Mượn Hôn

Chương 19

Người nọ thừa nhận mình là lưu manh đến là nhanh, mà nụ hôn này cũng không được tính là hôn thật, chỉ là chạm môi lên má đối phương thôi.

Vẻ mặt Lương Mộc Thu tràn đầy kinh ngạc, muốn nổi giận cũng không được, chỉ đành nhận lấy phần thiệt thòi này.

Trừng mắt nhìn Sầm Nam một cái, lên xe rồi vẫn thấy không thoải mái, lại hậm hực "hừ" thêm cái nữa.

Sầm Nam lại cảm thấy rất thú vị, bị người ta hừ vẫn thấy vui.

Lúc hai người mới ở bên nhau, Lương Mộc Thu mới đâu mười tám mười chín tuổi, da mặt vừa mỏng vừa ngoan. Những lúc bị anh hôn ở bên ngoài đều bày ra dáng vẻ này.

Đoạn đường đi từ ga tàu ra ngoài trước nay đều rất tắc, bây giờ là ban đêm, lại cộng thêm một trận mưa vừa trút xuống nên tình hình so với ban sáng còn đông hơn, hàng xe cứ liên tiếp nhau thành hàng chậm chạp nhích từng chút một.

Ngồi trên xe có hơi nhàm chán, Lương Mộc Thu tắt nhạc của Sầm Nam đi, đổi sang một kênh khác đang diễn tướng thanh*, nghe một hồi cũng thấy vui vui, chả mấy đã quên đi mới nãy mình bị người ta "giở trò".

*tướng thanh: một hình thức diễn hài tấu nói của Trung Quốc, nếu các bạn theo dõi Quách Kỳ Lân sẽ biết anh là một diễn viên xuất thân từ nghệ thuật tướng thanh.

Sầm Nam đặt một tay lên vô lăng, nghe thấy Lương Mộc Thu cười thành tiếng thì nghiêng người sang nhìn cậu.

Bởi vì trên núi tương đối lạnh, Lương Mộc Thu mặc một chiếc áo sơ mi cổ bẻ màu lam, tay áo dài, nhưng lúc cậu giơ tay lên, tay áo bị kéo để lộ một đoạn dây màu đỏ màu sắc tươi tắn bao lấy cổ tay xinh đẹp.

Trong lòng khẽ động, anh nhớ mình cũng từng tặng cho Lương Mộc Thu một chuỗi vòng tay Nam Hồng.

Lúc đó tặng là có ý đồ khác, cho nên hôm nay nhìn thấy món trang sức tương tự xuất hiện trên người Lương Mộc Thu, anh không tự chủ được mà cảnh giác hơn vài phần.

*

Về đến Ngự Hà Hoa Uyển, Lương Mộc Thu muốn đi đón Mao Đậu đầu tiên.

Mấy ngày không được gặp bố ruột, Mao Đậu điên cuồng nhảy từ ổ chó của mình ra nghênh đón cậu, trên miệng còn ngậm thứ gì đó khẽ đặt trước mặt Lương Mộc Thu như đang lấy lòng.

Lương Mộc Thu nhìn kỹ, này không phải là huy chương đợt Sầm Nam thi chạy marathon à, thế mà chẳng được trưng bày cất giữ xứng đáng, bị Mao Đậu mang vào trong tổ làm đồ chơi.

Cậu vừa xoa đầu Mao Đậu vừa ngẩng đầu nhìn Sầm Nam.

Ngược lại Sầm Nam rất bình tĩnh: "Nó thích nên cho nó chơi."

Mao Đậu thấy Lương Mộc Thu không nhận lấy món đồ chơi này, lại vui vẻ tự mình ngậm lên chạy ra chỗ khác chơi.

Bây giờ nó đã rất quen thuộc với nhà Sầm Nam, hẳn cũng đã xem nơi này thành địa bàn của mình, nhảy lên sô pha kéo ra một cái đệm nhỏ màu cam, thoái mái ngồi lên trên đó.

Lương Mộc Thu nhìn thấy thì chẳng biết nói gì, rất có cảm giác đứa con một tay mình nuôi lớn bây giờ lại thân thiết với chồng cũ của mình.

Mà người "chồng cũ" này lại không hề nhận ra, đi vào bếp rửa tay, xong rồi ra hỏi cậu có muốn ăn khuya không.

"Anh làm cháo tôm, còn có vịt quay mới mua về, rau xào và chân giò." Sầm Nam ôn hoà nhìn cậu, "Không thì ăn xong hẵng về."

Anh vào bếp hâm nóng lại cháo tôm, Lương Mộc Thu đứng bên cạnh phòng bếp, hơi nóng và mùi thơm lan ra trong không khí, khiến cho ý chí của cậu lại lần nữa lung lay sắp đổ.

Vốn dĩ hôm nay ăn tối sớm, bây giờ cũng đã tiêu hoá hết rồi.

Lương Mộc Thu suy nghĩ ba giây, lựa chọn học con trai mình đầu quân cho địch: "Ăn."

*

Sầm Nam liền vào bếp chuẩn bị bữa khuya.

Lương Mộc Thu ngồi chờ một chỗ, rất có dáng làm khách, hoàn toàn không có ý định ra tay hỗ trợ.

Số lần cậu tới nhà Sầm Nam thật ra không nhiều lắm, ngoại trừ một lần ăn cơm thì chính là lần cậu say rượu được Sầm Nam đưa về rồi hôn nhau trên giường, thành ra chưa kịp nhìn kỹ căn hộ này cho lắm.

Nhưng bây giờ cậu đang ngồi trên ghế sô pha, trong đầu nhớ lại đêm say rượu.

Sầm Nam đè chặt cổ tay cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, rõ ràng Sầm Nam mới là người chiếm hết ưu thế, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại giống như loài dã thú thất bại bị bức đến đường cùng.

Lương Mộc Thu chợt hắng giọng khù khụ một cái, không hiểu sao cảm thấy hơi nóng, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt thuần khiết vô tội của Mao Đậu càng thêm khô nóng trong người.

Cậu lại ngồi xuống sô pha, dựa vào đệm nghịch điện thoại, nhưng cứ cảm thấy đằng sau như có gì đó cộm cộm, cậu đưa tay sờ một cái thì lấy ra một cái hộp.

Cậu không muốn tuỳ tiện động vào đồ đạc của người khác đâu.

Nhưng nắp của cái hộp này thật sự không chắc, mà lúc cầm cậu lại không chú ý lắm, nên là cái nắp này bị bung ra, để lộ miếng vải nhung và một chiếc đồng hồ được bảo quản tỉ mỉ.

Dưới chiếc đồng hồ còn có một tấm thiệp, dòng chữ rồng bay phượng múa, là chữ của Lương Mộc Thu không sai vào đâu được.

Cậu không khỏi bất ngờ.

Đây là món quà cậu tặng Sầm Nam nhân dịp sinh nhật lần thứ 20 của anh, lần đó cậu dành dụm toàn bộ số tiền nhận được từ một dự án để mua, không tính là quý giá, mười ngàn nhân dân tệ, so với chiếc áo sơ mi của Sầm Nam tuỳ tiện cũng đến mấy ngàn thật sự là không đáng là bao. Nhưng đó đã là thứ tốt nhất cậu có thể tặng Sầm Nam khi ấy rồi.

Sầm Nam sinh ra vào mùa đông, cậu mua chiếc đồng hồ này vào một ngày tuyết rơi, một đường đi từ cổng trường đến căn hộ nơi họ ở, giày bị nước tuyết tan ra làm ướt nhưng không cảm thấy lạnh, chỉ thấy hào hứng mà thôi.

Mà đến khi về nhà, cả người cậu tràn ngập khí lạnh nhào vào ngực Sầm Nam, vội vàng lấy chiếc đồng hồ này ra, như là cầu hôn mà đeo lên tay anh.

Lương Mộc Thu sững sờ nhìn chiếc đồng hồ trong hộp.

Từ sau khi trở về, cậu chưa từng thấy Sầm Nam đeo qua, còn tưởng là đã bị Sầm Nam làm mất. Nhưng không ngờ anh lại cất trong hộp, vừa nhìn đã biết là được giữ gìn tỉ mỉ, có dấu vết bị sử dụng đến hao mòn nhưng vẫn lấp lánh ánh bạc.

Ngay cả tấm thiệp cậu nhét vào hộp năm đó vẫn còn nguyên.

Đề chữ, "Tặng Sầm Nam."

Người tặng, "Ông xã của anh."

Khi đó cậu không chiếm được uy phong trên giường, nên mới muốn chiếm tiện nghi ngoài miệng.

Lương Mộc Thu lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, cầm trong lòng bàn tay một hồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này Sầm Nam cũng dọn cơm ra xong, bưng mâm thức ăn đi đến phòng khách, vừa vào đã nhìn thấy đồng hồ trong tay Lương Mộc Thu.

Nhưng anh không nói gì cả, chỉ đặt mâm cơm xuống, bày bát đĩa ra bàn.

Lương Mộc Thu cũng để đồng hồ vào hộp.

Tay cậu bị Sầm Nam nhét hai chiếc đũa, món vịt quay yêu thích cũng được bày trước mặt mình.

Cậu ăn mấy miếng cháo nóng, lại ăn một miếng vịt quay, vẫn không nhịn được nói: "Tôi còn tưởng anh đã vứt cái đồng hồ này đi rồi."

Vẻ mặt Sầm Nam không tốt lắm: "Sao anh lại phải vứt nó?"

Lương Mộc Thu lại ăn một miếng cháo, "Đã chia tay rồi, giữ lại đồ người cũ tặng cũng không có ý nghĩa, mãi đến bây giờ tôi chưa từng thấy anh đeo lần nào đên mới cho rằng anh vứt đi rồi."

Sầm Nam im lặng một chốc mới nói: "Anh không đeo là bởi sợ bị mất. Hồi còn ở nước ngoài anh vẫn hay đeo, nhưng trước khi về nước, đột nhiên có một ngày dây đeo của nó bị đứt, rơi ở ngoài đường. Anh phải tìm kiếm rất lâu mới được, sau đó thì không dám đeo nữa, chỉ thỉnh thoảng mang đi sửa chữa bảo dưỡng thôi."

Lương Mộc Thu sững sờ.

Cậu ngẩng đầu nhìn Sầm Nam, Sầm Nam nói rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt đen láy lại nhìn thẳng vào cậu.

Bị ánh mắt như thế nhìn khiến cậu không chống đỡ nổi, vội thu tầm mắt lại, nhưng trong lòng thì phức tạp chẳng biết diễn tả ra sao.

Một cái đồng hồ cũng không nỡ vứt, bị mất cũng phải tìm về bằng được, vậy thì sao lại vứt cậu trong nước bảy năm mà chẳng đi tìm lấy một lần?

*

Ăn tối xong.

Lương Mộc Thu ngồi trên thảm sô pha một lát, xoa xoa bụng nhỏ coi như tiêu thực.

Đã gần 12h, cậu cũng không còn lý do gì để ở lại chỗ Sầm Nam nữa, nhưng nhìn quanh một vòng lại không thấy Mao Đậu đang trốn ở đâu.

Cậu đứng lên muốn đi tìm Mao Đậu, nhưng không biết có phải bị tê chân hay không mà không đứng vững, bị ngã sang một bên, thành thử đè sấp lên người Sầm Nam đang đi theo mình.

Hai người lại cùng nhau ngã xuống sô pha.

Nguy hiểm thật! Lương Mộc Thu lấy tay chống hai bên Sầm Nam mới không đè hẳn lên người anh.

Chỉ là tư thế này có hơi... mập mờ.

Một chân cậu chen giữa đầu gối Sầm Nam, đường cong nối liền từ bờ vai đến thắt lưng, tay chống hai bên mặt Sầm Nam, vòng tay màu đỏ lắc lư theo động tác vừa rồi, cũng rất gần mặt Sầm Nam, ngược lại làm nổi bật gương mặt như bạch ngọc của anh.

Lương Mộc Thu mím môi, rất xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng mới dùng lực định thẳng người thì trên thắt lưng đã có thêm một bàn tay đè lên, cậu không những không đứng dậy được mà còn ngã xuống người Sầm Nam.

Từ khi còn học trung học cậu đã không phải là đối thủ của Sầm Nam, thân thể hai người có chênh lệch rất rõ ràng.

Lương Mộc Thu khó xử ngẩng đầu nhìn Sầm Nam một cái, cơ ngực Sầm Nam cũng đủ rắn chắc, cậu ngã vào không bị đau lắm.

1

"Anh làm gì vậy hả?"

Sầm Nam lại nắm tay cậu đặt lên mặt mình, vòng tay đậu đỏ phản chiếu làn da trắng mịn, đẹp đến không nói nên lời.

Anh nói, "Từ trên xe anh đã muốn hỏi, vòng tay này là em tự mua sao?"

Lương Mộc Thu không rõ vì sao anh lại hỏi câu này, "Không phải, là một đồng nghiệp biên kịch tặng, mua nhiều cái nên cho tôi một cái."

Sầm Nam "À" một tiếng khó hiểu, lại hỏi: "Nam hay nữ?"

Lần này Lương Mộc Thu hiểu rồi.

Cậu hơi dùng sức, rút tay mình ra khỏi tay Sầm Nam, đứng dậy nhìn Sầm Nam từ trên cao xuống.

Tốt xấu gì cũng là người yêu cũ, cậu biết làm thế nào để chọc giận người kia nhất.

Cậu cười với Sầm Nam: "Là nam, à, chính là biên kịch ở chung phòng với tôi."

Cậu cố ý muốn Sầm Nam tức giận, nói xong thì chuẩn bị chuồn đi, nhưng lại chạy chậm một bước.

Một tay Sầm Nam đè lưng cậu lại, đảo ngược vị trí của hai người, đè cậu xuống dưới thân. Vòng tay đậu đỏ bị Sầm Nam nắm trong tay, từng viên tròn trịa dán vào da Lương Mộc Thu.

Mà Sầm Nam thì cúi đầu, hôn lên môi cậu.

Hoàn toàn khác với nụ hôn phớt ban chiều.

Sầm Nam cạy mở hàm răng cậu, dùng sức mút l.ấy đầ.u lưỡi cậu, thân thể hai người ma sát, nhiệt độ từ lòng bàn tay đặt bên hông cậu cũng nóng rực.

Lương Mộc Thu bị sờ thắt lưng đến mềm nhũn cả người, giống như cá mắc cạn muốn giãy một cái, rồi lại bị người kia đè xuống.

Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng rê.n rỉ, răng môi giao triền, xen lẫn tiếng va chạm là tiếng vòng tay khẽ lắc lư.

...

Không biết qua bao lâu, Lương Mộc Thu mới có thể lấy lại hô hấp của mình.

Cậu thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt, mà mặt bị hôn đến đỏ bừng, môi cũng đỏ.

Cậu thở gấp đủ rồi mới khàn giọng mắng: "Anh lên cơn cái gì hả?"

Nghĩ lại thấy vẫn chưa đủ, thêm câu nữa: "Không biết xấu hổ."

Sầm Nam chỉ khẽ cười.

Anh nâng tay Lương Mộc Thu lên, hôn một đường từ đầu ngón tay đến cổ tay, ánh mắt lại cứ nhìn chăm chú Lương Mộc Thu không rời, chợt cắn một cái lên cổ tay Lương Mộc Thu.

Không đau.

Nhưng cảm giác tê dại ấy lại truyền thẳng đến trái tim cậu.

Lương Mộc Thu càng đỏ mặt hơn.

Trong lòng cậu biết rõ, thứ Sầm Nam để ý không phải là vòng tay mà chỉ là mượn đề tài để gây rối mà thôi. Cậu bị người ta giở trò lưu manh, lại còn một ngày hai lần, vốn dĩ nên nổi giận đùng đùng nhưng lại chẳng khác nào cá nằm trên thớt, bị người ta hôn đến mềm nhũn cả người.

Mất hết mặt mũi.

Nghĩ đến đây, cậu bực bội đẩy Sầm Nam ra.

Lần này thì đẩy được.

Cậu đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình, đoạn lại gọi tên Mao Đậu.

Tiếng lạch bạch từ xa đến gần, bé Corgi chân ngắn chạy từ phòng ngủ ra đây, ngoan ngoãn ngồi trước mặt cậu.

Lương Mộc Thu ôm Mao Đậu lên, không nhìn Sầm Nam mà chỉ nói: "Tôi đón Mao Đậu về nhà."

Sầm Nam cũng không ngăn cản, chỉ đứng dậy khỏi sô pha đi theo sau Lương Mộc Thu.

Rõ ràng không có động tác mập mờ vượt quá giới hạn nào, nhưng từ phòng khách đến huyền quan, Lương Mộc Thu cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình vẫn không hạ xuống được.

Mà khi sắp nắm lấy tay nắm cửa, cậu đột ngột dừng lại xoay người nhìn Sầm Nam.

Dưới ánh đèn, Sầm Nam vẫn mặc chiếc áo phông trắng rộng rãi, phần bên sườn có chút nhăn nheo do trận xô đẩy hồi nãy.

Sầm Nam hỏi cậu: "Có chuyện gì sao em?"

Lương Mộc Thu nhíu mày, không nói gì.

Cậu vừa mới ôm Sầm Nam, ngón tay cậu dường như sờ được gì đó.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dùng một tay ôm Mao Đậu, một tay vươn ra vén góc áo trắng của Sầm Nam lên.

Đầu ngón tay Lương Mộc Thu mềm mại lướt qua da thịt, lại mang đến chút lạnh lẽo.

Sầm Nam mới đầu muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn đứng yên.

Góc áo bị người vén lên để lộ phần da bụng.

Chỉ thấy ở gần xương hông có một vết sẹo dài chừng một bàn tay, tuy rằng đã khép vảy từ lâu nhưng vẫn rất doạ người.
Bình Luận (0)
Comment