Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!

Chương 25

Tôi nhướng mày, giọng điệu đầy trào phúng:

“Hai người hà tất phải làm vậy? Đường phu nhân, thay vì đứng đây la hét, chi bằng quỳ xuống cầu xin một cách đàng hoàng, có khi tôi còn có thể mủi lòng, giúp hai người một suất vào viện dưỡng lão miễn phí. Dù sao tôi cũng có khả năng nuôi hai người đến hết đời đấy.”

Tiếng khóc của Đường phu nhân đột nhiên im bặt, bà ta trợn mắt nhìn tôi, không thể tin được:

“Cô dám bắt chúng tôi quỳ xuống cầu xin?!”

Ngay sau đó, bà ta lao thẳng về phía tôi, giơ tay định đánh.

Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, khiến bà ta đánh vào không khí, mất đà ngã thẳng xuống đất.

Tôi lười quan tâm, chỉ bình tĩnh xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Đường lão gia, giọng điệu châm chọc:

“Còn về ông, Đường tiên sinh, ông từng là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, chắc cũng biết tính toán chứ nhỉ?”

“Nếu hai người cứ la hét như vậy, tôi chắc chắn một xu cũng không rơi vào tay hai người đâu.”

“Nhưng nếu hai người quỳ xuống xin tôi thật lòng, có khi tôi sẽ suy nghĩ lại đấy.”

“Dù sao, cũng đâu thiếu gì tiền nuôi dưỡng hai người già.”

Sắc mặt Đường lão gia tái mét, tay siết chặt thành nắm đấm.

Những người tự xưng là chính nghĩa vừa rồi thấy tình hình bắt đầu không ổn, sắc mặt có phần lúng túng.

Tôi híp mắt, quét mắt qua đám người vừa chỉ trích tôi, khóe môi khẽ nhếch lên:

“Còn mấy người nữa, vừa rồi mạnh miệng lắm mà? Sao giờ không dám lên tiếng nữa?”

“Tôi rất khâm phục tinh thần nghĩa hiệp của mấy người đấy, nhưng trước khi xen vào chuyện của người khác, có thể tìm hiểu rõ đầu đuôi không?”

Một trong số những kẻ đó tức giận, xắn tay áo, định lao lên dạy dỗ tôi.

Nhưng đúng lúc này, đội bảo vệ của công ty đã ập đến, chặn hết tất cả bọn họ lại.

Trình Hàn đứng bên cạnh tôi, lạnh nhạt lên tiếng:

“Hai vị đây, đúng là có quan hệ huyết thống với vợ tôi. Nhưng rất tiếc, các người đã vứt bỏ cô ấy từ lâu rồi.”

Anh chỉ tay xuống Đường phu nhân, ánh mắt đầy chán ghét:

“Lúc thực hiện kế hoạch hóa gia đình, để bảo vệ công việc của mình, hai người đã nhẫn tâm bỏ rơi con ruột, nếu không có người tốt nhận nuôi, thì giờ cô ấy có còn sống không, cũng chưa biết chừng.”

“Bây giờ các người mất hết tất cả, liền chạy đến đây đòi quyền lợi từ cô ấy sao?”

Trình Hàn khẽ cười lạnh, ánh mắt sắc bén:

“Lúc hai người từ bỏ cô ấy, hai người có từng nghĩ đến chuyện ngày hôm nay không?”

Tôi chậm rãi tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Đường lão gia, ánh mắt lạnh như băng:

“Chị gái ruột của tôi giật chồng tôi, bịa đặt bôi nhọ danh dự tôi, cuối cùng bị kiện ngồi tù.”

“Bây giờ hai người lại muốn tôi tha thứ, còn muốn tôi giúp đỡ?”

“Dựa vào cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment