Muốn Em Là Của Riêng Anh

Chương 55


Cơn gió ban đêm nhẹ nhàng thổi lất phất qua hai người, những ngọn đèn trang trí nhấp nháy chiếu sáng khuôn mặt của Cận Nam Dã với những đường nét rõ ràng.
Sau khi nói xong, phần thân trên của Cận Nam Dã hơi lùi lại.
Tóc của người đàn ông xõa trên trán, đôi mắt đen láy đa tình, đôi môi mỏng khẽ mím lại, như đang ngấm ngầm bỏ đường vào miệng.
Tần Yên câu môi, nhanh chóng nhỏ giọng đáp: "Ôi chao!"
Sau khi nói xong, cô cũng có chút ngại ngùng, vội vã cúi đầu.
Nhưng cô cũng len lén nhìn Cận Nam Dã, cẩn thận xem xét vẻ mặt của hắn.
Khóe mắt và lông mày của hắn nhuốm nụ cười, trong mắt có tia sáng, dưới ánh đèn trang trí nhấp nháy càng thêm thâm thúy.
Cận Nam Dã đưa tay ôm Tần Yên thật mạnh đi xuống lầu, còn cầm lấy quà dùm cô.
Hai người đi tắm trước.
Sau khi tắm xong, Cận Nam Dã tạm thời vào phòng làm việc vì có một cuộc họp nhỏ, còn Tần Yên thì đang an vị ở phòng khách mở quà.
Tám món quà lớn nhỏ.
Có nhiều thương hiệu cô chưa từng thấy bao giờ, dường như là được mua từ nước ngoài.
Hơn nữa hầu như đều là đồ trang sức đắt tiền mà nữ nhân thích, bề ngoài rất đẹp, hình dáng càng tinh xảo càng đắt tiền.
Tần Yên dùng ngón trỏ sờ lên bông tai.
Cận Nam Dã biết cô không xỏ lỗ tai, vậy nên đã cố tình mua cho một cái kẹp tai.
Tình cờ cô biết đến thương hiệu này.
Có rất ít kiểu kẹp tai.
Vậy mà lại mua được.
Bao nhiêu tâm tư đổ vào một chiếc bông tai nhỏ.
Ở đây có nhiều quà như vậy, hắn rốt cuộc đã chuẩn bị trong bao lâu.
Tần Yên sững sờ nhìn món quà trước mặt.
Không lâu sau, Cận Nam Dã ra khỏi phòng làm việc.
Tư thế của cô đang nằm trên sô pha, giống như một con mèo duỗi eo, nhàn nhã thoải mái.
Người đàn ông từ sau dính sát, hơn phân nửa trọng lượng dồn vào cơ thể của cô.
"Thích không?".
Lỗ tai bị giọng nói của hắn làm cho nóng lên, giọng nói có chút mờ ám, như là định ôm người làm chuyện xấu.
Họ đều đã quá quen thuộc với nhau.
Ước muốn nhỏ nhoi trong xương, chỉ cần hai người ở gần với nhau liền dễ dàng hiểu nhau.
Tần Yên tim đập rất nhanh, nhẹ giọng nói: "Em thích."
Cận Nam Dã cúi đầu, kéo quần áo sau gáy cô xuống, hôn lên da cô một nụ hôn.
"Tối nay có muốn ăn cá không?"
"..."
Nghe vậy, Tần Yên cảm thấy trong đầu đột nhiên nghe tiếng đứt của sợi dây nào đó.
Sau hai lần đầu tiên, cô trở nên đặc biệt nhạy cảm với những từ như "cá cá" và "cá".
Người nào mà không biết đây chính là một ám hiệu.

——Huống hồ bọn họ vừa mới xác định quan hệ gần đây.
Tần Yên mím môi dưới nhẹ gật đầu.
"Được."
Cận Nam Dã mỉm cười, hai tay bắt đầu khởi động, "Vậy anh làm nhé."
"...?"
Người đàn ông đứng dậy, quay đầu về phía bếp.
Không phải là một chút...!không ham muốn.
Tần Yên duỗi chân ngoéo hắn một cái, ánh mắt có chút hoang mang, trong đầu vẫn chưa thoát ra được chuyển từ vừa rồi.
Cận Nam Dã bị cô ngoéo một cái, chân vừa muốn đi đến nhà bếp liền dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?".
Không biết tự dưng đứt gân nào.
Cô bối rối hỏi: "Cá, không phải là em sao?".
"..."
Cận Nam Dã cũng bối rối, "Hôm nay anh cũng mua cá."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau.
Suy nghĩ của cả hai dường như không cùng một kênh.
Dần dần, Cận Nam Dã cuối cùng cũng hiểu.
Hắn cười đi tới bên cạnh cô, một lần nữa đè lên, kéo áo của cô xuống lần thứ hai mà hôn lên.
"Như thế nào mà tự giác?" Hắn lại hôn nhẹ, "Có chút ngoài ý muốn.".
"..."
Hắn đưa tay vuốt tóc cô, đưa ngón tay vào rồi trượt xuống tận cùng mái tóc, lại tiếp tục từ đầu.
Tiếp tục lặp lại hành động này.
"Bé cá hôm nay thật là ngoan".
Cận Nam Dã khẽ thở dài, "Nên tặng em một món quà nhỏ cho thái độ tích cực như vậy."
"........."
Trái tim Tần Yên đập loạn xạ trước lời nói của hắn.
Thật sự rất tích cực.
Cô khẽ nuốt nước bọt, cưỡng chế đổi chủ đề: "Anh mua cá thật à?"
Cận Nam Dã lại đưa tay kéo cổ áo cô rồi hôn nhẹ: "Nếu biết sớm hơn thì anh đã không mua rồi."
"..."
"Anh chưa ăn cái này ở nhà."
"..."
Tần Yên cảm thấy trong đầu đột nhiên hiện ra hai chữ——
"Nguy hiểm."
Bị lật qua lật lại, ở trên tấm thớt làm thịt thật là nguy hiểm.
Cô đột nhiên muốn lùi lại một chút.

Nhưng Cận Nam Dã đã không cho cô cơ hội.
Trong tiếng vải thô bạo cọ xát, cô bị người ôm lấy eo bế lên trên không trung.
Căn phòng ngày càng gần.
Một bước, hai bước, gần trong gang tấc.
Hơi thở của Tần Yên có chút gấp gáp, cô vội vàng giơ tay lên, "Em, em đói."
Cận Nam Dã kiên định ôm cô, nâng cô lên một chút, đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Thật là trùng hợp, anh cũng đói."
"..."
Hắn ném cô lên giường, không quên nói, "Thật trùng hợp, chúng ta đều đang đói."
Tần Yên vừa bị ném xuống, lại nhanh chóng ngồi dậy.

Kết quả là khi vừa đứng dậy, cô đã va phải Cận Nam Dã đang đuổi theo mình.
Cô vô tình dụi mũi vào mũi hắn.
Cả hơi thở đan xen, quyện vào nhau.
Cận Nam Dã chậm rãi bò lên, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần bên mình, cúi đầu mỉm cười chạm vào khóe môi cô.
Như chuồn chuồn đạp nước, không có nửa điểm sắc dục.
Tần Yên vẫn cảm thấy tim đập như trống, ánh mắt dời xuống, không dám nhìn hắn.
"Còn nhớ bao nhiêu ngày nữa là đến sinh nhật của anh không?" Cận Nam Dã nhẹ nhàng hỏi.
Cái ngày này rất đặc biệt.
Là những gì mà cô hứa...
"Còn ba ngày."
Cận Nam Dã liếm môi trên của cô, trầm giọng nói: "Còn nhiều thời gian, không vội."
"..."
Ai, ai đang vội?!
"Tối nay đưa em đi gặp mẹ anh."
"..." Tần Yên ngẩn ra, "Buổi tối sao?"
Nam nhân đứng dậy, đưa tay xoa đầu cô, "Đừng căng thẳng, gia đình của anh hiện đang ở nước ngoài, chúng ta sẽ call video để nói chuyện."
Tần Yên gật đầu, "Được."
......
Bàn ăn dần dần được lấp đầy bởi thức ăn mới nướng, đủ màu sắc, mùi thơm, trông khá là hấp dẫn.
Cận Nam Dã đeo một chiếc tạp dề trên đầu là một con cá voi xanh.
Tần Yên đứng dậy, giúp sắp xếp lại chén dĩa đũa trên bàn.
Tất cả các món ăn đều có trên bàn.

Hắn cởi tạp dề, nâng cằm lên, "Thử xem."
Tần Yên chống cằm, trong mắt hiện lên một tia ghen tị.

Đôi mắt đó cứ đuổi theo Cận Nam Dã cho đến khi hắn ngồi xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Cận Nam Dã đưa đũa cho cô, "Mắt lại cứ nhìn anh."
"Em thật ghen tị với anh." Tần Yên nhận lấy, "Anh nói tay nghề của anh tốt như vậy, có phải thường xuyên tự nấu ăn không?"
Cận Nam Dã cười: "Anh nấu ăn không nhiều.

Nhưng..."
Hắn gắp một miếng cá bỏ vào bát của Tần Yên, "Ăn rất ngon."
Tần Yên nhìn chằm chằm con cá trong bát, cười với hắn, "Vậy em còn muốn ăn thử nữa."
Cô gắp cá cho vào miệng.
Cận Nam Dã đi tới, "Nó thế nào?"
Thịt cá tươi, mềm, thịt vào ngọt và mịn, không hề có mùi tanh mà vẫn giữ được vị nguyên bản nhất của cá.
Để có thể làm cá đến thời điểm này, thì kỹ năng nấu nướng đã đủ tốt rồi.
Tần Yên cúi đầu, lẳng lặng ăn từ trong bát, không nói lời nào.
Hắn nghiêng mặt nhìn cô, "Biểu hiện này không ngon sao?"
"Ăn rất ngon."
Tần Yên cúi đầu chọc vào đáy bát trống rỗng, "Em chỉ cảm thấy thật may mắn vì đã gặp được anh."
Cận Nam Dã thấp giọng cười khúc khích, "Tại sao lại như vậy?".
"Em cảm thấy sau này không cần đi nhà hàng." Tần Yên ngẩng đầu, "Anh là đầu bếp giỏi nhất."
"Mau lên." Hắn được khen đến mức đưa tay xoa đầu cô, còn cố ý trả lời: "Cá ngoan".
"........."
Không lịch sự tý nào.
-
Sau bữa tối.
Cả hai ngồi trong phòng làm việc, có chút khẩn trương cứng nhắc mở camera.
Kết nối ở phía đối diện rất chậm, có vẻ mạng không tốt.
Tần Yên ngồi trên đùi Cận Nam Dã, nhẹ nhàng ôm eo hắn.

Cằm hắn tựa vào vai cô, cử chỉ rất thân mật.
Khớp xương bàn tay của nam nhân gõ vào màn hình.
[Bên kia đang kết nối...]
Tần Yên có chút chột dạ, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ anh nghĩ như thế nào về việc kết hôn của anh?".
Cận Nam Dã: "Bà ấy nghĩ rằng anh có thể tìm được vợ cũng rất tốt."
"Làm sao có khả năng?" Tần Yên nhìn khuôn mặt góc cạnh của hắn, "Anh điều kiện tốt như vậy, mẹ anh làm sao có thể như vậy được."
Hắn cười khẽ, "Anh có tầm nhìn xa, lại bận rộn công việc nên không thể làm cho người phụ nữ khác hài lòng được."
Cô vừa cười vừa nghe.
"Nếu có thể tìm được, cô gái kia có thể sẽ rất hãnh diện."
"Chà, đúng vậy." Một âm thanh phát ra từ chiếc máy tính bảng, khiến cả hai người họ sợ hãi co người lại.
"Nếu tìm được con dâu thì tốt quá."

"..."
Cận Nam Dã nói, "Cô Lưu, cuối cùng cô cũng xuất hiện."
Màn hình sáng lên, chỉ nhìn thấy cằm của một người phụ nữ trong màn hình.

Bà ấy điều chỉnh một lúc lâu, màn hình cứ bị dịch chuyển.
Cứ nhập nhòe hồi lâu.
Gương mặt của mẹ Cận cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình.
Người phụ nữ trông rất tốt bụng, giọng điệu có chút dữ dằn, nhưng không hẳn, "Cận Nam Dã, lén giấu bạn gái không nói cho mẹ biết.

Bây giờ anh đang chơi trò kết hôn chớp nhoáng, đúng không?"
Cận Nam Dã bất lực: "Không có hôn nhân chớp nhoáng.

Con đã thích Tần Yên nhiều năm rồi."
"Thích người ta nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ mới chịu đem về nhà?".
"..."
Tần Yên nơm nớp lo sợ nói: "Mẹ mẹ...cái này là lỗi của con."
Lời vừa nói xong, ba người bỗng chốc yên lặng.
Nhìn thấy cặp mắt đang cười của Cận Nam Dã, cô vội vàng co người lại, nhỏ giọng hỏi: "Em...!em gọi nhầm sao?".
"Ôi chao! Không có." Mẹ Cận vui vẻ nói, "Cái tên Cận Nam Dã đó sống chết không gọi bác một tiếng mẹ, một hai một hai là cô Lưu."
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã, thấy được ánh mắt bất đắc dĩ của hắn.
"Được rồi, mẹ đây không quản chuyện người trẻ của các anh." Mẹ Cận lại nói.
"Cận Nam Dã, hãy đối xử tốt với vợ của anh."
Cận Nam Dã xoa lông mày, "Con hiểu rồi.

Không cần cô nhắc lại."
"Không có chuyện gì thì mẹ cúp máy đây."
Sau đó, màn hình chuyển sang màu đen.
[Bên kia đã rời khỏi cuộc trò chuyện]
Toàn bộ quá trình là chưa đầy hai phút.
"..."
Hai người nhìn nhau.
Cận Nam Dã giải thích: "Bà ấy là một người như vậy, đừng bận tâm."
Tần Yên cười nói: "Mẹ anh là người khá cá tính."
Hai người ngồi cạnh nhau một lúc im lặng.
Có vẻ như vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện này, chỉ còn một phút nữa là "tiễn cha mẹ".
Một lúc lâu sau, người đàn ông vòng tay qua chân cô, ôm ngang cô rồi vững vàng đi về phía phòng ngủ.
"Bé, chúng ta hãy làm một cái gì đó sau khi đính hôn."
Tần Yên kéo vạt áo nói nhỏ: "Làm cái gì?".
Hắn cúi đầu chạm vào trán cô, "Làm..."
"...cái mà em thích.".

Bình Luận (0)
Comment