Mượn Hôn

Chương 27

*Dã nam: ý chỉ tên đàn ông thô thiển/ tên đàn ông quê mùa, mọi rợ, không biết từ đâu ra=))))

*

Cách một hành lang, Lương Mộc Thu đã tắm rửa xong nhưng nằm trên giường nửa tiếng vẫn chưa ngủ được.

Vừa nãy cậu rời khỏi nhà Sầm Nam nhanh như chớp với lý do là về ngủ, nhưng bây giờ nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt phóng đại của Sầm Nam, đôi môi nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng, lông mi khẽ chớp như muốn phất qua mặt cậu.

Cậu cũng không biết vì sao mà mặt mình cứ đỏ tưng bừng.

Lại nhớ dáng vẻ Sầm Nam lúc cúi đầu của Sầm Nam mấy ngày trước, ngón tay cậu bấu chặt lấy tấm nệm dưới thân, vừa hoảng hốt lại không tự chủ được mà đắm chìm trong niềm vui.

Lương Mộc Thu rụt vào chăn nghĩ thầm, ăn chay nhiều năm quá cũng không ổn mà.

Thật ra cậu không được coi là người quá ham mu.ốn chuyện tình d.ục.

Hai năm mới chia tay Sầm Nam cậu hoàn toàn không có tâm trạng muốn tìm đối tượng, đừng nói đến chuyện yêu đương, chỉ nhìn thấy người ta có ý đưa đẩy với mình là cậu đã thấy phiền rồi.

Hai năm sau đó cậu cũng đã ổn lại, cũng nghĩ hay là bắt đầu lại từ đầu, thiên hạ rộng lớn như vậy, anh đẹp trai cũng nhiều như vậy, làm gì có chuyện không tìm được người nào đẹp hơn Sầm Nam, thích hợp với cậu hơn Sầm Nam chứ.

... Kết quả cậu đúng là không tìm được thật.

Vậy nên sau đó cậu cũng buông bỏ, nghĩ thầm cứ thế mà sống vậy, cuộc đời ngoại trừ tình yêu còn nhiều chuyện có ý nghĩa lắm.

Nhưng bây giờ thì hay rồi.

Chắc có lẽ Sầm Nam là yêu tinh chuyển thế, dù cậu có thật sự vào chùa một lòng đi tu hướng Phật thì cũng bị Sầm Nam câu trở về. Mới gặp lại Sầm Nam chưa đầy hai tháng mà thất tình lục dục của cậu đã đột nhiên hồi sinh trở lại.

Gần đây hễ không có việc gì là cậu lại nghĩ đến mấy cái chuyện 18+ vớ vẩn kia.

Lương Mộc Thu nhìn chằm chằm trần nhà, sầu não thở dài.

Cậu có hơi hối hận vì không cho Sầm quý phi thị tẩm.

Cái khác không nói, ít nhất kỹ thuật trên giường của Sầm Nam cũng không đến nỗi tệ lắm đâu.

*

Liên tiếp mấy ngày liền Lương Mộc Thu đều không từ chối ăn cơm cùng Sầm Nam.

Công việc của hai người đều tương đối bận rộn, không rảnh ngày nào cũng ra nước ngoài hẹn hò. Phần lớn là Sầm Nam đến nhà cậu nấu cơm, ăn xong cũng không đi mà còn chuyển máy tính sang nhà cậu làm việc.

Lương Mộc Thu ngồi trên sô pha viết kịch bản, Sầm Nam thì làm việc trên bàn tròn nhỏ ở bên cạnh, hai người coi như là không quấy rầy lẫn nhau.

Lần đầu tiên Sầm Nam mang sổ tay theo Lương Mộc Thu còn nhướng mày nghĩ thầm tên này đúng là không coi cậu như người ngoài nhỉ.

Nhưng cậu không đuổi khách, cứ thế mặc cho Sầm Nam làm tổ trong nhà cậu.

Bình trong phòng khách nhà cậu cũng được Sầm Nam thay hoa hồng mới vào, cánh hồng màu đỏ thẫm sang trọng quý phái.

Đến khi công việc xong xuôi rồi, thỉnh thoảng Sầm Nam sẽ xem phim cùng cậu một lát, hoặc chơi mấy trò chơi gì đó.

Ra nước ngoài vài năm, Sầm Nam không quen mấy game bây giờ lắm, lúc cầm có hơi lạ lẫm. Trình bị sụt giảm còn bị cậu cười nhạo mãi.

Cậu nhìn Sầm Nam: "Anh già rồi, không theo kịp người trẻ tuổi nữa rồi."

Sầm Nam chỉ cười mà không phản bác, một đao giải quyết thích khách trước mặt kết thúc trò chơi.

Anh buông tay cầm xuống, rõ ràng là cao hơn Lương Mộc Thu nhưng lại hạ thấp sống lưng, nhìn Lương Mộc Thu từ dưới lên rồi ngẩng đầu mổ nhẹ lên môi cậu.

"Đúng là anh không còn trẻ như hồi hai mươi nữa." Anh khẽ nói, "Em đừng ghét bỏ anh mà."

Anh giương mắt nhìn Lương Mộc Thu, bởi vì hạ thấp người nên đôi mắt lạnh nhạt xưa nay không còn sắc bén như trước, ngược lại nhiều thêm một phần đa tình, sóng sánh như chất chứa cả dòng tâm sự, giống như một sủng vật sợ bị vứt bỏ nên cầu cạnh chút yêu thương còn lại.

Lương Mộc Thu biết rõ có thể là anh đang cố ý nhưng khi nói chuyện vẫn mềm mại đi vài phần.

"Nói bậy ít thôi, nếu anh già thì tôi thế nào, tôi cũng 28 rồi, anh chê tôi già à?" Lương Mộc Thu nói.

Sầm Nam nở nụ cười lắc đầu rồi ôm cậu vào lòng.

"Không, vừa hay hợp với anh."

*

Sầm Nam ở nhà Lương Mộc Thu đến 10 rưỡi mới đi.

Gần đây anh vẫn đang cố gắng để ngủ lại nhưng Lương Mộc Thu lại không cho.

Hai người dây dưa ở huyền quan, cảm giác có chút giống với năm đó phải đến giảng đường khác nhau để học mà cứ dùng dằng mãi chả tách ra.

Lương Mộc Thu nghĩ đến đây không khỏi bật cười.

Sầm Nam khó hiểu nhìn cậu: "Cười gì thế em?"

Lmg khoanh tay: "Cũng không có gì, chỉ là nhớ đến hồi đại học có một lần tôi với anh hôn nhau ở dưới tầng toà nhà giảng đường bị giáo sư dạy anh nhìn thấy khiến ngài sợ đến mức làm vỡ cả cốc nước."

Sầm Nam cũng nhớ rõ chuyện này.

Anh hồi tưởng, "Sau đấy thầy còn gọi cả thầy Mạnh dạy môn tự chọn của anh đến. Nói cả nửa giờ về chuyện sức khoẻ đồng tính bảo anh phải biết chú ý cơ thể không được làm bừa bãi."

Lương Mộc Thu che mặt, giờ nghĩ lại vẫn thấy mất mặt lắm.

Sau đó mỗi lần ở trường nhìn thấy giáo sư Mạnh là cậu đều muốn tránh mặt, nhưng thầy lại rất cởi mở, lần nào cũng tủm tỉm cười chào cậu.

Cậu không muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen tối này cho lắm, đẩy Sầm Nam ra ngoài: "Được rồi, anh mau về ngủ sớm một chút, mai đúng giờ đi làm, nếu không tôi sẽ cáo trạng với Nhậm Khải Hàm đấy."

Sầm Nam không tình nguyện: "Quan hệ của em với anh ta tốt thật đấy."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại của Lương Mộc Thu đổ chuông nhưng vì để ở sô pha phòng khách nên họ không nghe tiếng, kêu được chừng ba mươi giây thì cúp máy.

Lương Mộc Thu mở cửa nhà mình ra mời Sầm Nam "cút".

Sầm Nam cũng không dùng dằng nữa mà chỉ hỏi: "Mai em muốn ăn gì? Cơm cà ri được không?"

"Được," Lương Mộc Thu cũng không kén chọn, "Thịt bò nữa."

Sầm Nam cười cười, không lâu la nữa, "Vậy anh đi trước."

Lương Mộc Thu xua tay đuổi đuổi.

Nhưng một giây sau, họ đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng "phanh" kinh thiên động địa.

Lương Mộc Thu hoảng hốt, Sầm Nam theo bản năng ôm cậu vào lòng.

Hai người cùng nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy trên hành lang cách cửa khoảng chừng hai ba thước có một người mặc áo khoác màu xám đứng đó, người nọ không tính là cao, dáng vẻ cũng thanh tú đang khiếp sợ nhìn chằm chằm hai người.

Bên cạnh y còn có một cái hộp bị rơi xuống đất.

Tiếng động vừa rồi là do cái hộp kia phát ra.

Tuy rằng 7 năm không gặp nhưng Sầm Nam vẫn chưa đến mức quên người này là ai - bạn thân của Lương Mộc Thu, Tống Duy.

Sầm Nam nhíu mày, không hiểu nửa đêm nửa hôm Tống Duy còn đến đây làm gì.

Anh cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu một cái, chợt phát hiện người trong ngực mình đã ngây dại hoá đá mất rồi.

*

Tống Duy đứng ngoài hành lang nhìn hai người ngực kề ngực ngay trước mắt, tay giơ lên chỉ vào họ nhưng đầu ngón tay lại run đến lẩy bẩy.

Hai phút trước y đứng ở đây gọi điện cho Lương Mộc Thu mà không thấy nghe máy, nhìn cửa đang mở thì vui lắm, ai ngờ đâu lại nhìn thấy gương mặt Sầm Nam ở đây.

Còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị nữa.

Nhất là Lương Mộc Thu còn đang bị Sầm Nam ôm vào ngực.

Hình ảnh này, ngoại trừ 3 chữ cẩu nam nam thì y không tìm được bất cứ ngôn từ nào để hình dung.

Nháy mắt y còn tưởng mình quay lại thời địa học, Lương Mộc Thu và Sầm Nam không biết xấu hổ show ân ái trước mặt y.

Tống Duy chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng.

Y hít sâu một hơi, nửa ngày mới bình tĩnh lại mà run rẩy chỉ vào Sầm Nam, giọng nói đã không còn như lúc thường hỏi: "Lương Mộc Thu, có phải cậu nên giải thích với tôi, tên dã nam này ở đâu ra?"

Nghe giọng điệu cứ như đi bắt gian.

Sầm Nam có hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Tống Duy cũng không được tốt lắm.

Anh còn chưa quên ngày đầu tiên anh gặp lại Lương Mộc Thu, Tống Duy còn gọi điện thoại bảo Lương Mộc Thu giả vờ là người yêu mình.

Nhưng Lương Mộc Thu lại đẩy Sầm Nam sang một bên, đi nhanh đến nắm lấy tay Tống Duy, "Cậu bình tĩnh một chút, tôi có thể giải thích, thật đấy."

Tống Duy ngoài cười trong không cười, "Vậy cậu nói đi, tôi nghe đây."

Lương Mộc Thu há miệng nhưng lại phát hiện không biết phải bắt đầu từ đâu.

Chẳng lẽ nói là do cậu mê mẩn, ý chí không kiên định nên bị Sầm Nam quay đầu gặm lại ư?

Mặc dù còn chưa có gặm hết.

Khí thế của cậu lập tức hạ xuống, ánh mắt nhìn lung tung khắp nơi mà không dám nhìn thẳng Tống Duy.

Sầm Nam lại đi từ phía sau đến kéo Lương Mộc Thu về cạnh mình, mặt đối mặt với Tống Duy.

Tống Duy nhìn chằm chằm khuôn mặt Sầm Nam, trong lòng chỉ có 2 chữ - tra nam!

Tuy rằng y không đánh lại Sầm Nam nhưng không thể thua khí thế được, thế là ưỡn ngực "hừ" một tiếng.

Sầm Nam cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của y.

Anh chỉ nhìn Tống Duy rồi giải thích: "Bây giờ tôi đang là hàng xóm của Thu Thu, ở nhà đối diện em ấy."

Tống Duy không thể tin nổi nhìn Lương Mộc Thu.

Sầm Nam ở nhà đối diện mà y lại không biết một tí gì thết, tên phản đồ Lương Mộc Thu này!

Lương Mộc Thu nhanh chóng cúi đầu nhìn sàn nhà.

Nhưng ngay sau đó y còn nghe được chuyện khiến mình muốn nổ tung hơn.

Sầm Nam nhìn Lương Mộc Thu một cái, bình tĩnh nói: "Về phần vì sao bây giờ tôi vẫn còn đứng trước nhà Thu Thu là vì tôi đang theo đuổi em ấy, hy vọng em ấy có thể quay lại bên tôi."

Đệch.

Tống Duy chỉ hận mình không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

*

Lời tác giả:

Ghi chú của Tống Duy về Sầm Nam: "Mùi trà xanh nồng nặc đến tận trời!" (Chương trước có bạn đoán Sầm Nam bị ung thư, hiến thận, bị bệnh nan y, thật ra không đến mức đấy đâu, cho dù tôi có muốn cỡ nào thì cũng sẽ suy nghĩ cho tính phúc của Thu Thu nữa chứ)

2

*tính phúc: cuộc sống tình d.ục.
Bình Luận (0)
Comment