3.
Ngày diễn ra hôn lễ, Trình Hàn bị ép phải mời rượu từng bàn nên mặt anh đỏ bừng, vừa cười vừa gật đầu liên tục.
Nhìn anh chật vật như vậy, tôi chỉ muốn đào một cái hố rồi trốn xuống cho rồi.
Đây mà là tổng tài lạnh lùng trong truyền thuyết sao?
Bộ dạng của anh bây giờ trông như một con Husky uống say vậy.
Đúng lúc này, khi hôn lễ chính thức bắt đầu, tôi vừa chuẩn bị xốc váy cưới, chờ ánh đèn chiếu xuống, sau đó sẽ theo đúng trình tự tiến đến bên cạnh chú rể.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhạc nền vang lên—
“A! Cuối cùng cũng thấy anh Hàn rồi!”
Một giọng nói chói tai vang lên.
Cả hội trường sững lại.
Từ bên ngoài, một cô gái mặc váy đỏ lao thẳng vào sân khấu.
Tôi đứng yên một giây, sau đó…
Nắm chặt tay, nghiến răng kèn kẹt.
Là Đường Uyển!
Khách mời bên dưới bắt đầu xôn xao:
“Cô ta là ai vậy? Sao lại không biết điều như thế?”
“Đây là đám cưới của người ta mà? Chạy lên sân khấu làm gì?”
Trên sân khấu, Đường Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt đỏ hoe, môi run rẩy, trông như một đóa sen trắng bị tổn thương sâu sắc:
“Huhu… Em không có ý phá hỏng hôn lễ của hai người! Chỉ là… em thực sự không cam tâm!”
“Chị Du Du, chị có thể nhường lại vị trí này cho em không?”
“Em biết anh Hàn không yêu chị! Anh ấy chỉ kết hôn với chị vì bị ép buộc thôi!”
Tôi: “…”
Cô ta uống lộn thuốc gì à?!
Tôi nắm chặt váy cưới, suýt chút nữa đã lao lên vả cho cô ta một trận.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Trình Hàn—người vốn đang ngơ ngác vì say rượu, đột nhiên giật lấy micro, giọng nói đầy khó chịu:
“Bảo vệ! Kéo con điên này xuống ngay cho tôi!”
Dưới sự hộ tống của bảo vệ, cuối cùng hôn lễ cũng hoàn thành thuận lợi.
Nhưng chưa đến bao lâu, đến tiết mục mời rượu, Đường Uyển lại gây chuyện.
Cô ta bước lên, bám lấy cánh tay Trình Hàn, ánh mắt đầy đau khổ:
“Anh Hàn! Sao anh có thể kết hôn với một cô gái không có tiền, không có quyền như thế này được?! Cô ấy hoàn toàn không xứng với anh!”
“Chẳng phải anh chỉ cưới cô ta vì một lý do đặc biệt thôi sao? Anh nói đi! Có đúng không?!”
Tôi cười nhạt, khoanh tay nhìn cô ta, giọng điệu đầy châm chọc:
“Sao? Cô đã quên tấm nệm hai triệu hôm qua rồi à?”
“Tôi không có tiền? Không có quyền?”
“Chị gái à, tôi là thủ khoa khối khoa học tự nhiên toàn quốc đấy. Ngày xưa các trường đại học danh giá như Thanh Hoa, Bắc Đại suýt nữa đánh nhau chỉ để giành tôi nhập học.”
“Sau khi tốt nghiệp, tôi vào ngành đầu tư tài chính, chỉ trong vòng hai năm đã được mệnh danh là bàn tay vàng trong giới đầu tư, ai cũng nể sợ.”
“Cô nói tôi không xứng với Trình Hàn? Xin lỗi, tôi thấy là cô mới không xứng đấy!”