Mượn Hôn

Chương 34

Về đến khách sạn, Lương Mộc Thu gấp gáp muốn tắm rửa ngay lập tức.

Vừa nãy đi bộ về cậu có hơi đổ mồ hôi, tóc dính bết lại sau gáy.

Nhưng vừa cầm áo ngủ vào phòng tắm thì cậu nhận ra đầu vòi hoa sen bị hỏng không ra nước được, cho dù cậu vặn sang mức lớn nhất vẫn chỉ nhỏ giọt xuống.

Cậu không từ bỏ mà thử thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn thế, chỉ đành choàng áo tắm đi ra nói với Sầm Nam: "Chúng ta phải xuống quầy lễ tân đổi phòng, đầu vòi hoa sen phòng tắm bị hỏng rồi."

Này cũng không hẳn là chuyện lớn gì, chỉ là có hơi phiền hà.

Lúc Lương Mộc Thu gọi điện thoại cho bên dịch vụ phòng, Sầm Nam tiện tay sửa sang lại hành lý hai người một chút để lát chuyển phòng cho nhanh.

Bên dịch vụ phòng đến rất nhanh, là hai cô gái trẻ. Sau khi kiểm tra tình hình phòng tắm xong thì xin lỗi không ngừng.

Lương Mộc Thu cũng không muốn làm khó người ta, "Không có gì, đổi phòng là được. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ sớm một chút."

Nhưng nhân viên phục vụ lại có hơi chần chừ: "Thưa ngài, hiện tại bên chúng tôi chỉ còn lại một phòng nhìn ra hướng sông, cũng cùng tầng với ngài, bố cục cũng giống nhau. Nhưng phòng đó chỉ có một giường lớn, không biết có được không ạ?"

Nháy mắt Lương Mộc Thu hiểu ra.

Tầng này cậu ở chỉ có mấy phòng, phòng này của cậu là phòng giường đôi, nhưng phòng bên cạnh là phòng giường lớn, tức là cậu phải ngủ chung giường với Sầm Nam.

Cậu tức thì nhìn lướt qua Sầm Nam một cái.

Sầm Nam đứng nơi đó, sắc mặt không có chút gì thay đổi cũng đang nhìn lại cậu, không biết là đang suy nghĩ gì.

Cậu hơi do dự: "Không còn phòng nào khác sao, phòng chất lượng kém một chút cũng được."

Hai nhân viên rất khó xử, "Gần đây là mùa cao điểm, chỉ còn một phòng đơn khác không ở hai người được ạ. Thật sự là gây phiền cho hai vị quá."

Hai cô gái khó xử, chắc cũng vừa mới tốt nghiệp nên trên mặt vẫn còn vẻ non nớt.

Lương Mộc Thu nếu thật sự muốn giải quyết cũng có thể đi thuê khách sạn khác, nhưng cậu suy tư một chốc như đang nghĩ nghĩ gì đó.

Cậu và Sầm Nam có phải chưa từng nằm chung một giường bao giờ đâu, lúc cắm trại cũng từng ngủ chung một lều, bây giờ lại vì một cái giường mà tính toán thì có hơi ra vẻ.

"Vậy thì cứ thế đi," Cậu mở miệng, "Phiền hai người đổi cho chúng tôi sang phòng bên kia đi."

Cả hai nhân viên thở phào nhẹ nhõm, luôn miệng nói "Được."

Mười phút sau, Lương Mộc Thu và Sầm Nam đổi sang phòng 6003 bên cạnh.

Căn phòng này rộng hơn phòng trước của họ, ngoài cửa sổ sát đất chính là sông Tùng Vân. Đã về đêm nhưng trên sông vẫn lấp lánh ánh sáng thưa thớt, ngoài phòng khách có phòng thay đồ, nhưng không hiểu sao mà phòng ngủ chỉ có một cái giường lớn.

Lương Mộc Thu nhìn lướt qua trong phòng, nhìn thấy hoa hồng trong bình, rất nghi ngờ thật ra đây là phòng trăng mật.

Nhưng bây giờ cậu cũng không tâm sức đâu để ý mấy chuyện này, ở cũng ở rồi.

Cậu cầm áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm lần nữa.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, cách một lớp cửa kính mờ truyền đến tai Sầm Nam.

Tiếng nước giống như tạp âm quấy nhiễu người thanh tu, huống hồ Sầm Nam vốn dĩ không phải tăng nhân khổ hạnh gì.

Anh ngồi trên sô pha đọc tạp chí, tạp chí giới thiệu về phong cảnh địa phương, nhưng màu sắc núi non nước biếc trên tạp chí lại không lọt nổi vào mắt anh, trước mắt anh như hiện ra sóng nước chập chờn, rồi thấp thoáng làn môi của Lương Mộc Thu, đầy đặn mà mềm mại, dính chút nước trượt xuống xương quai xanh.

Không biết qua bao lâu, Lương Mộc Thu cũng tắm rửa sạch sẽ xong, vừa lau tóc vừa đi ra.

Sầm Nam ngẩng đầu lên, có vẻ rất bình tĩnh nhìn sang cậu.

Lương Mộc Thu đang sấy tóc, áo ngủ mùa hè vốn mỏng manh mềm mại, giơ tay một cái là dễ dàng lộ ra thắt lưng cùng vòng eo thon nhỏ. Áo ngủ không tính là ngắn, chỉ để lộ cổ tay và mắt cá chân trắng nõn, nhưng chút ít da thịt như thế lại có một loại mỹ cảm khác, trêu chọc người ta muốn dò xét đến tận cùng.

Tầm mắt Sầm Nam dừng lại trên gáy Lương Mộc Thu được vải lụa màu lam đậm làm nổi bật, cần cổ trắng mềm mại như thiên nga, yếu ớt mà xinh đẹp.

Anh đã từng nhiều lần vuốt ve, để lại từng vệt răng nơi làn da trắng tuyết ấy.

Lúc này nếu Lương Mộc Thu quay đầu lại, hẳn sẽ bị ánh mắt của Sầm Nam doạ sợ. Trong căn phòng ánh đèn lờ mờ, ánh mắt đó chẳng khác nào của thợ săn nhìn con mồi.

Nhưng Lương Mộc Thu lại không thế, cậu chỉ cúi đầu lấy chút kem dưỡng thoa lên mặt, miệng còn thúc giục Sầm Nam, "Anh cũng mau đi tắm đi, đừng lề mề nữa, không thì lát lại quấy rầy giấc ngủ của tôi."

Sầm Nam không nói gì, chỉ gật đầu.

Ánh mắt anh dừng lại trên bóng lưng Lương Mộc Thu một hồi mới buông tạp chí đi vào phòng tắm.

*

Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến lúc thật sự ngủ chung giường với Sầm Nam rồi, trong lòng Lương Mộc Thu vẫn thấy có hơi không được tự nhiên.

Đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ còn lại một ngọn đèn nho nhỏ trên bàn. Một khi bầu không khí tối đi, năm giác quan còn lại sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm.

Lương Mộc Thu có thể ngửi thấy mùi dầu gội của Sầm Nam, không phải là loại khách sạn chuẩn bị mà là hương quýt tươi mát trộn với một chút mùi vỏ cam đăng đắng, là loại hương thơm thanh khiết không giống Sầm Nam lúc bình thường.

Trên người Lương Mộc Thu cũng là hương vị này.

Cậu cũng dùng dầu gội của Sầm Nam.

Giữa hai người tuy rằng có một chút khoảng cách, nhưng mùi hương trên người lại cứ triền miên quấn quýt trong không khí.

Lương Mộc Thu không yên lòng nhìn kịch bản trên đùi, thật ra cậu chẳng đọc vào một chữ nào.

Cậu biết Sầm Nam ở bên cạnh đang xem video hồi năm tư cậu diễn.

Lưu Phong Thao không nể tình gì, hôm nay lúc đang ăn cơm đã gửi đoạn video ngắn này sang cho Sầm Nam.

Đã gần 12h rồi, Sầm Nam không làm chuyện công việc gì cả, nhưng lại dùng sự chuyên chú cứ như đang đọc mấy văn bản luật mà xem đoạn video này.

Bản thân Lương Mộc Thu cũng không nhớ rõ video này quay cái gì, tuy rằng Sầm Nam có chỉnh âm thanh nhỏ đi nhưng vẫn có chút âm thanh truyền sang khiến cậu có chút tò mò nhưng cũng hơi xấu hổ.

Năm cuối đại học cậu có loại đức hạnh gì cậu vẫn còn chút ấn tượng, quay một đoạn phim ngắn cũng không thể biến cậu thành ảnh đế được, chỉ biết xấu hổ đến mức ngón chân cũng xoắn vào hết cả.

Nghĩ đến đây lại có chút tưng tức, nhìn chằm chằm Sầm Nam. Người này tuyệt đối là cố ý.

Có lẽ ánh mắt của cậu thật sự quá có cảm giác tồn tại, Sầm Nam ngước mắt từ video lên nghiêng đầu hỏi cậu: "Sao lại nhìn chằm chằm anh thế, em cũng muốn xem sao?"

Lương Mộc Thu đương nhiên không muốn.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói thì tay Sầm Nam đã khoát lên eo cậu, hơi dùng sức một chút đã kéo được cả người cậu vào trong ngực.

Cơ ngực Sầm Nam đủ rắn chắc, nhưng cậu cũng không đau lắm.

Lương Mộc Thu ngã vào lòng người ta, tí nữa thì môi đã dán lên xương quai xanh Sầm Nam rồi.

Lưng cậu cứng đờ.

Nhưng Sầm Nam dường như không chú ý đến, ôm cậu vào trong lòng, ngón tay khẽ chạm vào vành tai cậu khiến cậu câm lặng.

"Hình như sắp đến đoạn em xuất hiện rồi." Sầm Nam nói.

Lương Mộc Thu nghi ngờ nhìn vào video, lúc này cậu mới hơi hơi nhớ một chút tình tiết của đoạn video này, dù sao khi đó đây cũng chỉ là bài tập, có thể tự do phát huy tuỳ ý.

Nên lúc đó họ quay chụp cũng tương đối thoải mái, quay lại một câu chuyện về chị đại xã hội đen đem lòng yêu một cảnh sát nhỏ, tương ái tương sát.

Nghe thì rất có cảm giác, nhưng Lương Mộc Thu không đóng vai cảnh sát nhỏ kia.

Mà cậu vào vai nam hai, người tình nhỏ của chị đại xã hội đen nọ.

*

Lời tác giả: Sầm Nam à, mẹ ruột cũng chỉ có thể giúp con đến đây thôi ~

Hết chương 34.
Bình Luận (0)
Comment