7.
Tôi có chút bất ngờ.
Bình thường, dù Vương Phương có ghen ghét tôi thế nào đi nữa, trước mặt vẫn luôn ra vẻ ân cần, tỏ ra rất mực kính trọng tôi.
Vậy mà hôm nay, cô ta lại không hề kiêng nể gì, trực tiếp xé toang lớp mặt nạ đó.
Xem ra… Đường Uyển đã nói gì đó với cô ta.
“Lộc Du Du, cô đừng có tưởng mình giỏi lắm!”
Vương Phương khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy khinh miệt:
“Từ trên xuống dưới cả công ty này ai cũng biết tổng giám đốc vốn dĩ yêu ai. Chỉ có cô là đồ ngu, không biết thân biết phận, cứ cố sống cố chết bám lấy anh ấy!”
Cô ta còn định nói tiếp, nhưng tôi đã bước lên một bước, nhìn thẳng vào cô ta, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nếu cô không biết sự thật thì đừng bịa đặt. Nếu tiếp tục vu khống, tôi hoàn toàn có thể kiện cô vì tội phỉ báng.”
Vương Phương cười nhạt:
“Phỉ báng? Cô tưởng mấy chuyện này giấu được ai sao? Cô chỉ là một kẻ thay thế! Nếu không nhờ có gương mặt giống Đường tiểu thư, cô nghĩ mình có thể trèo cao thế này à?”
“Chờ đến ngày Đường tiểu thư quay lại bên tổng giám đốc, xem cô còn có thể hống hách thế nào!”
“Một đứa trẻ mồ côi từ viện phúc lợi mà cũng đòi xứng với tổng giám đốc à?”
Giọng điệu của cô ta ngày càng cay nghiệt, ngay cả nét mặt cũng trở nên méo mó vì sự ghen ghét.
“Chát!”
Tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
“Cô có thể nói tôi là gì cũng được, nhưng nếu còn dám mở miệng sỉ nhục tôi, thì cứ mỗi câu, tôi sẽ tặng cô một cái tát.”
Lực tay tôi không nhẹ, đến mức tay tôi cũng hơi tê.
Vương Phương ôm mặt, nửa bên má nhanh chóng sưng đỏ.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi, gào lên:
“Con tiện nhân này! Cô dám đánh tôi?!”
“Chát!”
Tôi đổi tay, tặng thêm một cái tát vào bên má còn lại của cô ta.
Giờ thì hai bên mặt sưng đều nhau, trông vô cùng cân đối.
Có vài nhân viên đứng gần đó bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
“Con khốn! Mày dám đánh tao?!”
Vương Phương hoàn toàn mất kiểm soát, lao tới định cào cấu tôi.
Nhưng đúng lúc này, Trình Hàn xuất hiện.
Vừa nhìn thấy cô ta xông đến, anh lập tức kéo tôi vào lòng, sau đó thản nhiên giơ chân đá cô ta một phát.
“Bịch!”
Vương Phương bị đá bay ra xa, ngã ngửa ra đất.
Cô ta nằm đó, hoàn toàn ngơ ngác, không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Tôi nheo mắt, mỉm cười nhìn Trình Hàn:
“Anh à, sao lại đánh phụ nữ thế?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng điệu vô cùng hợp lý:
“Anh có đánh đâu, anh chỉ dùng chân thôi mà. Với lại, em cũng đã đánh rồi, vậy anh đá một phát thì có sao đâu?”
Ừm… cũng đúng!