*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Sông NhỏDư Sơ Nịnh đã ước tính xác suất Từ Kỳ Ngộ có thể nhận lấy món quà từ trước, nếu cô cố gắng hết sức thuyết phục Từ Kỳ Ngộ, thì xác suất anh đồng ý sẽ rơi vào khoảng 50%. Vậy mà bây giờ cô mới dùng phần nào sức lực, anh đã đồng ý rồi, điều này làm cho Dư Sơ Nịnh cảm thấy rất bất ngờ.
“Nhận rồi thì không được đổi ý, lần sau phải mặc cho em xem!” Dư Sơ Nịnh gấp áo len cho anh rồi đặt lại như cũ.
Từ nhỏ đến lớn, Từ Kỳ Ngộ chưa từng mặc quần áo màu hồng, nhìn chiếc áo len này mà cảm thấy nhức đầu.
“Anh cứ tin tưởng vào mắt em, chắc chắn sẽ rất đẹp!” Dư Sơ Nịnh thề son thề sắt đảm bảo, “Nếu không đẹp, em tự bẻ cổ mình cho anh!”
Nghe Dư Sơ Nịnh thề độc, Từ Kỳ Ngộ tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Không phải sợ không đẹp, mà là mặc ra ngoài bị người ta chê cười.”
Dư Sơ Nịnh có chút kinh ngạc, không ngờ Từ Kỳ Ngộ cũng có nhận thức cái tôi khá cao, cô hung dữ mà nói: “Ai dám chê cười anh, em bẻ cổ người đó!”
Cô phồng má, mắt hạnh khẽ trừng, mặc dù làm biểu cảm hung dữ nhưng không hề có cảm giác hung dữ, ngược lại còn rất là đáng yêu, trông giống như một học sinh tiểu học giả bộ làm đại ca.
Từ Kỳ Ngộ nhìn cô như vậy liền mỉm cười: “Dư Sơ Nịnh.”
“Dạ!” Đôi mắt Dư Sơ Nịnh sáng lên, số lần Từ Kỳ Ngộ gọi tên cô không nhiều, thật muốn ghi âm lại để làm chuông báo thức mỗi sáng.
“Nếu tôi không nhận chiếc áo này, em chuẩn bị xử lý nó thế nào?” Anh chống cằm hỏi cô.
“Để bố em mặc.” Đây là quyết định mà cô nghĩ ra sau khi lường trước được sự thất bại, dù sao bố cô cũng sẽ không từ chối món quà của cô.
Từ Kỳ Ngộ im lặng một hồi rồi mới mở miệng hỏi, “Em nói thật đi, thực ra em thích hồng phải không?”
Dư Sơ Nịnh dùng ngón tay ra hiệu, “Có chút chút.”
“Đây là quà em tự chọn cho mình? Tôi chỉ là đính kèm.” Từ Kỳ Ngộ khẽ cười ra tiếng.
Dư Sơ Nịnh: “…”
Không phải vậy, cô không có.
Kể từ khi món quà được tặng đi thành công, sự ăn chắc về việc sẽ theo đuổi được Từ Kỳ Ngộ của Dư Sơ Nịnh tăng vọt lên 20%, mặc dù bản thân cô vẫn còn nhiều chỗ mù tịt.
Sau khi chiếc áo len màu hồng đã khô, cô đặc biệt mặc nó ra ngoài. Chỉ là lúc đi tìm Từ Kỳ Ngộ, lại chẳng thấy anh mặc, cho dù cô có bảo anh mặc như thế nào, anh cũng đều cự tuyệt.
Dư Sơ Nịnh thở than đau khổ, xác suất theo đuổi thành công lại giảm bớt 20%.
Đêm Bình An, Dư Sơ Nịnh làm ổ trong phòng đăng đại kết cục của truyện tranh. Cuối cùng truyện tranh đăng nhiều kỳ cũng đến hồi kết thúc. Có điều trong lòng cô lại có chút trống trải, thật giống như cảm giác đứa con mình cẩn thận chăm sóc giờ phải đi thành gia lập thất.
Chanh Không Chua: Kết thúc rồi, hẹn gặp ở truyện sau!!!
~ Đại Đại, truyện tranh sau chuẩn bị vẽ nội dung gì vậy?
~ Giáng sinh sắp đến rồi, nhiệt liệt yêu cầu Đại Đại vẽ ngoại truyện! Tui muốn ăn đường cơ!
~ Ăn đường +1
~ Hóng truyện tranh tiếp theo của Đại Đại!
Dư Sơ Nịnh đọc bình luận, cô vẫn chưa có cảm hứng gì cho cuốn truyện tiếp theo mà độc giả mong chờ, cho nên cũng sẽ không động bút nhanh vậy.
Tin nhắn truyện hoàn được gửi đến cho biên tập Mặc Nguyệt, cô ấy rất nhanh liền online QQ trả lời cô.
Mặc Nguyệt: Truyện tiếp theo định vẽ kiểu gì rồi?
Thanh Nịnh: Vẫn đang suy nghĩ ạ [che mặt]
Mặc Nguyệt: Tình trạng của em bây giờ không tồi, tốt nhất không nên để thời gian quá dài biết chưa, nếu không sẽ bị độc giả lãng quên mất.
Thanh Ninh: Hiểu mà, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị!
Mặc Nguyệt: OK.
Đào Văn Văn cầm bình nước trở về liền nhìn thấy Dư Sơ Nịnh đang ngồi dựa trên ghế, vẻ mặt chán nản thất vọng, cô ấy bỏ bình nước xuống, lúc đi tới vừa vặn nhìn thấy hai chữ “kết thúc” to đùng.
“Truyện tranh kết thúc rồi?” Cô ấy hỏi.
Dư Sơ Nịnh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tớ đang không biết nên vẽ gì cho cuốn tiếp theo.”
“Vẽ cậu với Từ Kỳ Ngộ ấy, tư liệu sống tốt vậy mà.” Đào Văn Văn tặc lưỡi.
Dư Sơ Nịnh đột nhiên quay đầu lại: “Sao có thể, tớ với anh ấy đã ở bên nhau đâu.”
“Cho nên mới cần dùng truyện tranh để thực hiện mong ước.” Đào Văn Văn mỉm cười vỗ vai cô.
Trong đầu Dư Sơ Nịnh hiện lên cảnh tượng cô và Từ Kỳ Ngộ ở bên nhau khi chuyển thành truyện tranh, cảm giác này hình như không tồi!
“Cậu nói đúng, cảm ơn cậu đã truyền nguồn cảm hứng cho tớ.” Dư Sơ Nịnh hưng phấn xoa tay, mà hơi ngượng ngùng khi thực hiện ý tưởng này à nha.
Nhìn cô tràn đầy sức sống, Đào Văn Văn cũng cười mà hỏi: “Ngày mai là lễ Giáng sinh, cậu có muốn đi tìm Từ Kỳ Ngộ hay không?”
“Không.” Dư Sơ Nịnh lắc đầu.
Đào Văn Văn lập tức kinh ngạc, “Không phải cậu nói Từ Kỳ Ngộ nhận quà nên cậu đang muốn thừa thắng xông lên sao?”
“Nhưng tớ luôn dính lấy anh ấy, anh ấy sẽ hình thành thói quen, sau đó xem nó là lẽ dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng phải để anh ấy ngẫm lại một chút.” Dư Sơ Nịnh phân tích với lý lẽ rõ ràng, cái này là cô xem ở cẩm nang theo đuổi trên mạng đó.
Đào Văn Văn gật đầu theo cô: “Nhìn cậu tự tin vậy kìa, tớ rửa mắt chờ xem.”
Ngày hôm sau, bởi vì lễ Giáng sinh đã đến, cây thông Noel được đặt ở khắp lối ra vào của khu dạy học và các căn tin, mặc dù chỉ là cây thông nhỏ, nhưng rất có hương vị Giáng sinh.
Dư Sơ Nịnh mặc áo khoác lông vũ và đeo khăn quàng cổ cẩn thận rồi ra ngoài, dù sao thời tiết bên ngoài cũng không thể đùa giỡn.
“Lát nữa sẽ có buổi biểu diễn ở hội trường, các cậu có muốn đi xem không?” Lý Tử Thiến ở bên cạnh hỏi.
Dư Sơ Nịnh nhanh nhảu giơ tay: “Tớ đi!”
Bất kể là đêm Bình An hay là lễ Giáng sinh, Từ Kỳ Ngộ đều không hề gửi tin nhắn cho cô, bây giờ cô đang rất buồn bực, vừa hay giải tỏa tâm trạng một chút xíu.
Đến căn tin ăn xong cơm tối, Dư Sơ Nịnh theo Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn đi tới hội trường. Có mỗi Thời Ương, hôm nay cô ấy phải đến trạm phát thanh của trường, cũng không có thời gian rảnh mà đi xem biểu diễn.
Ba người vừa nói vừa cười đi tới cửa lễ đường, Dư Sơ Nịnh mới bước lên bậc thềm, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cách đó không xa.
Cô còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị đồng bọn là Đào Văn Văn và Lý Tử Thiến che mắt.
“Candy à, ngoan, đừng nhìn.” Lý Tử Thiến nói bên tai cô.
Dư Sơ Nịnh biết, mỗi lần Lý Tử Thiến gọi tên Candy đều chẳng có chuyện tốt, cô gỡ tay hai người bạn ra, nhìn nghiêng về phía trước, lúc này Từ Kỳ Ngộ đang nói chuyện vui vẻ với một người phụ nữ.
Tại sao lại gọi là phụ nữ, bởi vì người đó có vóc dáng cao gầy, đang mặc trên người một bộ suit trông thật thành thục, chân đi giày cao gót mũi nhọn, khuôn mặt được trang điểm khéo léo, nhìn qua là biết đây là người phụ nữ thành đạt.
Lửa giận trong lòng Dư Sơ Nịnh lập tức bùng lên, bởi Từ Kỳ Ngộ đang mặc áo len hồng cô tặng, nhưng lúc này lại vui vẻ hớn hở trò chuyện với người phụ nữ khác, xem cô chết rồi sao!
Thấy Dư Sơ Nịnh muốn xông lên, hai người vội vàng giữ cô lại, “Đừng kích động, lễ đường có không ít người đâu.”
Nhưng lửa giận và giấm chua trong lòng Dư Sơ Nịnh cứ không ngừng bùng phát ra ngoài, bình tĩnh kiểu gì.
“Trời lạnh thế này vẫn mặc ít vậy được, bái phục, bái phục.” Lúc này Đào Văn Văn lại thốt lên một câu.
Nghe thấy lời này, Dư Sơ Nịnh cũng nhìn lại quần áo của bản thân, áo khoác lông vũ giày Martin, không hề lộ ra một chút xíu vóc người, thua xa người ta. Bây giờ cô đi qua thì hoàn toàn không phải đối thủ, tâm lý muốn xông tới cũng giảm hơn phân nửa.
“Các cậu nói bây giờ tớ có nên trở về thay váy và trang điểm hay không?” Ánh mắt Dư Sơ Nịnh không rời khỏi chỗ đó, ham muốn hơn thua trong lòng trỗi dậy.
Lý Tử Thiến đỡ trán: “Nếu cậu không muốn lạnh chết thì về thay.”
“…” Ngọn lửa nhỏ trong lòng Dư Sơ Nịnh vụt tắt.
“Mặc dù đang nói chuyện, nhưng cũng có thể là hiểu lầm.” Lý Tử Thiến nhìn ánh mắt Dư Sơ Nịnh dường như muốn bốc hỏa, nhanh chóng an ủi cô.
Dư Sơ Nịnh quay mặt đi, không thèm nhìn về phía Từ Kỳ Ngộ, trong nháy mắt, sắc mặt cô bình tĩnh trở lại, “Chúng ta về thôi, tớ không muốn xem biểu diễn nữa.”
Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn nhìn nhau, vội vàng làm theo.
“Người phụ nữ đó trông tuổi tác lớn hơn Từ Kỳ Ngộ, không thể nào đâu.” Đào Văn Văn vừa đi vừa an ủi.
Thực ra những điều bọn họ nói cô đều biết cả chứ, chỉ là đột nhiên cô cảm thấy kiệt sức. Cô dụng tâm theo đuổi Từ Kỳ Ngộ lâu vậy, hai ngày này cô không đi tìm anh, dường như Từ Kỳ Ngộ vẫn giống như bình thường mà trải qua cuộc sống của mình.
Cuộc sống của anh, có cô hay không cũng như nhau, tựa như những cố gắng gần đây của cô chẳng hề có tác dụng, ngoài cảm giác thất bại thì vẫn là cảm giác thất bại.
Người ta nói thích đơn phương một người thường không có kết quả, mà cứ mãi bị phớt lờ như vậy, cô còn trông mắt chờ mong theo đuổi làm cái gì.
Dư Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhìn cành cây trụi lủi, mùa đông này đã thực sự tới rồi.
Trái tim cô giống như đột nhiên bị kim đâm, đau nhói. Dường như phải dùng hết sức lực của bản thân, Dư Sơ Nịnh mím môi rồi nói: “Hình như đã tới lúc tớ phải buông bỏ rồi.”
“Buông bỏ là đúng!” Lý Tử Thiến trầm mặt mà nói, “Trong thời gian này, cậu tốn công tốn sức vì anh ta bao nhiêu, cho dù là tảng băng cũng phải tan chảy rồi, sớm nên từ bỏ thôi.”
Dư Sơ Nịnh cô đơn cúi đầu, vùi mặt trong lớp khăn quàng cổ, “Có lẽ anh ấy cảm thấy tớ rất phiền.”
Không có sự cho phép mà quấy rầy anh ấy.
Thấy Lý Tử Thiến muốn nói tiếp, Đào Văn Văn liền nháy mắt ra hiệu bảo cô ấy dừng lại, sau đó ôm lấy bả vai Dư Sơ Nịnh: “Hôm nay là Giáng sinh, phải vui vẻ một chút, đừng nghĩ đến mấy chuyện đó nữa.”
“Đúng vậy.”
Dư Sơ Nịnh hít thở sâu, cởi khăn quàng cổ ném bẹt xuống đất, sau đó mắng tới mắng lui mấy câu chửi thề.
Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn trợn tròn mắt há hốc miệng mà nhìn, trong đầu toàn là tiếng vọng của mấy chữ “cụ nó”.
Nhìn cô mắng, Đào Văn Văn yên lặng ngồi xổm xuống nhặt khăn quàng cổ, tiện tay phủi phủi bụi bẩn dính trên khăn.
“Tử Thiến, cậu nói đúng.” Dư Sơ Nịnh tức giận phồng má mà nói, “Không thể quá nuông chiều đàn ông, chiều quá liền biến thành con bê [*], tớ thấy Từ Kỳ Ngộ đúng là bị chiều hư luôn rồi, cho nên mới xem tớ như có cũng được, không có cũng chẳng sao! Đàn ông chó má cái gì chứ, đều là móng heo lớn! Tớ không bao giờ theo đuổi người ta nữa!”
[*] tức con bò con, chỉ những điều không thực tế, hoặc chỉ những người làm ăn không đàng hoàng,…
Lý Tử Thiến hé môi muốn nói chuyện nhưng Dư Sơ Nịnh lại liên mồm liến thoắng khiến cô ấy không chen được lời nào.
Đào Văn Văn cảm thấy rất may mắn vì chỗ này khá hoang vu, bây giờ không có người qua lại, nếu không xác định là sẽ có rất nhiều người vây xem.
Sau khi Dư Sơ Nịnh phát tiết xong sự tức giận của bản thân, cô lấy lại chiếc khăn quàng cổ từ tay Đào Văn Văn quàng vào, biểu cảm kiêu ngạo mà nói: “Đàn ông là cái thứ gì chứ! Đi! Chúng ta ra ngoài chơi thật đã! Tớ mời!”
Bên này, Từ Kỳ Ngộ đang trò chuyện với đàn chị cùng chuyên ngành, nhưng anh lại liên tục nhìn điện thoại.
Thấy vẻ mặt anh không ổn cho lắm, tâm tư dường như không đặt ở nơi này, đàn chị cười trêu chọc: “Sao vậy? Chờ điện thoại của bạn gái à?”
Từ Kỳ Ngộ nhìn khung thoại của Dư Sơ Nịnh không có chút động tĩnh, thở dài trong lòng, sau đó cất điện thoại.
“Cậu rất xuất sắc, kiến nghị cậu đưa ra, chị sẽ nói lại với công ty.” Đàn chị khẽ mỉm cười, “Có điều hôm nay là Giáng sinh, hình như chị làm chậm trễ thời gian hẹn hò của cậu rồi.”
Từ Kỳ Ngộ nhếch môi: “Vẫn chưa phải bạn gái.”
Đàn chị cũng biết một chút về độ nổi tiếng của Từ Kỳ Ngộ ở trường học, cô ấy mỉm cười nói, “Nhưng không biết rốt cuộc là nữ sinh nào có thể lọt vào mắt của cậu được nhỉ.”
“Cô ấy rất đáng yêu.” Đáy mắt Từ Kỳ Ngộ lóe lên một ý cười dịu dàng.
“Vậy chúc mừng, chúc cậu và em ấy sớm ngày ở bên nhau.”
Từ Kỳ Ngộ gật đầu, anh đã tìm ra đáp án ấy, bây giờ chỉ thiếu một bước tiến về phía cô nữa là xong.