Muốn Ngài Hôn Em

Chương 37

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Giang Tầm Dục thực sự quá dễ thỏa mãn, chỉ là một cái xoa đầu, nửa đêm cậu liền hưng phấn lăn lộn trên giường, cũng may hôm sau là cuộc thi sức bền của nữ nên cậu không phải dậy sớm, nếu không cậu sẽ phải mang quầng thâm để rồi bị Thẩm Khâu Dương tra hỏi.

Nằm ở trên giường, Giang Tầm Dục đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Khi ngất đi, cậu không hoàn toàn mất đi ý thức, choáng váng mà vẫn còn chút tri giác, cậu vẫn cảm nhận rõ ràng lồng ngực cường tráng và mùi hương khiến người ta say mê của Quý Dư Chu.

Nếu trí nhớ của cậu không sai, hẳn là Quý Dư Chu là người đưa cậu đến bệnh viện.

Trước công chúng, mọi con mắt đều đổ dồn vào hai người.

Giang Tầm Dục không dám phỏng đoán thái độ của Quý Dư Chu, chỉ là sau khi đến trường, cậu sẽ không tránh khỏi bị tra hỏi.


Giang Tầm Dục do dự, thay quần áo rồi xuống giường, gõ cửa phòng làm việc của Quý Dư Chu.

Hiếm khi được nghỉ ngơi, nhưng Quý Dư Chu đã quen với việc dậy sớm, hắn đã ngồi vào bàn làm việc từ lâu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn dựa vào ghế da, không để ý lắm mà nói: "Mời vào."

Giang Tầm Dục cẩn thận mở cửa, từ khe cửa ló cái đầu nhỏ ra: "Quý tiên sinh..."

"Tầm Dục?"

Quý Dư Chu ngước mắt, khôi phục tư thế ngồi đoan chính như bình thường.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hắn vốn tưởng chỉ là người máy quản gia theo phép tuần tra thông thường, nhưng không ngờ người đến là Giang Tầm Dục.

Giang Tầm Dục lúng túng, ngập ngừng hỏi: "Hiện tại ngài có rảnh không?"

"Ừ, vào đi."


Giang Tầm Dục gật đầu, đứng trước bàn của Quý Dư Chu, hai chân thẳng tắp, rất quy củ.

Quý Dư Chu bật cười: "Có chuyện gì? Hồi hộp như vậy."

Ngón tay Giang Tầm Dục vô thức nắm chặt ống quần của mình: "Ngày, ngày mai đi học lại..."

Cậu không biết phải mở miệng hỏi như thế nào, mơ hồ nửa ngày cũng không nói ra mình muốn hỏi chuyện gì.

Quý Dư Chu suy nghĩ một chút, sau đó đoán hỏi, "Vẫn đang nghĩ đến cuộc thi sức bền?"

Sau khi phần thi của nữ hôm nay kết thúc, ngày mai sẽ tiến hành lễ trao giải, dựa theo quy trình Quý Dư Chu sẽ là khách quý trao thưởng cho quán quân.

Hắn hiểu lầm ý của Giang Tầm Dục, còn tưởng rằng Giang Tầm Dục muốn hỏi hắn có còn trao giải thưởng cho cậu hay không.

"Nhóc con," Quý Dư Chu hoàn toàn không còn tính khí gì nữa, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ trao giải cho cậu."


Giọng nói mang theo ý cười của Quý Dư Chu khiến tim Giang Tầm Dục đập nhanh hơn, đầu óc cậu choáng váng một hồi, sau đó mới nhớ ra đây hoàn toàn không phải điều mình muốn hỏi.

"Không đúng, không đúng." Giang Tầm Dục xua tay, "Không phải chuyện này."

Sau khi nhận được cái xoa đầu ôn nhu từ Quý Dư Chu, những giải thưởng tượng trưng gì đó không còn quá quan trọng đối với Giang Tầm Dục nữa.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

"Vậy thì là chuyện gì?"

Giang Tầm Dục cắn răng, nhắm mắt nói: "Chính là...Nếu có người hỏi, tôi phải nói quan hệ của tôi và ngài như thế nào?"

Quý Dư Chu vốn tưởng rằng khi hắn đồng ý đi họp phụ huynh, thái độ của hắn đã rõ ràng rồi, nhưng không ngờ đứa nhỏ vẫn đang âm thầm lo lắng chuyện này.
Khuôn mặt trắng nõn của đứa nhỏ hiện lên vẻ lo sợ, mang theo do dự và thăm dò, Quý Dư Chu hạ giọng, giọng điệu nhẹ nhàng, cũng rất ôn nhu: "Cậu thấy thế nào?"

Biểu tình tựa tiếu phi tiếu khiến Giang Tầm Dục bị bắt bí, cậu do dự phút chốc, mới ngập ngừng hỏi: "Có thể nói sao?...Là người có lòng tốt giúp đỡ?"

Mặc dù Giang Tầm Dục luôn biết rằng Quý Dư Chu là người giám hộ của mình, nhưng cậu không muốn dùng danh hiệu đó để gọi Quý Dư Chu một chút nào. Quý Dư Chu đối xử với cậu rất tốt, nhưng cậu đối với Quý Dư Chu không hề có cảm giác như cha hay anh trai.

Cậu thích hắn, là kiểu thích đối với người trong lòng.

Quý Dư Chu nhìn Giang Tầm Dục từ trên xuống dưới, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng, đứa nhỏ hoàn toàn không có tự giác "giấu đầu hở đuôi".
"Cậu thế này, người khác thật sự sẽ cho rằng tôi đang bao dưỡng cậu."

Nghe thấy từ đó, mặt mày Giang Tầm Dục nóng lên: "Vậy, tôi nên nói cái gì?"

"Cứ dựa theo lúc trước mà nói, chú, anh trai, tùy tiện tìm một cái danh hiệu người thân, sẽ không ai dám nghi ngờ."

"Nhưng..."

"Hãy tin vào khả năng của tôi."

Giọng nói dịu dàng cuối cùng cũng xoa dịu cơn bất an của Giang Tầm Dục, bước đi trên hành lang, mặt cậu vẫn đỏ bừng. Cậu biết hai chữ "bao dưỡng" Quý Dư Chu vừa nói chỉ là tùy tiện nói đùa, nhưng trái tim của cậu không khỏi đập nhanh hơn mấy lần.

Giang Tầm Dục vỗ nhẹ vào má của mình, để khi vừa bước vào cửa sẽ tránh bị Tiểu C "nghiêm khắc tra tấn" một phen.

Chỉ một chuyện nhỏ thôi mà cũng đỏ mặt, thật sự là không có bản lĩnh mà.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ngày hôm sau, lễ trao giải được tổ chức đúng hạn.

Quý Dư Chu mặc một bộ quân phục màu trắng, huy chương trên ngực tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.

Giang Tầm Dục cũng mặc quần áo chỉnh tề, có chút lo lắng đứng ở rìa sân khấu, chờ lên nhận giải.

Ở một góc nào đó vang lên một trận huyên náo, bởi vì e ngại thân phận của Quý Dư Chu, nghị luận rất nhỏ, Giang Tầm Dục không nghe thấy, nhưng lại rõ ràng rơi vào trong tai của Quý Dư Chu.

"Nhìn kìa, nhìn kìa! Đó là học sinh được Quý thượng tướng ôm!"

......

"Chúa ơi! Vậy sao?...Hai người họ có quan hệ gì?"

......

"Này, tôi nghe nói, bọn họ ..."

Quý Dư Chu bình tĩnh nhìn sang, cô gái đang nói chuyện bất giác ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Quý Dư Chu.

Chỉ cần một cái liếc mắt, cô gái vội vàng ngậm miệng, không dám hé răng nửa lời.
Người bên cạnh vẫn không buông tha: "Cái gì, nói mau đi!"

Cô gái vỗ vỗ người bên cạnh, ra hiệu bằng mắt, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Giang Tầm Dục không để ý đến động tác của Quý Dư Chu, cậu lo lắng đến mức đứng ở một nơi không thể nhìn thấy dưới sân khấu và lặng lẽ xoa mồ hôi trên lòng bàn tay.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Người chủ trì phát biểu xong, âm nhạc vang lên, Giang Tầm Dục căng thẳng đến mức hầu kết trượt lên trượt xuống, khi nghe thấy tên của mình, cậu hít một hơi thật sâu và từng bước bước lên sân khấu.

Phía dưới là một đám người đen kịt, mỗi đôi mắt đều nóng rực, Giang Tầm Dục từng bước đi tới chỗ Quý Dư Chu, hai tay cầm lấy chiếc cúp mà Quý Dư Chu trao cho.
Tiếng nhạc trao giải chói tai, Giang Tầm Dục vẫn có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập như trống.

Rất nhiều người có chấp niệm với công danh lợi lộc, họ thích đứng trên sân khấu lĩnh thưởng, hưởng thụ cảm giác được mọi người ngưỡng mộ và đắm chìm trong những ánh mắt ghen tị.

Nhưng Giang Tầm Dục thì không, đối với cậu mà nói, đứng ở đây đồng nghĩa với việc tiến gần Quý Dư Chu hơn một chút.

Chỉ có thể mà thôi.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Suy cho cùng, cuộc thi sức bền chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuộc sống hàng ngày, sau khi cuộc thi kết thúc thành công, Quý Dư Chu vội vàng rời đi, Giang Tầm Dục cũng quay trở lại lớp học.

Như Giang Tầm Dục đã đoán trước, ngay khi cậu trở lại chỗ ngồi, một nhóm người đã đi tới.
"Giang Tầm Dục, cho tôi hỏi cậu một câu."

......

"Cậu với Quý thượng tướng có quan hệ gì vậy?"

......

"Đúng vậy, tiết lộ một chút đi, ngày hôm qua chúng tôi đều đã nhìn thấy!"

Giang Tầm Dục nhớ tới những lời Quý Dư Chu hôm qua, cúi đầu xuống, trên mặt hơi nóng lên: "Là người thân..."

Chú hay anh trai, những danh xưng này đều có cảm giác cấm kỵ không giải thích được, Giang Tầm Dục không nói ra được.

"Hóa ra là biết nhau thật! Lúc trước hỏi cậu cậu cũng không thừa nhận! Cậu giấu kỹ thật đó..."

Như lời Quý Dư Chu đã nói, thân phận của hắn đặt ở đó, không ai dám nghi ngờ tính xác thực của mối quan hệ giữa hai người, nhưng những câu nói huyên thuyên liên tục của họ vẫn khiến Giang Tầm Dục không thể chống đỡ nổi.

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Cũng may Thẩm Khâu Dương ở bên giải vây kịp thời: "Được rồi, được rồi, đừng hỏi nữa, tiết học sắp bắt đầu rồi, về chỗ mau đi."

Người hỏi hăng hái nhất đang ngồi vào chỗ của Thẩm Khâu Dương, Thẩm Khâu Dương thuận thế đẩy người ra: "Đi mau, đi mau, đừng làm chậm trễ việc học của tôi."

Những người đó hiển nhiên là không vui, nhưng đây là chỗ ngồi của Thẩm Khâu Dương, Thẩm Khâu Dương chặt chẽ chặn bọn họ lại, cho nên họ chỉ có thể ngoài ý muốn rời đi.

Giang Tầm Dục thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn cậu."

"Cám ơn cái gì?" Thẩm Khâu Dương đặt tay lên bàn, "Tớ còn chưa có thời gian tra hỏi cậu đâu!"

Giang Tầm Dục: "...?"

Hiện giờ kêu những người kia trở lại thì có kịp không?

Đối với những người không quen thuộc, Giang Tầm Dục còn có thể qua loa, Thẩm Khâu Dương biết rất nhiều chuyện giữa hai người bọn họ, sợ là không dễ lừa gạt như vậy.
Quả nhiên, Thẩm Khâu Dương mỉm cười: "Quan hệ của cậu và Quý thượng tướng không đơn giản như cậu nói, đúng không?"

Giang Tầm Dục cúi đầu: "Không, chính là như vậy..."

"Chậc chậc chậc", Thẩm Khâu Dương lắc đầu, "Tớ không tin, mỗi khi nhắc tới Quý thượng tướng, ngữ khí của cậu rõ ràng là thay đổi."

Y cười khẽ, nghiêng người đến bên cạnh Giang Tầm Dục: "Tớ đoán, hai người không có quan hệ huyết thống đúng không? Hơn nữa..."

Nghe thấy giọng nói cố ý kéo dài của Thẩm Khâu Dương, Giang Tầm Dục có cảm giác bị nhìn thấu không thể giải thích được, theo bản năng kéo mũ xuống thấp một chút: "Hơn nữa cái gì?"

Giang Tầm Dục quay đầu đi chỗ, chỉ để lại nửa bóng lưng cho Thẩm Khâu Dương, Thẩm Khâu Dương nhìn bóng lưng Giang Tầm Dục, giọng nói tràn đầy chắc chắn: "Cậu thích hắn."
"!"

Giang Tầm Dục đột nhiên mở to mắt: "Cậu đừng nói bừa!"

Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Phản ứng của Giang Tầm Dục càng khẳng định suy đoán của Thẩm Khâu Dương, y bĩu môi, "Nếu cậu không muốn thừa nhận thì quên đi."

Sau đó trong lòng thầm bổ sung thêm một câu: Dù sao tớ cũng đã sớm đoán ra rồi.

Giang Tầm Dục hiển nhiên không muốn nói tiếp chủ đề này, cũng không còn đáp lại lời của Thẩm Khâu Dương, cậu quay đầu lại, vùi mặt vào sách giáo khoa.

Dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen, cậu đưa tay chạm vào hai má nóng bừng của mình.

Lòng yêu thích căn bản không có chỗ để ẩn giấu, Giang Tầm Dục cũng cảm thấy chính mình có lẽ sắp không nhịn được nữa rồi.

Thật ra...cậu cũng rất muốn dũng cảm một lần.
Bình Luận (0)
Comment