Mượn Hôn

Chương 47

Lương Mộc Thu ngẩng đầu nhìn thầy mình, muốn nói lại thôi.

La Văn mỉm cười rồi vỗ vai cậu.

"So với thầy thì số con tốt hơn, còn có thể tìm được người mà con bằng lòng ở bên." Giọng nói La Văn ôn hoà, "Khi còn trẻ thầy đây cũng từng yêu rất nhiều người, nguyên nhân chia tay cũng có đủ loại, cuối cùng mới nhận ra vẫn là một mình tự tại nhất."

Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Cuộc đời rộng lớn, chờ khi con đến tuổi của ta sẽ nhận ra yêu hận nhất thời không quan trọng, quan trọng nhất là phải để cho mình không hối hận. Miễn là con không hối hận thì cứ làm, giống như việc mở phòng làm việc, giống như việc yêu đương."

Lương Mộc Thu hiểu rõ.

Cậu cười cười với La Văn, bố cậu qua đời sớm, cậu lớn lên cùng mẹ và bà ngoại cũng rất hạnh phúc, cho đến giờ vẫn chưa từng cảm thấy mình thiếu thốn gì.

Nhưng La Văn đối với cậu vừa là thầy cũng vừa là cha.

Ông không nói thẳng lời ủng hộ cậu nhưng hành động của ông lại luôn chứng minh điều đó.

Không hiểu sao mũi cậu hơi xót, khẽ nói: "Con biết rồi, cảm ơn thầy."

La Văn vỗ lưng cậu: "Vậy thì đi thôi, đừng trì hoãn nữa. Không phải có người đang chờ con sao?"

*

Lương Mộc Thu rời khỏi nhà La Văn.

Cánh cổng vừa đóng lại, căn nhà thanh u cùng với ánh đèn ấm áp đều bị chặn lại phía sau.

Nhưng ngọn đèn ngoài hành lang đong đưa dưới cửa vẫn nhàn nhạt chiếu sáng con đường cậu đi tới.

Lái xe trở về nhà xong, cậu cất một vài cuốn sách hồi sáng thầy tặng cho cậu nghiên cứu.

Cất sách xong, cậu lại một lần nữa bước ra khỏi nhà, đi qua hành lang ngắn ngủi ấn chuông cửa nhà Sầm Nam.

Ba tiếng chuông cửa vang lên, cánh cửa được mở ra. Vừa nhìn đã biết Sầm Nam đi từ bếp ra, anh mặc quần áo ở nhà đứng sau cánh cửa, vừa nhìn thấy cậu, khuôn mặt vốn lạnh như băng đã lập tức mỉm cười: "Về rồi à em?"

Lương Mộc Thu cũng cười theo: "Ừm, về rồi."

*

Ăn tối xong, Lương Mộc Thu bị Sầm Nam quấn lấy một hồi thì cũng ngủ lại nhà anh luôn.

Thỉnh thoảng cậu cũng hay ở lại nên ở nhà Sầm Nam có đầy đủ đồ dùng của cậu.

Ngay cả đồ ngủ cũng là đồ đôi.

Hôm sau Lương Mộc Thu ra ngoài bàn chuyện công việc với người khác, công việc lu bu thành ra quên mất hôm nay là 01/6, cũng không nhớ ra quà tặng gì cả.

Mãi đến khi cậu và đối tác đi ra khỏi quán cà phê, nhận được điện thoại của Sầm Nam mới nhớ ra chuyện này.

Cậu nói lời tạm biệt với đối tác, đứng ven đường nhìn đồng hồ, nói thẳng; "Vậy anh đến đón tôi đi, tôi đang ở phố Trí Hoà cạnh ngã tư, có một quán cà phê. Tôi đứng ở cửa rồi."

Sầm Nam sáng sớm lái xe đi biết cậu bàn chuyện với người ta ở đây, đặc biệt dừng xe ở bãi đỗ xe chờ gần đó, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Lương Mộc Thu.

Lương Mộc Thu lên xe, lúc thắt dây an toàn còn chê cười anh: "Anh rốt cuộc là định làm gì thế, còn thần thần bí bí vậy nữa."

Lúc mới đầu cậu cũng còn hơi tò mò, nhưng cả một ngày bàn chuyện công việc thì trong đầu cậu đã bị mấy đầu công việc choán hết, không còn sức lực suy nghĩ chuyện khác.

Trên đường lái xe cậu vẫn đang nhắn tin cho mọi người.

Nhưng nếu để ý kỹ, cậu sẽ phát hiện gương mặt nhìn nghiêng của Sầm Nam khó có khi đầy căng thẳng.

Lúc mới rẽ vào đường khác, Sầm Nam hỏi Lương Mộc Thu: "Công việc kết thúc rồi chắc em không có sắp xếp gì đâu đúng không, anh đưa em đến một nơi nhé?"

Lương Mộc Thu tuỳ ý gật đầu, phó mặc tất cho anh: "Tôi thế nào cũng được."

Giống một lời hứa.

Sầm Nam thoáng nhìn Lương Mộc Thu một cái, hôm nay Lương Mộc Thu mặc một chiếc áo vải lanh, quần dài ống rộng màu trắng, cả người nhìn thoải mái mà dịu dàng, có khí chất thân thiết dễ gần.

Nhưng anh nhìn Lương Mộc Thu như thế lại đột nhiên cảm thấy khẩn trương như đang đứng trước câu hỏi lớn của đời người, trước giờ anh vẫn được coi là người thong dong bình tĩnh, trời sụp xuống đất cũng mặt không đổi sắc, tâm tư cũng thâm trầm, nếu không cũng không lừa được Lương Mộc Thu tỏ tình trước.

Nhưng lúc chạng vạng này, khi chở người mình yêu đi xa, anh lại giống như một học sinh giỏi lần đầu tiên thấy lo lắng bài thi của mình không đạt chuẩn.

*

Mới đầu Lương Mộc Thu cũng không để ý chiếc xe này sẽ đi đến đâu.

Đợi khi cậu gửi wechat xong, ngẩng đầu lên nhìn qua hai bên mới nhận ra phong cảnh hai bên đường càng ngày càng quen thuộc, đi qua một mảnh rừng bạch quả.

Cậu nhìn cửa hàng dưới rừng bạch quả, vườn hoa ở góc đường, còn có cửa sau trường học như ẩn như hiện mới ý thức được có gì đó không đúng.

Cậu đột nhiên xoay người sang: "Anh đây là muốn dẫn tôi đi đâu?"

Mới rồi cậu không để ý lắm đến lời nói của Sầm Nam, chỉ coi là Sầm Nam định đưa mình đến trung tâm thương mại. Nhưng bây giờ nhìn quang cảnh ngoài cửa xe, hẳn là đến nơi mà đã lâu lắm rồi cậu không đặt chân đến.

Sầm Nam mím môi dưới, hiếm khi không biết làm thế nào để trả lời.

Bởi vì câu trả lời đã quá rõ ràng.

Anh bấm còi, ý muốn xe phía trước nhường đường rồi mới thấp giọng nói: "Không phải em đã nhận ra rồi sao?"

Anh ổn định đỗ xe vào bãi, mà cách bãi đỗ xe không xa chính là khu chung cư đã có phần cũ kỹ, dưới tầng bên trái còn có một cửa hàng tiện lợi, nhiều năm vậy rồi vẫn còn.

Khu vực này có rất nhiều sinh viên sống, bây giờ đang là giờ tan học, các chàng trai cô gái nắm tay nhau đi qua xe họ, tất cả đều trên dưới hai mươi tuổi, vui vẻ mà tươi sáng.

Sao Lương Mộc Thu có thể không nhận ra đây là đâu.

Chung cư Ngọc Lan, nơi cậu và Sầm Nam sinh sống hai năm, cũng là "nhà" đầu tiên của hai người.

Cái tên này trước kia còn bị cậu chê, nói không phải hoa thì là cỏ, được cái trang trí bên trong cũng thoả đáng, mà bánh bao nướng ở cửa hàng tiện lợi dưới tầng cũng không tệ nên mới làm dịu được chút bất mãn nho nhỏ của cậu.

Mà sau khi Sầm Nam đi, nhiều năm nay cậu vẫn sống ở đây chưa từng chuyển đi, ngoài miệng nói là đã quen ở đây rồi nên lười chuyển, nhưng rốt cuộc là vì cái gì trong lòng cậu biết rõ.

Cậu sợ Sầm Nam về không tìm được mình.

Nhưng cậu đợi rất lâu Sầm Nam cũng không về.

Cậu chấp nhận số mệnh mà dọn ra ngoài, không bao giờ quay lại nơi này nữa, thỉnh thoảng lái xe đi qua đây cũng đều cố ý không nhìn, không nghĩ đến thì sẽ không đau, coi như cái gì cũng đều không xảy ra.

Nhưng bây giờ Sầm Nam lại dẫn cậu đến đây.

Cậu ngẩng đầu nhìn căn hộ cách đó không xa hỏi Sầm Nam: "Anh đưa tôi tới đây làm gì?"

Sầm Nam không trả lời, cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa xe cho cậu.

"Xuống xe trước rồi nói sau." Sầm Nam vươn tay ra với cậu, giống như muốn mời cậu đi dự tiệc tối.

Lương Mộc Thu thật sự không muốn xuống xe.

Cậu tự nhận mình đã khoan dung rộng lượng, cậu yêu Sầm Nam cũng thẳng thắn công khai, 7 năm qua đúng là khắc cốt ghi tâm nhưng cậu cũng không muốn lúc nào cũng so đo tính toán. Nếu cậu thật sự oán hận không thoát ra được, vậy cậu căn bản sẽ không ở bên Sầm Nam.

Nhưng hôm nay họ lại về nơi chốn cũ, giống như gợi lên vết thương sâu trong lòng cậu, còn chưa đến gần mà trái tim đã mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Nhưng Sầm Nam vẫn cố chấp duỗi tay, lòng bàn tay sạch sẽ khô ráo, giọng điệu gần như cầu xin: "Xuống trước được không em?"

Lương Mộc Thu suy nghĩ một chút, vẫn đặt tay lên rồi đi xuống.

*

Chung cư Ngọc Lan không thay đổi nhiều lắm, cũng không khác gì lúc cậu dọn đi hai năm trước, thậm chí ngay cả bảo vệ dưới tầng vẫn là người cũ.

Vào thang máy, ba mặt đều là gương, chiếu ra hai gương mặt phức tạp khó hiểu.

Lương Mộc Thu tự đánh giá mình trong gương.

Lúc cậu và Sầm Nam còn ở đây thì trong thang máy không có gương, người trẻ tuổi yêu đương vào thì đều nhiệt tình như lửa, một lời không hợp là ôm ôm hôn hôn, cũng vì bởi trong thang máy có camera nên họ không dám làm quá, nhưng cậu thường dựa vào lòng Sầm Nam.

Hôm nay họ cùng nhau đến đây, lại là hai người đã trưởng thành trầm ổn, dù khi xưa đã từng như thế nào thì bây giờ cũng đã hoàn toàn khác trước.

Thang máy dừng lại ở tầng 7.

Lương Mộc Thu không bất ngờ chút nào, lúc trước cậu và Sầm Nam ở căn 706.

Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau đi ra ngoài, trong hành lang chiếu đèn sáng rọi, đi không được mấy bước đã đến trước cửa căn hộ.

Từ khi nhìn thấy số nhà, tim Lương Mộc Thu đã đập nhanh đến nỗi không giống cậu chút nào.

Cậu có tỏ ra không để ý quá khứ như thế nào cũng là giả vờ, ngay sau cánh cửa này, cậu và Sầm Nam đã cùng trải qua rất nhiều thời gian tốt đẹp.

Ngoại trừ cậu, không ai biết cậu yêu Sầm Nam nhiều bao nhiêu.

Nhưng cũng chính tại nơi này, cậu nhận được cuộc điện thoại nói chia tay của Sầm Nam.

Cậu cố nhịn chua xót nơi hốc mắt, suýt nữa thì đã khóc mất, vội vàng nghiêng đầu qua. Một hồi lâu mới nhịn được.

"Anh dẫn tôi đến đây làm gì?" Cậu không khỏi hạ giọng trách móc Sầm Nam, "Muốn đi chơi cũng không biết chọn nơi tốt một chút sao?"

Nhưng cậu lại không nghe được câu trả lời.

Quay đầu lại thì phát hiện sắc mặt Sầm Nam còn tái nhợt hơn cả cậu, ánh mắt như một hồ nước sâu thẳm, bi ai đến mức khó nói được thành lời.

Sầm Nam vô thức cười với cậu, nhưng nụ cười này không đẹp chút nào: "Ở nước ngoài anh thường mơ thấy giấc mơ này, mơ thấy chúng mình vẫn còn sống ở đây, buổi sáng anh sẽ đi mua bữa sáng cho em, buổi tối sẽ đi dạo cùng nhau. Tuần thi cuối kỳ em không cho anh nói gì trong nhà hết, sợ ảnh hưởng đến việc ôn tập mà em còn ném đồ vào anh."

Sầm Nam nói đến đây thì dừng lại.

Cơ mặt anh như co giật một chút, cắn chặt răng mới có thể kìm nén được cảm xúc.

Nhưng giọng anh vẫn có chút run rẩy: "Mơ nhiều lắm, gần như không phân biệt được đâu mới là thực. Nhưng nơi anh ở Chicago không giống ở đây, anh muốn trang trí một chút cho giống nhưng lại chẳng tìm nổi đồ đạc nào cả."

Căn hộ gần trường học này không có gì đặc biệt, ở chốn Tân Thành phồn hoa nó bình thường đến mức có thể thấy ở khắp nơi.

Nhưng người trong tim anh lại sống ở đây.

Người yêu bị bỏ lại phía sau của anh.

Sầm Nam im lặng một lát, hành lang yên tĩnh đến mức gần như tĩnh mịch, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của hai người.

Sầm Nam đưa bàn tay nắm chặt thành quyền đến trước mặt Lương Mộc Thu, trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khoá.

Chìa khoá màu đồng, phía trên có một cái móc khoá hình mông Corgi, cực kỳ không hợp với khí chất của Sầm Nam.

Lương Mộc Thu nhìn một cái đã thấy mũi mình xót xa.

Cái móc khoá này là khi đó cậu bắt Sầm Nam lồng vào.

7 năm rồi, thành phố này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng cái móc khoá này lại cùng Sầm Nam vượt biển, trằn trọc bao nơi mà vẫn còn được giữ gìn hoàn hảo.

Nhưng chuyện buồn cười nhất lại không phải điều này.

Buồn cười nhất chính là cậu cũng có một cái mặt dây chuyền giống nhau như đúc được đặt trong hộp đựng đồ ở phòng cậu, 7 năm qua cậu đã vô số lần muốn vứt đi, nhưng vẫn không nỡ.

Cho nên không ai hiểu rõ bằng cậu, con người rốt cuộc phải xuất phát từ thứ tình cảm thế nào mới có thể dốc lòng giữ gìn những thứ nhỏ nhặt này.

Lương Mộc Thu nghiêng đầu, không muốn để Sầm Nam nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của mình.

Cậu thật sự không hiểu, một cái móc khoá rẻ tiền đến buồn cười như thế vẫn dốc lòng giữ lại, rốt cuộc vì sao, vì sao mà lại bỏ mặc cậu những 7 năm?

Cậu nghe thấy giọng Sầm Nam đã mất đi phong độ thường ngày, không còn bình tĩnh, không còn vẻ ra trận không nao nũng nữa, giống như người này đã trở về thời thiếu niên 18 tuổi đó.

Sầm Nam run giọng hỏi: "Thu Thu, em có thể về nhà với anh không?"

Đôi mắt Lương Mộc Thu chớp chớp, một giọt nước mắt vẫn lăn xuống gò má, nóng cháy.
Bình Luận (0)
Comment