng không hề có. Thấy tôi tò mò cực độ, sư phụ liền lên tiếng:
- Tìm cũng không có đâu… haha…
- Hix… rõ ràng là có một luồng gió sắc lẹm phóng ra mà…
- Không phải gió đâu… đó chỉ là tác dụng phụ thôi, tại tốc độ cao nên thổi được gió dưới đất mạnh như vậy thôi…
- Th…thầy làm thế nào vậy…
Sư phụ mỉm cười rồi đưa tay gỡ lấy một bên thiết thủ luôn gắn trên tay của mình. Giơ thiết thủ lên trước mặt, sư phụ mở phần ở trong của cánh tay ra và cho tôi xem. Giấu kĩ ở bên trong đó là một cuộn thép trắng bóng loáng, một đầu có lưỡi dao nhỏ cực sắc bén. Thấy tôi trố mắt ra chưa hiểu, sư phụ liền giải thích:
- Đây là vũ khí bí mật, cuộn sắt đó có tác dụng như lò xo có thể dãn dài ra tới gần 3m, khi vung tay ra đủ lực, đủ chính xác thì có thể cắt đứt đầu kẻ thù trong chớp nhoáng là chuyện bình thường…
- … – Tôi cầm thấy thiết thủ của sư phụ và ngắm nghía món vũ khí được giấu bên trong.
- Khi thầy mở chốt rồi vung mạnh tay ra, cuộn sắt có gắn dao sẽ dãn ra và quật đi với tốc độ cực cao như một dây roi, hình ảnh con dao liếc đi sẽ giống với một cơn gió mạnh hình lưỡi liềm phóng ra. Gió tạo ra từ đó dễ khiến cho người ta lầm tưởng là thầy điều khiển được cuồng phong là vậy đấy…
- Hix… hèn gì…
- Vì cuộn sắt là một lò xo rất bền nên sau khi phóng dao ra nó sẽ rút gọn lại vào thiết thủ ngay lập tức, đây chính là vũ khí bí mật chuyên dùng để ám sát… lúc nào cũng mang theo bên mình.
- WOW!…. cái đồ chơi này mua ở đâu vậy thầy?
- Mua á? haha… cái này là do thầy phát minh ra mà… thầy sẽ hướng dẫn con tự làm…
- WOW!…. tuyệt vời…

- Thiết thủ con đang đeo có thể thay bằng thiết thủ giống của thầy để giữ lưỡi roi lò xo này đấy…
- Có lý! Hehe…
Tôi nhờ sư phụ mở ốc và tháo đi thiết thủ cũ ra. Giờ mới được thấy lại cánh tay của mình sau gần 6 tháng sống với khỉ. Nguyên cánh tay bị phỏng gân guốc lên trông vô cùng đáng sợ.
Mượn tạm thiết thủ của sư phụ và đeo vào để “test hàng”. Tôi cũng bắt chước xoay hông vặn người lại, co tay chuẩn bị vung ra. “Vút” – Tôi nhắm thẳng vào thanh trúc mà vung tay, cuộn thép cũng dãn ra đưa lưỡi dao chém tới nhưng ngố cái là không trúng thanh trúc mà lưỡi dao phóng hơi dài và quấn luôn lò xo vào mục tiêu. Ngớ người ra một lúc thì sư phụ liền lên tiếng:
- Haiz… mạnh quá rồi! cố gắng điều chỉnh lực sao cho lưỡi dao chém vừa tới thôi….
- Dạ…
Tôi gật đầu và tiếp tục làm lại, sau cả chục lần thử đi thử lại thì cũng may mắn an rùa được một cú lưỡi dao bay vừa phải và chém vào thanh trúc. Tuy nhiên, đường chém lại không được ngọt mà nó hơi lệch nên không những không cắt được gì mà còn khiến lưỡi dao lệch khỏi quỹ đạo và quay về suýt nữa thì lụi luôn một ngón tay của tôi, mặt xanh như đít nhái… Quả thực là chiêu này khó, rất khó!…
Sau mấy tiếng luyện tập, tôi xin tạm nghỉ để ngày mai sẽ tập tiếp. Trong lúc ngồi thở, tôi lên tiếng hỏi sư phụ:
- Không biết đám EOS kia là gì vậy thầy? Thông tin con biết về bọn đó còn mập mờ quá…!
- Bọn này mới xuất hiện vài năm gần đây thôi… nhưng cùng một lúc làm loạn khắp nơi trên thế giới khiến ai cũng phải dè chừng…
- Hix… mới thành lập mà ghê gớm quá!
- Theo thông tin thầy có được thì bọn này có lẽ không phải mới đâu!
- Dạ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

- Từ lúc bọn nó xuất hiện thầy đã đối đầu với chúng rất nhiều rồi… và có thể suy đoán ra một số thứ!
- …
- Lực lượng của EOS có thể chia ra làm nhiều phần, mỗi phần được tập hợp từ những người có khả năng mạnh ở một điểm nào đó. Ví dụ như đội IT chuyên nhiệm vụ hack thông tin, đội lính khủng bố đánh bom,… Đặc biệt thầy có biết được một nhóm nữa
- nhóm gì vậy ạ?
- Chúng có tập hợp được trên khắp thế giới những người có vóc dáng to khác thường để lập ra một đội cực mạnh…
- Hơ… Cụ thể là đội đó như thế nào vậy?
- Đó là những người có dáng vóc to lớn, sức mạnh vượt trội bình thường, điển hình như các võ sĩ đô vật, sumo… Những người này hết sức nguy hiểm vì sở hữu sức mạnh vượt trội…
- …
Tôi lặng im nhớ lại tên đã sát hại mẹ mình, chắc chắn hắn chính là một trong những tên khổng lồ mà sư phụ vừa nhắc tới.
- Không những vậy… – Sư phụ tiếp tục lên tiếng.
- Còn rất nhiều những cá nhân vượt trội khác cũng gia nhập vào EOS… tổ chức này như cái nam châm hút những sát thủ chuyên nghiệp ở khắp nơi trên thế giới về đầu quân ình vậy…
- ghê gớm…
- Chưa hết!

- Dạ? còn nữa á!
- Ừ! Lý do mà thầy nghĩ chúng không hề non nớt là vì bọn này có liên quan đến một câu chuyện từ thời xa xưa…
- Chuyện gì vậy ạ?
- Chuyện này kể ra thì rất dài dòng…
Câu chuyện xuất hiện từ thời xa xưa khoảng vài trăm năm trước Công Nguyên. Lúc đó, con người đã nhận ra được rằng khi một đứa trẻ được sinh ra thì nó sẽ thừa hưởng được những đặc điểm di truyền của cha mẹ để lại. Một nhóm người ở châu Á đã nghiên cứu điều đó và thiết lập ra một vòng cách ly di truyền nhân tạo. Họ chọn ra những người có những đặc điểm ưu việt nhất lai với nhau để tạo ra thế hệ con vượt trội có những đặc điểm tuyệt vời nhất của cha mẹ. Nhóm người ấy không chỉ lập ra vòng cách ly và còn liên tục tìm kiếm những cá nhân kiệt xuất để có thể lấy được mã di truyền của họ qua con đường sinh sản. Họ tách hẳn ra sự tiến hóa bằng chọn lọc tự nhiên của toàn thể nhân loại để tiến hóa theo cách của riêng mình. Tháng năm cứ thế trôi qua, ở vòng chọn lọc nhân tạo ấy, những thế hệ con cháu của họ liên tục kế thừa những gen kiệt xuất, loại dần những gen tầm thường. Nếu tính đến thời điểm hiện tại như ngày nay, những đứa trẻ hậu duệ của nhóm người khi ấy đã được thừa hưởng những mã gen trên cả tuyệt vời…
- Theo nhiều chi tiết, nhiều nguồn thông tin thầy điều tra được thì đám EOS này rất có thể là hậu duệ của nhóm người cổ đại đó…
- V… vậy chẳng phải EOS là cả một tập đoàn toàn những thiên tài sao? Nghe giống với tộc Sparta bên Hi Lạp quá…
- Cũng có thể Sparta chính là một phần của vòng chọn lọc ấy đấy…Đó chính là cái đáng sợ của EOS…
- Hix… Nói vậy thì chắc đám hậu duệ ấy phải đẹp lắm nhỉ… chọn lọc toàn gen tốt… – Tôi nhủ
- Haha… vậy nên từ giờ thấy người nào vừa đẹp vừa giỏi thì nhớ đề phòng đi… – Sư phụ cười.
Nghe đến đây bỗng dưng mặt tôi tái đi khi chợt nhớ đến một người… nhưng rồi tôi lại xua tay cười xòa: “Hư cấu thôi! haha…”
Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ khi hết lần này đến làn khác phải trố mắt ra ngạc nhiên. Điều làm tôi bất ngờ nhất chính là khả năng trên cả tuyệt vời của Hanako, kĩ năng của ẻm thật sự khiến cả tôi cũng phải sợ hãi vài phần…
Đúng như lời hẹn của phụ huynh tôi với “cựu đồng bọn”, 2 ngày sau đó tôi cùng bộ 3 Sanryu được đón đến nhà của ông Hatakeyama để tham gia tiệc họp mặt. Nhà ổng là một căn biệt thự… àh không! phải gọi là Villa… nguyên cả một khuôn viên rộng lớn với hàng rào, ao cá, vườn cây búa lua xua nhìn là trố hết cả mắt.
Ở giữa khuôn viên là một kiến trúc cổ của Nhật được xây dựng bằng rất nhiều gỗ. Khắp nơi đây tập trung rất đông những “thanh niên” xăm trổ đầy mình đúng chất Yakuza Nhật.
Chúng tôi được đưa đến phòng khách, nơi tổ chực tiệc gặp mặt. Sau màn chào hỏi lễ nghi thì chúng tôi ngồi xuống bàn tiệc và các bậc phụ huynh lại tâm tình với nhau. Tôi chỉ ngồi im lặng và quan sát.
Để ý thì thấy ở phòng tiệc có ông Hatakeyama cùng vài người nữa ngồi với chúng tôi. Đám lính lác lúc nãy nhìn đông vậy mà giờ chả thấy một ma nào. “Khoan đã!… đây là tiệc họp mặt của hội mà… hình như có gì đó không đúng!” – Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Cha tôi nói chuyện với ông Hatakeyama:
- Lâu quá không quay lại chỗ này! nhà cửa thì vẫn như xưa nhưng cách trang trí giờ khác quá!
- Haha… tất nhiên rồi! theo kịp thời đại nhưng vẫn giữ được nét đẹp truyền thống là vậy đấy!…
- Ừ! Mà hình như chúng tôi đến hơi sớm phải không?
- Đâu có! Anh đến đúng lúc rồi đấy! mình nhập tiệc thôi! haha…
- …
Nụ cười trên môi cha tôi bỗng tắt hẳn, hình như ông đã nhận ra điều gì đó bất thường. Cha tôi im lặng đảo mắt xung quanh rồi suy nghĩ một lúc, ông lại cười và lên tiếng nhưng lần này trầm hơn:
- Hatakeyama này! Tiệc họp mặt của cả hội… sao chỉ có một bàn vậy?
- … – Ông ta khựng lại khi đang uống dở tách trà.
- Haha… vậy mà tôi cứ tưởng họ đến muộn cơ! – Cha tôi nhếch mép.
- Haha… – Ông ta bật cười, vừa đặt tách trà xuống vừa nói – Vẫn nhạy bén như ngày xưa… nhỉ! – Nụ cười của ông ta cũng trở nên bất thường.
Dứt câu nói của ông ta là một sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Bộ 3 Sanryu từ từ bỏ tách trà xuống rồi chống tay xuống đất. Tôi yên lặng đảo mắt vào các khe cửa xung quanh căn phòng đó rồi lại đảo mắt ra phía cửa chính. Tay thì từ từ đưa lên siết chặt lại thiết thủ trên tay phải của mình, cố gắng hít thở thật đều đề lấy lại bình tĩnh…
Căn phòng mặc dù đông người nhưng yên lặng một cách đáng sợ… yên lặng để báo hiệu ột cơn cuồng phong lớn sắp sửa ập đến…
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 40

Bình Luận (0)
Comment