Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!

Chương 46

Cha Thẩm nhìn thấy Thẩm Trì trước, con trai nhà ông từ nhỏ đến lớn không thiếu những lần khóc lóc than thở, nhưng đều là vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, bây giờ lại khóc thành ra thế này đơn giản là vì tình trạng sức khỏe của ông.

Lúc Kiều Cảnh Thành xoay người lại nhìn thấy Thẩm Trì, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhận ra cảm xúc của anh đang bất ổn, ngày hôm qua đợi ở trước cửa phòng phẫu thuật hẳn là Thẩm Trì đã kìm nén rất nhiều.

Hắn vội bỏ đồ trong tay xuống, dùng khăn khử trùng ở trên tủ đầu giường lau tay, vừa lau vừa nói: “Làm sao vậy làm sao vậy? Ai bắt nạt em mà khóc thành ra thế này?”

Kiều Cảnh Thành bước tới sờ sờ má Thẩm Trì, “Aiya, xem bộ dạng tủi thân này đi, không phải đã bảo em về nhà ngủ à? Sao lại quay lại rồi?”

Thẩm Trì khịt khịt mũi, cảm thấy thật mất mặt, gỡ bàn tay trên mặt mình ra, ngại ngùng nhìn cha Thẩm rồi xoay người đi ra ngoài.

Kiều Cảnh Thành bất đắc dĩ nói với cha Thẩm, “Bác trai, con ra ngoài nhìn em ấy, bác nghỉ ngơi trước.” Nói xong mới chạy ra ngoài đuổi theo.

Thẩm Trì ngồi ở lối cầu thang bộ, Kiều Cảnh Thành cũng ngồi bên cạnh, cưỡng chế quay mặt người kia sang nhìn mình, “Em bị ngốc à? Lớn như vậy rồi còn khóc, hửm?”

Nơi này không có ai, Thẩm Trì không sợ mất mặt nữa, vươn tay ôm cổ Kiều Cảnh Thành, cầu một cái ôm, cầu an ủi. Kiều Cảnh Thành bị động tác này làm cho ngẩn người, sau đó lập tức hiểu rõ, hôn lên vành tai và sườn mặt đối phương.

Một lát sau Thẩm Trì mới ấp úng mở miệng, “Sao anh là đối xử tốt với em như vậy?”

Kiều Cảnh Thành buồn cười kéo người ra, mặt đối mặt nhìn nhau, “Nói gì thế? Không tốt với em thì anh tốt với ai? Hiện tại anh cũng đâu cần phải làm nhiệm vụ giải cứu thế giới, vậy nên chỉ cần bảo vệ em thôi.”

Thẩm Trì nhìn thật sâu vào mắt hắn, như thể đang muốn xác minh những lời này là thật hay giả, nhưng mà lại không kịp phòng thủ, bị Kiều Cảnh Thành hôn chụt lên môi một cái, “Nghĩ cái gì đó?”

Thẩm Trì giật mình, lần đầu tiên trong đời nảy sinh dục vọng muốn hôn người khác từ nội tâm, anh ôm cổ Kiều Cảnh Thành như sợ người kia biến mất, bất ngờ hôn một cái lên má đối phương, sau đó vội vàng muốn chạy. Kiều Cảnh Thành sững sờ, may mắn vẫn kịp lanh tay lẹ mắt kéo thủ phạm lại.

“Lợi dụng xong liền chạy? Hửm?”

Thẩm Trì vừa chủ động hôn người ta xong, xấu hổ muốn chết, nhìn ánh mắt của Kiều Cảnh Thành, vội vã che miệng hắn lại, “Em không muốn!”

Kiều Cảnh Thành liếm nhẹ lòng bàn tay Thẩm Trì, nhướng mày, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, “Thật sự không muốn?”

Thẩm Trì giật tay về, lùi ra sau nửa bước, “Lưu manh!”

“Cũng chỉ lưu manh với em.” Kiều Cảnh Thành đặt Thẩm Trì dựa vào tay vịn cầu thang, cúi đầu xuống dùng miệng bịt kín môi đối phương.

Thẩm Trì bị hắn làm loạn lung tung một hồi, mắt thấy đối phương càng ngày càng làm càn, theo bản năng há mồm cắn, Kiều Cảnh Thành bị ăn đau, lúc này mới chịu tách ra, “Đột nhiên tiến hóa thành chó con?”

Thẩm Trì lau miệng, nhíu mày nhìn dấu răng dưới môi hắn, “Nếu em là chó con thì cắn anh ngay từ đầu rồi.”

Kiều Cảnh Thành: “…..”

Người nào đó buồn bực trong lòng, rốt cuộc đến khi nào hắn mới có thể không kiêng nể gì mà như vậy như vậy như vậy!?

Thẩm Trì nhìn ánh mắt tràn đầy u oán của nam nhân, đột nhiên bật cười, kéo người lại gần, hào phóng hôn bẹp lên má hắn một cái, “Được rồi, về phòng thôi, buổi tối ở đây vắng vẻ, sẽ bị ma bắt đi mất.”

Kiều Cảnh Thành: “…..”

Hắn không cam lòng trở tay kéo người trở về ôm chặt, nội tâm Thẩm Trì âm thầm thở dài, ngẩng mặt lên nhắm mắt lại, “Đây, cho anh hôn đó.”

Bệnh viện có giờ đóng mở cổng, bây giờ có về cũng không kịp nữa, Kiều Cảnh Thành sau khi thỏa mãn liền quở trách Thẩm Trì hai câu rồi dắt người quay về phòng bệnh, “Em vào trong ngủ với bác trai đi, anh kiểm tra email một chút.”

Thẩm Trì không muốn đi, nằm nhoài ra sofa nhìn hắn mở máy tính, “Đang là kì nghỉ còn email cái gì…”

Kiều Cảnh Thành bật cười nhéo bắp chân Thẩm Trì, “Ai nói kỳ nghỉ không thể nhận mail? Vậy sau này lúc em đi làm lại buổi tối đừng có chạy tới bệnh viện nữa nhé?”

Người nào đó không cãi được nữa, nhẩm tính sơ qua thì trong một tuần có khi anh phải chạy tới bệnh viện ba bốn lần vào buổi tối, nên thôi bỏ đi, không nói nữa.

Kiều Cảnh Thành nhíu mày làm việc, Thẩm Trì nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc, năm nay có khả năng anh đụng chạm phải thái tuế phương nào rồi, mỗi ngày đều gặp chuyện.

Lúc Kiều Cảnh Thành xong việc thì Thẩm Trì đã nghiêng đầu ngủ rồi, tư thế cực kỳ tùy ý, tay bị thương còn bị đè lên, hắn thở dài nhìn bộ dạng hỗn loạn này của anh, trực tiếp bế ngang người nào đó lên.

Lúc đi vào phòng trong, Kiều Cảnh Thành đã tận lực giảm nhẹ tiếng bước chân nhưng cha Thẩm vẫn nhận ra, lập tức mở mắt, nhìn hắn ôm Thẩm Trì như vậy, trong mắt ông lóe lên ý cười.

Kiều Cảnh Thành đặt người kia lên giường, đắp chăn cẩn thận, nói chúc ngủ ngon với cha Thẩm rồi ngoan ngoãn mở cửa đi ra ngoài.

Cha Thẩm nghiêng đầu nhìn Thẩm Trì đang ngủ say, trong lòng ngũ vị tạp trần, Thẩm Trì nhà bọn họ là cái dạng gì từ nhỏ ông đã hiểu rõ, ngày trước đi học đồ ăn của trường không ngon cũng khiến anh than thở suốt cả một học kỳ, đừng nói là mấy ngày gần đây. Bây giờ nhìn bộ dạng Kiều Cảnh Thành đứng ra đảm đương như vậy, cho dù ông đang nằm một chỗ không thể động đậy cũng hoàn toàn yên tâm.

Có thể là do quá mệt mỏi, Thẩm Trì ngủ một mạch đến sáng hôm sau, lúc Kỷ Nhu đang bày đồ ăn sáng anh mới tỉnh dậy. Thẩm Trì dụi mắt đi ra ngoài, ngại ngùng ôm mẹ nhà mình, “Mẹ, mẹ tới khi nào thế? Sao không gọi con?”

“Cảnh Thành không cho gọi, nói hai ngày nay con vất vả, để con ngủ thêm một lúc. Thế nào rồi? Tốt hơn chưa?”

Thẩm Trì cọ cọ trán lên vai mẹ, xem như là gật đầu, “Hôm qua mẹ ngủ ngon không? Mẹ dậy sớm nấu cơm à?”

“Mẹ dậy như bình thường, nhìn đứa nhỏ Tiểu Duy ở nhà một mình cũng quá đáng thương rồi, lúc mẹ dậy nó còn đang tự mình làm bữa sáng.” Kỷ Nhu nói.

“Tống Duy?” Thẩm Trì không biết nhóc con này còn biết nấu cơm.

“Ừ, vừa xem video vừa làm, còn nhỏ đã biết tự lập rồi.” Kỷ Nhu mỉm cười, “Làm bánh kẹp còn cố gắng làm thêm cho mẹ một cái.”

Thẩm Trì cũng cười, “Vậy là giỏi hơn con rồi.”

“Đương nhiên, con đến trứng gà còn chẳng biết chiên, người ta còn làm được cả bánh kẹp.” Kỷ Nhu trừng mắt, “Cũng may hiện tại có Cảnh Thành, không thì không biết mẹ phải lo lắng cho con tới bao giờ, chả biết vận khí tốt này ở đâu ra nữa….”

Thẩm Trì không nói gì, chỉ cười thỏa mãn.

Lúc Kiều Cảnh Thành đi vào nhìn thấy hai mẹ con đang dính nhau, “Bác trai tỉnh chưa? Lát nữa bác sĩ muốn tới đây.”

Thẩm Trì buông Kỷ Nhu ra, “Tỉnh rồi, để em dọn dẹp một chút.”

Lễ Quốc Khánh sắp hết mà phía bệnh viện vẫn chưa gọi Thẩm Trì đi làm lại, anh cũng không nôn nóng như mấy ngày trước, cha đang cần anh chăm sóc, một mình Kỷ Nhu không thể chạy qua chạy lại suốt được, ngày mai Kiều Cảnh Thành còn phải đi làm, còn được nghỉ thì cứ nghỉ thôi.

Cơ hội này khó lắm mới có được, coi như là trong cái rủi có cái may.

Ai ngờ Kiều Cảnh Thành lại giống như chẳng có chuyện gì phải làm, buổi sáng ngày hôm sau vẫn tới bệnh viện như thường lệ, Thẩm Trì hết nói nổi, “Này, anh có thể chuyên nghiệp một chút không? Là ông chủ cũng không thể nói bỏ việc là bỏ việc ngay chứ.”

“Em nghĩ cái gì đó? Lát nữa anh đi, tới đưa bữa sáng cho em, dù sao cũng tiện đường.” Nói xong cầm chìa khóa chuẩn bị đi, “Buổi trưa anh quay lại ăn cơm với em, phía bác trai anh nghĩ là nên tìm người thích hợp chuyên chăm sóc người già, đến lúc đó em và bác gái không cần phải quá vất vả nữa.”

“Người chăm sóc?” Tạm thời Thẩm Trì không có ý định tìm, Kiều Cảnh Thành nói vậy anh mới nghĩ tới, nếu anh cũng đi làm thì một mình Kỷ Nhu chắc chắn không thể lo hết việc, “Chuyện này cứ để em tính đã, bên phía bệnh viện em quen thuộc hơn, anh cứ yên tâm đi làm đi.”

Kiều Cảnh Thành chăm chú nhìn Thẩm Trì vài giây, không nói gì, xoay người đi làm.

Trước kia Kỷ Nhu thích đi ra ngoài chơi cùng nhóm chị em, đánh mạt chược, massage, buổi tối khiêu vũ ở quảng trường, bây giờ các hoạt động đó đều được lược bỏ, chuyên tâm vào thực đơn ăn uống cho cha Thẩm và Thẩm Trì, liên tục chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện.

Thẩm Trì thương bà, những chuyện khác anh đều cố gắng lo hết, để bà quản chuyện đồ ăn là được, vốn dĩ Kiều Cảnh Thành muốn đưa dì giúp việc trong nhà đến nhưng bị Thẩm Trì từ chối, mẹ anh là kiểu người không muốn ngồi yên một chỗ, nếu đoạt hết công việc của bà có thể sẽ khiến bà miên man suy nghĩ linh tinh.

Sau khi Kiều Cảnh Thành bắt đầu đi làm lại, Thẩm Trì bắt đầu nhàm chán, chiều hôm nay có Kỷ Nhu ở lại bệnh viện nên anh về nhà một chuyến.

Đến cổng tiểu khu thì nhìn thấy Mạnh Thụy Thư và Tống Duy, Thẩm Trì định lên tiếng gọi thì nhận ra vẻ mặt của Tống Duy đang nhăn nhó, như thể muốn giải thích gì đó, nhưng Mạnh Thụy Thư đưa lưng về phía cậu, không biết là nói gì rồi bước đi, Tống Duy đỏ mặt gọi hai lần, đáng tiếc hình như lần này Mạnh Thụy Thư thực sự tức giận, không quay đầu lại mà trực tiếp lên xe đi luôn.

Thẩm Trì chậc chậc hai tiếng, không muốn làm Tống Duy xấu hổ nên lái xe thẳng vào gara.

Lên nhà, anh ngồi ở phòng khách đợi một hồi mới thấy Tống Duy lề rề đi lên, Thẩm Trì có chút lo lắng, “Sao vậy? Sắc mặt của em khó coi thế?”

Tống Duy mếu máo, nhìn như sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cố gắng nhịn lại, “Hôm nay em làm phiền Mạnh ca ca đi hẹn hò…”

Thẩm Trì sững sờ, biểu cảm một lời khó nói hết, “Cậu ta… có bạn gái?”

Tống Duy bỏ balo xuống, rầu rĩ ngồi trước mặt Thẩm Trì, “Không phải, anh ấy nói không có bạn gái, nhưng em không biết người phụ nữ đó ở đâu ra…”

“…..” Thẩm Trì cạn lời, “Mạnh Thụy Thư tức giận?”

Tống Duy gật đầu, “Vâng, hình như là vậy…”

“Không phải em nói Mạnh ca ca của em là tốt nhất thế giới à?” Thẩm Trì nói, “Em là em họ của Cảnh Thành, cậu ta làm một người anh cũng sẽ không keo kiệt vậy chứ?”

Tống Duy máy móc lắc đầu, ánh mắt ngây dại, “Làm ca ca thì không keo kiệt, nhưng làm bạn trai thì không được.”

“Hả?” Thẩm Trì kinh ngạc, “Người ta biết em muốn theo đuổi người ta rồi?” Vốn dĩ việc này anh cũng đã từng nghĩ qua, Tống Duy còn nhỏ, Mạnh Thụy Thư sẽ không thể dễ dàng đồng ý.

“Không biết nữa.” Tống Duy mơ hồ nói, “Nhưng mà anh ấy rất nhanh sẽ có bạn gái, tính hướng bất đồng, không có cách nào yêu đương.”

Thẩm Trì nhìn bộ dạng cậu nhóc sắp khóc đến nơi, xoa xoa đầu an ủi, “Được rồi, sau này em sẽ gặp được nhiều người tốt hơn, bây giờ cứ để cậu ta dạy thêm miễn phí cho em, chúng ta không lỗ.”

Có thể là do đau buồn đủ rồi, Tống Duy phá lệ bình tĩnh lại, “Nhưng mà em không muốn anh ấy dạy kèm nữa, ừm được… Chị dâu, từ mai em muốn trọ ở trường.”

“Hả?” Thẩm Trì nhìn bộ dáng sắp khóc của Tống Duy đã thay đổi một cách chóng mặt, “Em không muốn cậu ta dạy kèm cho em nữa thì anh tìm cho em một gia sư tốt hơn, vì sao lại đột nhiên muốn trọ ở trường?”

Tống Duy khịt mũi, “Bởi vì em không muốn nhìn thấy anh ấy nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh họ…”

Thẩm Trì: “…..”

*** Hết chương 46
Bình Luận (0)
Comment