Mượn Hôn

Chương 10

Lương Mộc Thu hoảng hốt loạng choạng chạy về nhà, ngực phập phồng theo hô hấp kịch liệt, rõ ràng chỉ là một hành lang dài 10m, nhưng cậu lại như vừa chạy marathon về, sức cùng lực kiệt.

Mao Đậu chắc là bị tiếng cậu đóng cửa đánh thức, phòng khách truyền đến vài tiếng sủa bất mãn, sau đó thì yên tĩnh trở lại.

Nhưng giờ phút này Lương Mộc Thu đã không còn để ý dỗ dành nó nữa rồi.

Cậu dựa lưng vào cửa, cơ thể hơi cuộn lại, mệt mỏi đến không nói nên lời.

Rượu mà cậu uống trong bữa tiệc giờ đây như đang chạy loạn khắp tứ chi, rõ ràng cậu đã tỉnh rượu nhưng vẫn thấy cả người đau nhức.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, cậu mới nhấc chân đi vào trong, nhưng khi ánh mắt xẹt qua tủ giày thì dừng lại.

Trên tủ giày đặt cây bút Sầm Nam đưa cho cậu mấy ngày trước, cậu cũng không muốn nhận, nhưng không muốn dây dưa mãi với Sầm Nam, nên cứ để ở đây, coi như nó không tồn tại.

Mấy ngày liền không có người để ý, món quà này đã ảm đạm đi mấy phần.

Nhưng cậu nhìn chằm chằm hộp quà này, chậm rãi đưa tay cầm lên, mở nắp ra. Cây bút màu be bên trong, dưới ánh đèn vẫn lấp loáng ánh sáng, giống như một khối bảo thạch lạnh như băng, cũng giống như một công chúa đang ngủ say.

Hàng lông mày Lương Mộc Thu nhẹ nhàng nhíu lại.

Sầm Nam đưa bút cho cậu là biết cậu thích, nhưng Sầm Nam chưa bao giờ biết tại sao cậu lại thích sưu tầm bút.

Cho đến giờ cậu chưa từng nói cho Sầm Nam biết điều này, giống như một bí mật không ai hay biết.

Cậu bắt đầu sưu tầm bút là bởi một buổi chiều lớp 12, Sầm Nam từng nắm tay cậu viết. Cậu luôn cảm thấy chữ của Sầm Nam rất đẹp, rất mạnh mẽ, lưu loát có lực, mà cậu thì viết như gà con, lần nào thi cũng bị trừ hai điểm trình bày.

Sầm Nam nghe thế thì cười, nhét cây bút vào tay cậu, cúi người nắm tay cậu: "Vậy anh sẽ dạy em."

Buổi chiều ánh mặt trời nóng bỏng, tờ nháp màu trắng bình thường đến mức có thể tìm được ở khắp mọi nơi, ngón tay Sầm Nam thon gầy dẻo dai, lòng bàn tay vững vàng bao bọc mu bàn tay cậu, dạy cậu từng nét từng nét một.

Tiếng hít thở của Sầm Nam vang lên ngay bên tai cậu, vừa trầm ổn vừa cuốn hút.

Mà khi đó cậu đã phát hiện mình thầm mến Sầm Nam, tim đập nhanh đến nỗi ngay cả mình cũng sợ hãi, vành tai cứ nóng lên không ngừng, vừa sợ bị Sầm Nam nhìn ra tâm tư ấy rồi lại sợ anh thật sự không nhìn ra.

Cứ thế vài phút mơ hồ trôi qua, cậu mới nghe thấy Sầm Nam nói: "Được rồi, tập theo đi."

Tay Sầm Nam rời khỏi mu bàn tay cậu.

Cậu hoảng hốt hồi phục tinh thần, nhìn lên tờ giấy trắng như tuyết kia.

Chỉ thấy trên tờ giấy viết –

"Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai."

Cậu và Sầm Nam chưa bao giờ là hai đứa trẻ ngây thơ. Họ quen nhau khi 18 tuổi, lúc mới gặp đã chỉ cách người trưởng thành một bước.

Nhưng ngày ấy nhìn thấy dòng chữ này, cậu lại đột nhiên sáng dạ, đọc hiểu ý tứ đằng sau.

Cậu quay đầu nhìn vào mắt Sầm Nam, nghi ngờ cái người luôn không hề sợ hãi này, thật ra cũng thích mình.

Cậu đã không đoán lầm.

Buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ đó, trái tim đập loạn nhịp không chỉ có mình cậu.

*Dịch nghĩa 2 câu thơ: Cùng sống tại làng Trường Can, cả hai còn nhỏ nên không hề nghi ngại gì.

Dịch thơ: "Xứ Trường Can em anh cư trú, hai bé con vẫn cứ thơ ngây. Mười bốn làm vợ chàng ngay, Thẹn thùa chưa biết mảy may chuyện tình"

Bài thơ này kể về hai người bạn chơi thân với nhau từ thưở nhỏ, đến năm 14 tuổi thì nàng về làm vợ chàng. Mới đầu hai người còn bẽn lẽn với nhau, nhưng khi lên 15 thì họ hiểu nhau hơn, nguyện đồng cam cộng khổ, quyết một lòng chung thuỷ đến già. Thành ngữ "thanh mai trúc mã" cũng xuất phát từ chính bài thơ này. Sau này chàng phải đến xứ Cù Đường xa xôi, nàng vẫn ở nhà vò võ đợi chàng.

Mọi người có thể lên mạng search "Trường Can hành" để hiểu rõ hơn nhé!!!

*

Từ năm lớp 12 đó đến nay đã 10 năm trôi qua rồi.

Sầm Nam lại một lần nữa nói yêu cậu.

Mà cậu lại giống như 10 năm trước, không có tiền đồ, tim vẫn loạn nhịp như đánh trống.

*

Lương Mộc Thu đứng ở huyền quan hồi lâu mới cầm cây bút trở về phòng ngủ.

Lúc tắm rửa, cậu phát hiện môi mình cũng bị rách. Lúc đó cắn Sầm Nam quá mạnh, ngay cả mình cậu cũng cắn túng, bây giờ máu đã đông lại, dù bị liên luỵ nhưng vẫn đau.

Lương Mộc Thu mắng thầm trong lòng một tiếng đồ không biết xấu hổ.

Cậu đánh răng rồi leo lên giường trong bộ đồ ngủ của mình, nhưng mãi cũng không ngủ được.

Rõ ràng đã không nhìn thấy Sầm Nam nữa, nhưng tình cảnh vừa rồi trong phòng ngủ của Sầm Nam, Sầm Nam ngăn lại những lời cậu nói bằng nụ hôn rơi xuống môi cậu dường như vẫn còn ngay trước mắt.

Sầm Nam nói, chỉ cầu xin cậu bố thí một chút tình yêu, cậu có thể muốn làm gì thì làm; anh nói không cầu xin sự tha thứ, chỉ xin một cơ hội được theo đuổi cậu.

Có trời mới biết khi cậu nằm trên giường Sầm Nam phải mất bao nhiêu sức lực mới ngăn bản thân nói ra một chữ: Được.

Cậu lừa được tất cả mọi người, cậu có thể nói với mọi người rằng cậu đã sớm không yêu Sầm Nam nữa, Sầm Nam là ai cậu căn bản không quan tâm.

Nhưng giữa đêm khuya thanh vắng, cậu không thể tự lừa dối chính mình.

Cậu yêu Sầm Nam.

Từ năm lớp 12 được Sầm Nam ôm vào lòng viết chữ, đến bây giờ, 7 năm sau khi Sầm Nam chia tay cậu, cậu vẫn luôn yêu người này.

*

Cậu không muốn nhớ lại 7 năm nay mình từng phạm phải những ngu xuẩn gì, lấy mu bàn tay khẽ lau mặt, cúi đầu chửi thầm một câu nói tục rồi tắt điện thoại, cũng tắt cả đèn đầu giường, chui vào trong chăn ngủ.

Nhưng hiển nhiên, sau một ngày trải qua những chuyện kinh tâm động phách như vậy, bất kể thế nào cậu cũng không ngủ ngon được.

Hôm sau thức dậy, Lương Mộc Thu không chút ngoài ý muốn phát hiện mình lại có quầng thâm, ngoại hình đẹp trai mười phần cũng bị giảm xuống chỉ còn 9.

Lương Mộc Thu soi gương một lát, cực kỳ lo lắng, cảm thấy nếu cứ tiếp tục giày vò như vậy, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt với việc mình bị huỷ dung.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, thời gian hãy còn sớm. Mới 6h, cậu quyết định đi mua đồ ăn sáng cho nhiều ngày tới.

Đi qua phòng khách, Mao Đậu vẫn chưa dậy, hẵng còn ngủ rất ngon trong ổ chó. Cậu ngồi xổm nìn Mao Đậu một lát, đưa tay sờ sờ bụng cún con cười cười, rồi mới đứng lên chuẩn bị ra cửa.

Nhưng vừa mới mở cửa nhà ra...

...Bên ngoài sắc trời mù sương mờ mịt, buổi sáng đầu hạ, cơn gió mang theo chút lạnh lẽo xen lẫn hương cỏ cây ẩm ướt.

Cậu thấy bên ngoài cửa nhà mình có một vị khách không mời mà đến.

Mặc quần dài và áo thun trắng đơn giản, tóc ngắn màu đen có hơi lộn xộn, sắc mặt tái nhợt đứng tựa vào vách tường cạnh nhà cậu, ánh mắt đỏ ngầu, dưới vành mắt cũng là quầng thâm nhàn nhạt.

Mà nghe được tiếng cửa mở, người này liền giống như con báo chờ mồi, mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vừa nhìn là biết đều không nghỉ ngơi tốt.

Lương Mộc Thu thậm chí còn suy nghĩ xem hành vi này của Sầm Nam rốt cuộc có cần báo cảnh sát hay không, cậu theo bản năng đi về phía trước một bước, muốn sờ xem tay Sầm Nam có lạnh hay không, đợi đến khi tay vươn ra rồi mới thấy không ổn, lại rụt về.

"Anh ở ngoài cửa nhà tôi làm gì? Định làm thần giữ cửa à?" Cậu không thể tin nổi nhìn Sầm Nam, "Anh đứng đây bao lâu rồi?"

Sầm Nam chột dạ trốn ánh nhìn của cậu, cúi đầu không nói gì.

So với dáng vẻ điên cuồng lại u ám tối qua, hôm nay anh rất ngoan ngoãn, mặc áo thun màu trắng, sắc mặt tái nhợt, giống như một đoá sen trắng yếu đuối vô hại.

Nhưng Lương Mộc Thu đã sớm không bị dáng vẻ này lừa nữa rồi.

Cậu còn lên nữa thì cậu cùng họ với Sầm Nam!

Cậu mãi không đợi được cậu trả lời, thật ra trong lòng đã sớm có phán đoán nhưng vẫn ngạc nhiên nhìn Sầm Nam: "Anh không phải... không phải là canh giữ ở đây sợ tôi đi chứ, đúng không?"

Sầm Nam ngẩng đầu nhìn cậu một cái, không nói gì, ngầm thừa nhận.

Lương Mộc Thu chỉ cảm thấy vớ vẩn.

"Anh canh giữ ở ngoài từ mấy giờ?" Cậu quan sát Sầm Nam từ trên xuống dưới: "Có phải anh bị bệnh không? Cho dù anh có chặn được tôi một ngày này, thì anh có chặn được tôi hàng ngày không?"

"Anh biết." Giọng nói của Sầm Nam khàn khàn, trong gió sớm giống như cây trúc bị mài mòn, "Nhưng anh không ngủ được, anh luôn cảm thấy chỉ cần mình mở mắt ra, em sẽ không còn ở đây nữa."

Anh giương mắt nhìn Lương Mộc Thu, vứt đi vẻ hung hãn đêm qua, ban ngày anh lại trở về là một người quân tử ôn hoà, chỉ chờ Lương Mộc Thu cầm đao chém xuống.

Nói ra cũng buồn cười, năm đó anh đi dứt khoát, vứt Lương Mộc Thu ở phía sau.

Bây giờ tình thế đảo lộn, anh lại không cho Lương Mộc Thu làm như thế.

Lương Mộc Thu hẳn cũng nhớ đến chuyện này, khoé miệng khẽ nhếch lên như trào phúng.

Cậu cũng không muốn đi mua đồ ăn sáng nữa, hít sâu vài hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ sương mù mờ mịt, lại nhìn Sầm Nam. Có lẽ đêm qua trời đổ mưa, độ ẩm trong không khí cao hơn bình thường.

Không biết Sầm Nam đã đứng ngoài cửa bao lâu, mặt và môi đều trắng bệch.

Lương Mộc Thu quả thực đã hết cách.

Vài phút ngắn ngủi, hành lang này yên tĩnh đến mức gần như ngưng trệ, Lương Mộc Thu rất muốn làm một điếu, nhưng trong túi cậu chỉ có điện thoại di động.

Cậu cắn môi, hạ giọng nói: "Anh đừng có làm chuyện vô nghĩa như vậy chứ, Sầm Nam? Nếu tôi thực sự muốn đi, quyết tâm tránh xa anh, dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ đi, thậm chí tôi cũng có thể chuyển thành phố, hoặc giống như anh bay sang nước ngoài, khiến anh dù thế nào cũng không thể tìm được tôi."

Cậu vừa dứt lời, Sầm Nam đã hốt hoảng ngẩng đầu nhìn cậu như muốn nói gì đó.

Nhưng Lương Mộc Thu không muốn nghe.

Lương Mộc Thu nhắm mắt lại, rồi đột nhiên vọt lên, túm lấy cổ áo Sầm Nam, hung hăng đè anh lên vách tường, lưng va chạm với tường phát ra tiếng kêu trầm đục.

"Tôi không cần anh phải cam đoan bất cứ thứ gì với tôi, cũng không cần anh phải giống như chó nhà có tang mà canh giữ ngoài cửa nhà tôi, tôi chẳng hiếm lạ gì thứ đó." Hốc mắt Lương Mộc Thu đỏ lên, nhưng vẫn trừng trừng với Sầm Nam, "Anh nói anh muốn có một cơ hội được theo đuổi tôi, được, tôi cho anh. Nhưng như chính anh đã nói, giữa chúng ta là bất bình đẳng, tôi có thể sẽ đồng ý lời theo đuổi của người khác, tôi có thể hành hạ anh, tôi có thể sẽ cho anh một lời hứa, nhưng cũng có thể sẽ không bao giờ. Tôi muốn anh có mặt anh nhất định phải có mặt, tôi..."

Rõ ràng cậu đang nói những lời cay nghiệt, nhưng đến đây lại nghẹn ngào, đau đớn túm lấy quần áo Sầm Nam.

Cậu không phải chưa từng do dự, cũng không phải không hiểu những lời mình nói ra có ý gì.

Nhưng từ giây phút nhìn thấy Sầm Nam trong quán bar, cậu đã thua thảm hại rồi, thật sự không thể để bản thân mình càng thêm khó coi hơn được nữa.

Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Sầm Nam: "Tôi không tha thứ cho anh, cũng không nghe anh có bao nhiêu khổ sở, càng không muốn biết anh rời đi liệu có từng hối hận hay không. Tôi chỉ muốn trả thù anh."

Cậu nói xong liền buông Sầm Nam ra, nhưng nước mắt lại run rẩy trào khỏi khoé mắt, vương dài trên khuôn mặt. Rõ ràng người nói lời cay nghiệt là cậu, người nói muốn trả thù cũng là cậu.

Lại còn khóc đến mức đáng thương thế này.

Mà Sầm Nam vẫn nhìn cậu thật lâu thật lâu.

Anh có được kết quả mình muốn, Thu Thu của anh cuối cùng vẫn mềm lòng, giống như một vị quốc vương từ ái nhất tha thứ cho anh, nhưng anh lại không thể vui vẻ nổi dù chỉ là một chút.

Anh vươn tay ôm Lương Mộc Thu vào trong ngực, nhẹ nhàng hôi lên đôi mắt đỏ hoe của cậu.

"Đừng tha thứ cho anh." Anh khẽ thì thào, "Anh xấu như vậy, bỏ lại em một mình bảy năm trời, đừng tha thứ cho anh."

*

Lời tác giả: Đến đây thì có thể gặm chút đường được rồi.
Bình Luận (0)
Comment